Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 106: Vạn sanh đại trận
Triệu Sĩ Nguyên dửng cao đôi mày, quắt mắt trầm giọng:
– Nếu đúng thật lão ấy là sư đệ của Tào Duy Ngã, lại tiếp trợ Tào ác ma thực hiện mưu đồ tàn độc thì cái hậu quả cho võ lâm chẳng biết ra sao mà lường. Bằng mọi giá chúng ta phải trừ diệt.
Thư Tiếu Thiên thốt:
– Thiếu lệnh chủ nói phải đó! Trừ họa, phải trừ ngay lúc nó chưa phát, có như vậy mới đúng là một phương pháp vẹn toàn. Chúng ta vào đó xem sao?
Triệu Sĩ Nguyên do dự một chút:
– Tại hạ muốn thỉnh cầu tiền bối một việc…
Thư Tiếu Thiên từng hiểu thái độ của Triệu Sĩ Nguyên, phàm làm việc chi, chàng cũng nhận lãnh điều khó khăn, chẳng muốn lôi cuốn ai vào nguy cảnh cả. Lão hiểu chàng muốn lão để cho chàng vào một mình thôi, nhưng lão có thể nào chấp nhận như vậy? Lão chận trước.
– Bất cứ việc gì Thiếu lệnh chủ muốn, lão phu đều vâng theo, trừ cái việc không để cho lão phu vào Vạn Thánh Đại Trận.
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
– Gừng càng già càng cay thực! Tại hạ phục tiền bối vô cùng! Bất quá…
Thư Tiếu Thiên chính sắc mặt:
– Chẳng có bất quá chi cả! Từ ngày Bang hội được thành lập đến nay, chẳng có một đệ tử nào cầu an tự bảo! Thiếu lệnh chủ có hảo ý, lão phu xin ghi nhận, nhưng nếu không cho lão phu theo vào trận thì thà giết lão phu còn hơn! Chết như vậy lão phu tránh được sự mỉa mai của khách giang hồ! Lão phu không thể tạo nên một điểm nhục cho Cái Bang.
Biết được sự liên quan giữa Tào Duy Ngã và Văn Công Đạo rồi, Triệu Sĩ Nguyên nghĩ rằng cái kế hoạch của chàng thảo luận với Thư Tiếu Thiên trước đó, phải biến cải hoàn toàn và cái trận Vạn Sanh này ngoài huyền cơ của nó, còn có nhiều cạm bẫy khác, nguy hiểm vô cùng. Dù Thư Tiếu Thiên có tài năng đến đâu, cái tài đó không chỗ ứng dụng trong một trận đồ, thì lão theo chàng vào trận chẳng những vô ích mà còn gây phiền lụy cho chàng. Tuy nhiên chàng phải nói làm sao với Thư Tiếu Thiên đây?
Chàng cười khổ đáp:
– Vậy xin tiền bối cẩn thận cho!
Chàng bước vào rừng.
Khoảng cách thời gian khá xa, khi chàng vào sâu một chút, Tào Duy Ngã đã mất dạng rồi. Chung quanh chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng gió thổi vi vu.
Không có gì đáng nghi ngờ cả.
Triệu Sĩ Nguyên vốn am tường bộ pháp vào trận cứ bước tả ba hữu bảy mà vào nên chẳng gặp một biến hóa nào cả. Một lúc sau họ đã vượt hơn trăm trượng đường, bây giờ thì họ vào sâu trong rừng rồi. Nhìn vào trong, họ chẳng thấy gì khác hơn là một màn đen tối dày đặc.
Bỗng Triệu Sĩ Nguyên dừng chân, suy tư một chút.
Thư Tiếu Thiên kinh dị hỏi:
– Thiếu lệnh chủ nghĩ gì?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
– Phía trước là địa điểm trọng yếu của Vạn sanh đại trận, sanh lộ đến đây đứt đoạn rồi, và Tử môn tiếp nối đón chờ chúng ta đó. Chúng ta phải vào, lấy theo cái lý tử trung cầu sanh!
Thư Tiếu Thiên cau mày:
– Đã là Vạn sanh trận sao lại có tử môn?
Triệu Sĩ Nguyên giải thích:
– Đã có sanh tất phải có tử, gọi là Dương thì phải có Âm, cùng tương sanh mà cùng tương khắc, tiền bối thử quay nhìn lại xem, còn nhận ra con đường vào của chúng ta chăng?
Thư Tiếu Thiên quay đầu nhìn.
Đúng như chàng nói, bóng tối man man, không còn nhận thấy được gì.
Lão giật mình hỏi:
– Con đường vào của chúng ta đoạn tuyệt rồi?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
– Chỗ đứt đoạn ở phía sau chúng ta, cách độ năm thước. Và hiện tại quanh chúng ta nơi nào cũng là cửa tử cả.
Thư Tiếu Thiên trố mắt:
– Nếu vậy chúng ta lùi lại năm bước là thấy đường ra?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Đâu phải vậy, tiền bối! Nếu chúng ta đừng bước tới năm bước, thì còn trở ra được, bởi trận thế chưa biến hóa, chứ đã bước quá địa điểm đó rồi là đạp lên huyền cơ, trận thế chuyển biến liền, những sanh môn đều đổi ra Tử môn, dù có trở ra cũng vô ích.
Thư Tiếu Thiên không tin:
– Không lẽ chỉ sai biệt có năm bước, Âm Dương biến đổi nhanh như thế?
– Phải đó, tiền bối! Một bước sa thất cũng có thể gây tai hại lớn lao, nói gì đến năm bước? Huống chi chúng ta đang thử thách với huyền cơ? Trước năm bước, sau năm bước, cộng thành một trượng, xoay quanh trượng đó là Âm Dương lộ, cho nên sai một bước là sanh trở nên tử liền.
Thư Tiếu Thiên thở dài:
– Vào có đường, ra không nẻo, thế là Vạn sanh đại trận ngoài lành mà trong dữ, và từ cái sanh đi vào cái tử?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
– Đúng vậy! Vào trận, chưa phạm vào Âm Dương giới, tuy mê mang song không chết, nếu có cơ hội được cứu, thì an toàn. Nhưng phạm vào Âm Dương giới rồi là cầm như vô cứu!
Thư Tiếu Thiên cau mày:
– Thiếu lệnh chủ nghĩ là Tào Duy Ngã vào lọt chăng?
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
– Bằng vào khẩu khí của lão ta vừa rồi, tại hạ cho rằng lão vào lọt. Lão có cái vẻ am tường trận thế như lòng bàn tay!
Thư Tiếu Thiên giục:
– Mình vào đi Thiếu lệnh chủ.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
– Không dấu chi tiền bối, thời gian tại hạ nghiên cứu trận pháp rất ngắn, bây giờ gặp ngay thế trận này tự nhiên có chỗ còn hoang mang, do đó không dám hấp tấp tiến sâu. Tại hạ đang chờ một thời cơ… Thư Tiếu Thiên bây giờ mới biết ngán kỳ môn trận pháp. Lão còn ngán luôn Tào Duy Ngã, bởi đến Triệu Sĩ Nguyên mà còn do dự thế Tào Duy Ngã lại vào ngay, như vậy là lão ta rất tinh tường kỳ môn trận pháp.
Về phương diện này, Thư Tiếu Thiên nhận thấy còn kém xa Tào Duy Ngã.
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
– Trong ngàn vạn cái chét, có cái lẽ hóa sanh, chúng ta chờ một chút nữa, bên trong rừng có ánh đèn. Đèn lóe sáng là cái cơ hóa sanh phát động, chúng ta sẽ vượt qua Âm Dương giới. Đến lúc đó tiền bối…
Đột nhiên có bóng đèn chớp lên xa xa, Thư Tiếu Thiên mừng rỡ reo lên:
– Cái cơ hóa sanh xuất hiện rồi đó! Mau… mau…
Lão bước vội về phía ánh đèn.
Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp gọi:
– Đừng vọng đọng tiền bối!
Chàng bước tới, chận Thư Tiếu Thiên lại. Một khoảng cách năm thước đối với họ có nghĩa gì? Cho nên Thư Tiếu Thiên vừa cất bước, Triệu Sĩ Nguyên vọt theo cả hai đã vượt khoảng cách đó.
Như vậy là họ vào Tử môn. Cũng may, họ chưa bước loạn trong đó. Họ tiến về phía có ánh đèn, song qua khỏi vùng Sanh Tử giới, họ không còn thấy một điểm sáng nào cả. Trước mắt họ là một vùng đen rất dày, đối với con mắt thường, họ ngửa bàn tay lên không thấy ngón.
Thư Tiếu Thiên lấy làm lạ, buột miệng kêu lên:
– Bóng đèn đâu?
Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
– Tiền bối nóng quá, thành ra chúng ta lọt vào trận thế rồi!
Thư Tiếu Thiên giật mình:
– Thiếu lệnh chủ muốn nói là…
Nói làm gì nữa?
Triệu Sĩ Nguyên chưa nói hết câu, lão không dè dặt, hành động nông nổi, khiến cả hai từ cái an bước sang cái nguy. Cho nên bỏ dở câu hỏi. Triệu Sĩ Nguyên biết lão hối hận nên lờ đi, cho lão đỡ bứt rứt. Chàng bật cười lớn, nâng tinh thần Thư Tiếu Thiên lên cao trở lại:
– Đặt mình trong cái chết, để tìm cái sống, tại hạ không tin là chúng ta không thể ra khỏi Vạn sanh đại trận.
Chàng quát:
– Tiến.
Chàng nắm cánh tay Thư Tiếu Thiên, lướt nhanh vào vùng tối.
* * * Đúng như Triệu Sĩ Nguyên ức đoán, Tào Duy Ngã rất am tường Vạn Sanh Đại Trận, nên vào thong thả. Sở dĩ như thế là vì lão ta cùng Văn Công Đạo là bạn đồng môn, sở học suýt soát nhau. Vả lại, lão cũng thường lui tới với Văn Công Đạo, do đó lão phải biết lối ra vào. Dù lão kém hơn Văn Công Đạo, song Văn Công Đạo cũng ít nhất chỉ điểm đường đi lối vào cho lão. Sáu người âm thầm tiến vào, tự nhiên do lão dẫn đầu.
Dọc đường, lão dùng pháp truyền âm nhập mật chỉ điểm cách thức vào trận ra trận cho Tào Tuấn Kỳ hiểu, dấu hẳn các vị hộ pháp theo sau lão. Không lâu lắm, họ vượt qua Vạn Sanh Đại Trận.
Trong đại trận là một khoảng đất rộng trồng hoa cỏ, các loài râu ăn được, có hàng có lối ngay thẳng, tóm lại giống như một vuông rẩy thông thường. Tại trung ương có một ngôi nhà cỏ, vừa thấp vừa đơn giản, bình thường như mọi ngôi nhà bần dân. Trong nhà có một ngọn đèn, đèn còn cháy, song ánh lửa chao chao chực tắt, như sắp cạn dầu.
Tào Duy Ngã khoát tay ra hiệu, bốn đại hộ pháp phân nhau mai phục tại bốn góc, bên ngoài.
Đoạn lão ta điểm phớt một nụ cười, dùng giọng nói dịu dàng, đầy cảm tình, gọi:
– Văn sư đệ! Trăm năm có là bao, sao sư đệ tự đầu độc kiếp sống thế? Ai buộc sư đệ giam mình trong khắc khổ?
Bên trong nhà không một tiếng đáp vọng ra.
Tào Duy Ngã cười lạnh, cất cao giọng một chút:
– Văn sư đệ không nhận ra âm thanh của ngu huynh sao?
Nhà có đèn là phải có người, người không đáp tiếng gọi, người không hoan nghinh cuộc viếng thăm đột ngột này.
Tào Duy Ngã hừ một tiếng, tiếp luôn:
– Sư đệ khinh thường bậc tôn trưởng quá!
Lão bước qua vườn rau, hoa, thẳng đến ngôi nhà.
Tào Tuấn Kỳ bước tới, thốt:
– Để con xuất thủ, phụ thân khỏi phải ra mặt phản đối lão ấy.
Hắn đưa tay, án vào cánh cửa, toan dụng lực phá vỡ, không ngờ cửa chẳng cài then, chỉ khép hờ, cửa theo tay hắn mở vào. Hắn se chiếc quạt đen, cầm nơi tay tả, hộ vệ phần trước ngực, tay hữu cũng thủ sẵn, đoạn lướt nhanh qua cửa vào trong, nhưng hắn không thấy một bóng người. Hắn gọi to:
– Gia gia! Nhà vắng người!
Tào Duy Ngã bước vào, đảo mắt nhìn quanh, gật đầu:
– Lão ta đã xuất ngoại.
Kéo chiếc ghế, lão ngồi xuống, trong khi Tào Tuấn Kỳ bóp trán càu nhàu:
– Đã đi vắng sao lão chong đèn trọn đêm làm gì?
Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã cười nhẹ:
– Sư thúc con vẫn giữ cái lòng nhân của nữ lưu, đã lập thành Vạn sanh đại trận mà vẫn lưu lại một sanh cờ!
Lão tiếp:
– Tắt ngọn đèn đi!
Tào Tuấn Kỳ vâng lời, thổi tắc ngọn đèn.
Tào Duy Ngã lại tiếp:
– Chúng ta vất vả trong ngày, bây giờ nên lợi dụng cơ hội này, điều tức một lúc, chờ sư thúc con trở lại.
* * * Tại nhà lao phủ Ninh Hương, sau khi Triệu Sĩ Nguyên và Thư Tiếu Thiên đi rồi, Tứ Khuyết vận công điều tức. Bỗng có tiếng động khẽ nơi cửa, bốn người cùng giật mình, nhưng họ cứ ngồi nguyên tại chỗ, không hề động đậy.
Họ cùng vận công, chuẩn bị sẵn sàng phòng biến cố. Một bóng người lách qua cửa, tiến vào, mặt bao kín, chỉ chừa hai lỗ nơi mặt. Người đó bật mồi lửa, tiến thẳng đến chồ thiếu phụ nằm.
Sở dĩ Triệu Sĩ Nguyên mang mẹ con thiếu phụ theo chàng và đòi công sai để hai mẹ con họ Ở chung là để bảo hộ bà ấy, sợ có kẻ ám toán dọc đường. Nếu kẻ nào đó hạ thủ đoạn giết luôn hai mẹ con thì phiền phức cho chàng lắm, bởi vụ án giả sẽ trở thành án thật.
Trên giang hồ, bất luận người trong hắc đạo hay trong bạch đạo, ai ai cũng cố tránh dính dấp đến quan lại, dù bằng giao tình thân mật hay cấu kết hận thù, họ cũng không thích những sự tranh tụng bơ, họ có luật giang hồ riêng biệt của họ. bắt buộc phải đến công đường, dù cái lý thắng họ cũng không thích. Sở dĩ thế nên Triệu Sĩ Nguyên vì thân phận của chàng, không muốn đến quan, bởi chàng cần bảo vệ mẹ con thiếu phụ kia.
Đến quan rồi, chàng không ra mặt, nên đặt kế hoạch cho Tứ Khuyết ở lại thu xếp tình hình.
Cho đến sáng này, họ giải khai huyệt đạo cho hai mẹ con rồi tường thuật sự tình với quan phủ là cái tao ngộ đó cầm như giải quyết ổn thỏa rồi. Bởi biết sẽ có người ám toán thiếu phụ, nên Tứ Khuyết quát khẽ:
– Ác tặc định hạ thủ đoạn giá họa cho người đó phải không? Ngươi là người hay cầm thúc, tàn độc đến độ dám dùng sanh mạng người này hãm hại người khác.
Bốn người phân làm hai cặp, một cặp chận người bí mật đó, còn người kia lướt đến chỗ thiếu phụ nằm. Chính Trương Phàm và Kim Lập có phận sự đối phó với người bí mật.
Họ cùng xuất toàn công lực, quyền và chưởng cùng bay tới, khí thế rất mạnh. Người bí mật cũng chẳng phải tay vừa, phản ứng rất nhanh.
Nhưng đến chiếc thứ mười hai mười ba, người đó kém thế bị dồn dần về phía cửa.
Trong lúc lui, người đó lớ ngớ thế nào lại để cho đối phương đánh trúng một quyền, cơ hồ bị tung bay ra khỏi cửa. Bất giác người đó nổi giận hét khẽ:
– Lão phu quyết liều mạng với các ngươi.
Thế ra người đó là một lão nhân.
Lão nhân vọt tới, đồng thời đánh ra chiêu Nghinh Lang Cự Hổ, trong tay lão có một chiếc bút, lão dùng ngọn bút điểm vào huyệt Huyền Cơ của Kim Lập, còn tay kia lão xòe ra như móng hạc, quào vào mặt Trương Phàm. Trương Phàm đưa một ngón tay lên, theo thế Kim Châm Định Hải, đâm vào cổ tay lão nhân. Lão nhân hừ một tiếng, hạ thấp mình xuống, lắc vai lách hông, dùng chiêu Nhủ Yến Xuyên Ba, đổi công làm thủ, vừa tránh chỉ công của Trương Phàm vừa hóa giải chiêu thức của Kim Lập. Thấy lão nhân dùng bút, Kim Lập rút phăng thanh kiếm nơi lưng, đối phó liền, trong khi Trương Phàm còn đánh tay không.
Qua chiêu đó, lão nhân lại vọt mình tới, xa vị trí năm bước, tránh luôn liên hợp Thượng Hạ Giao Chinh của đối phương. Cuộc chiến tay ba diễn ra vô cùng ác liệt, tuy nhiên họ không gây tiếng động, bởi lẽ họ đánh rất gần nhau, và họ dùng toàn chiêu độc đánh vào huyệt đạo. Song phương giao chiến độ năm mươi chiêu rồi, Kim Lập và Trương Phàm song chiến đã lâu, vẫn chưa hạ được địch, họ vừa thẹn vừa tức.
Cả hai cùng tăng gia công lực, quyết liều sống chết với lão nhân.
Lão nhân liệu khó thủ thắng, như thay đổi đấu pháp, từ thế công lão chuyển sang thế thủ, đồng thời lão không đứng một chỗ, cứ chạy vòng vòng, trong khi chạy lão âm thầm rút từng thanh trúc giắt nơi mình ra, quăng xuống đất. Thanh trúc dài độ năm tấc, lún sâu vào đất độ hai tấc, ló khỏi mặt đất ba tấc. Lão quăng một lúc đúng bốn mươi chín thanh, cuối cùng lão nhảy vọt vào giữa vòng cọc trúc. Trương Phàm và Kim Lập không rõ, vội nhảy theo.
Nhưng vào trong vòng cọc trúc rồi, cả hai tối tăm mày mặt, chẳng thấy ai cả. Đương nhiên họ không còn trông thấy lão nhân đâu nữa. Bên này Mã Hoằng và Từ Kiệt theo dõi cuộc đấu, thấy Trương Phàm và Kim Lập sắp đánh bại đối phương, cả hai mừng thầm. Bỗng lão nhân nhảy mấy bước, Trương Phàm và Kim Lập vọt theo rồi chẳng biết tại sao không hướng về lão nhân mà xuất thủ, lại cứ vung tay hất chân đánh loạn như kẻ điên.
Cả hai hết sức kỳ quái. Họ đâu có biết lão nhân quăng cọc trúc, bố trí một trận pháp kỳ môn. Họ không thấy lão nhân quăng những thanh trúc vì bóng tối quá dày, mà cũng vì họ chăm chú theo dõi cuộc đấu. Trong lúc cả hai lấy làm lạ, thì lão nhân vọt nhanh về phía họ.
Lập tức Mã Hoằng và Từ Kiệt gọi hai đệ tử Cái Bang thay thế họ, bảo hộ hai mẹ con thiếu phụ, rồi Mã Hoằng rút kiếm, Từ Kiệt rút nhuyễn tiên lướt ra nghinh đón lão nhân.
Ngọn nhuyễn tiên của Từ Kiệt rất lợi hại, qua vài chiêu hắn đánh trúng lão nhân một ngọn, lão nhân nổi giận hét:
– Dù lão phu không thể lưu tại phủ Ninh Hương này nữa, cũng nhất định phải tận diệt bọn các ngươi.
Lão vung tít ngọn bút, tấn công ác liệt.
Đột nhiên có người tại cửa ngục trầm giọng thốt:
– Các vị có muốn đánh nhau hãy ra ngoài thành mà đánh, cho các vị biết, các vị đã làm kinh động viên quản ngục rồi đó!
Mã Hoằng giật mình, thu kiếm về đáp gọn:
– Phải!
Hắn lao vút thân hình qua vọng cửa ra ngoài.