Đọc truyện Đạo Ma Nhị Đế – Chương 10: Thanh liên ngọc nữ
Triệu Sĩ Nguyên và Vô Danh công tử Lý Trân rời khỏi Tứ Tiều trang, theo con đường cái đi tới.
Đi được một lúc, bổng Triệu Sĩ Nguyên đằng hắng mấy tiếng gọi:
– Tứ đệ!
Giọng nói của chàng hơi rung rung chứng tỏ chàng đang có điều gì lo nghĩ trong lòng không được yên ổn.
Vô Danh công tử cất tiếng:
– Tam ca!
Triệu Sĩ Nguyên gọi xong, không nói thêm tiếng gì, gia tăng tốc độ lướt đi như bay.
Vô Danh công tử vượt lên ngang hàng chàng hỏi:
– Tam ca muốn nói gì đó, cứ nói, tại sao lại gọi tiểu đệ rồi im bặt.
Triệu Sĩ Nguyên thở dài đứng lại, chàng đứng lại thì Vô Danh công tử cũng đứng theo.
Chàng nhìn thẳng vào mắt Vô danh công tử cố thu can đảm thốt:
– Tứ đệ ạ! Chúng ta phải chia tay nhau!
Vô Danh công tử kinh ngạc:
– Tam ca! Tam ca không muốn tiểu đệ cùng đi một đường à? Hiện tại tiểu đệ chẳng có việc gì cần thiết phải thanh toán, muốn theo Tam ca bầu bạn một thời gian.
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Chúng ta tuy lèo nước gặp nhau, song được sự sở ngộ mà mến nhau như tâm giao, hiện tại thì có khác nào tình đồng môn, thương như ruột thịt, sở dĩ ngu huynh không muốn tứ đệ đồng hành là… vì…
Vô danh công tử cười nhẹ, chận lời chàng:
– Tam ca đã muốn thế, tất có lý do, nhưng khoan nói đến lý do đó. Tiểu đệ muốn hỏi Tam ca điều này, có phải Tam ca sợ tiểu đệ theo, sanh ra phiền lụy cho Tam ca chăng?
Triệu Sĩ Nguyên bật cười lớn:
– Tứ đệ! Trên giang hồ còn ai không biết Vô Danh công tử, oai khí chấn động bốn phương? Hai tiếng phiền lụy của Tứ đệ vừa thốt đó, xin gói lại trong hành trang đi, chờ một dịp khác hãy dùng!
Vô Danh công tử cười khổ:
– Nhưng vừa đây nếu không có Tam ca, thì đệ đã bị hại nơi tay Vô Tình công tử rồi!
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Không phải là Tứ đệ bất tài, chẳng qua vì sơ ý một chút nên bị Vô Tình công tử ám toán, chứ cứ đương diện giao tranh chắc gì Vô Tình công tử chịu nổi ba trăm chiêu của Tứ đệ!
Vô Danh công tử sầu mày ủ mặt cất giọng buồn thảm:
– Thật ra Vô Tình công tử cũng chưa phải là một cao nhân, nếu có thắng vẫn chưa là một vinh hạnh. Đối với Tam ca, y chưa là một con người đáng sợ đâu!
Sĩ Nguyên khoát tay mấy lượt:
– Hiền đệ! Hiền đệ đã nói sai rồi đó! Tài cao của hiền đệ còn ai không biết! Chính vì ái mộ tài nghệ của hiền đệ, mà ngu huynh mới tha thiết kết nghĩa kim bằng!
Vô Danh công tử nhướng cao đôi mày:
– Có thật vậy chăng?
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
– Đã chứng minh rồi, tứ đệ lại còn hỏi huynh là chân hay là giả?
Vô Danh công tử thoáng ửng hồng đôi má đăm đăm nhìn chàng thấp giọng:
– Chứ không phải vì một mục đích nào khác à?
Triệu Sĩ Nguyên giật mình, song liền theo đó chàng ngẩn mặt lên không, bật cười ha hả:
– Ngu huynh đường đường chính chính là Long Phụng lệnh chủ, có thái độ hành vi như thế nào khiến cho Tứ đệ phải thốt lên câu đó!
Vô Danh công tử cũng bật cười khanh khách:
– Tam ca có đôi mắt sáng thế kia, nhìn thấu ruột gan người, tiểu đệ có che dấu được gì với Tam ca? Sở dĩ… Sỡ dĩ… ha ha!…
Không rõ nghĩ sao, công tử lại cười to hơn, cười dòn, có thể Vô Danh công tử mượn tràng cười để lấn át nguồn lòng đang cuồn cuộn dâng tràn.
Vô Danh công tử chỉ ngón tay vào mũi của Triệu Sĩ Nguyên khôi hài:
– Á à! Vậy ra tam ca đã thừa kế danh vị “Long Phụng lệnh chủ” Đột nhiên, chàng ngưng bặt tiếng cười, thấp giọng tiếp hỏi:
– Còn bá phụ? Còn Đại ca và Nhị ca?
Long Phụng lệnh chủ đang trong hạng tuổi hữu vi, có lẽ nào lại truyền vị cho con? Mà dù có truyền đi nữa cũng phải truyền cho con trưởng, hoặc người con kế đó, chứ đâu lại truyền cho Triệu Sĩ Nguyên là con thứ ba. Do đó Vô Danh công tử lấy làm lạ, phải hỏi, hỏi tự nhiên thành thật chứ không có gì châm biếm.
Triệu Sĩ Nguyên thốt xong, tự xét mình đã lỡ lời có vẻ hổ thẹn với người anh em kết nghĩa. Hơn nữa chàng nhận ra mình đã thốt những lời không được minh bạch lắm, để khiến cho người đối thoại hiểu lầm, chàng thầm nghĩ:
“Sự ước hẹn của ta với Vô Tình lệnh chủ nghĩ ra không quá đổi cần thiết phải giữ bí mật.
Nếu ta không tiết lộ, thì có cái gì bảo đảm là Vô Tình lệnh chủ cũng làm như ta? Dù không mua danh chuộc tiếng những kẻ nuôi nhiều tham vọng trên đời ra cũng không đến đổi khiếp nhược sợ đầu sợ đuôi. Tứ đệ xem ta như thủ túc, nếu ta còn dấu diếm việc gì, chẳng hóa ra ta đã phụ lòng người em thành thật của bằng hữu sao. Không, ta không nên dấu Tứ đệ nữa!” Nghĩ vậy, Triệu Sĩ Nguyên bèn thuật lại cho Vô Danh công tử nghe sự việc của thân phụ chàng là Long Phụng lệnh chủ vì phải đối phó với Vô Tình lệnh chủ mà hành động như thế nào, luôn cả việc chàng ước hẹn ba năm với Vô Tình lệnh chủ.
Vô Danh công tử biến sắc mặt từng cơn, vừa tỏ vẻ xúc động, vừa biểu lộ ưu tư, thần thái của công tử luôn luôn thay đổi, chứng tỏ muôn ngàn ý niệm phức tạp đang nhận thấy nảy sanh trong tâm tư.
Triệu Sĩ Nguyên có nhận thấy điều đó, song cho rằng vị Tứ đệ ân kết giao bị chấn động trước sự tình vừa tiết lộ, chứ chàng không có một hậu ý nào khác.
Đem sự bí mật của mình tường thuật xong, Triều Sĩ Nguyên có thể đòi hỏi Vô Danh công tử phải giải thích lý do dùng hai tiếng Vô Danh làm ngoại hiệu, song chàng không hề mở miệng thốt lời, bởi chàng không muốn mang tiếng cưỡng ép khi Vô Danh công tử vì một khó khăn nào đó không thể tiết lộ.
Chàng chỉ thở dài nói tiếp:
– Trong chuyến đi này, ngu huynh định tìm Âm dương lệnh chủ để xin truyền dạy cho ngu huynh môn “Âm dương hòa hiệp thần công”. Tánh cách của Âm dương lệnh chủ ra sao, chắc hiền đệ đã biết rõ, cho nên ngu huynh không muốn hiền đệ đi theo là không ngoài cái ý tránh một cuộc gặp gỡ giữa hiền đệ và lão ấy. Chắc hiền đệ hiểu như vậy rồi, không phiền trách ngu huynh nữa.
Vô Danh công tử biến sắc thêm một lần, không nói năng gì cả, nhưng trầm gương mặt, suy nghĩ nhiều.
Triệu Sĩ Nguyên lại gọi:
– Tứ đệ! Nếu huynh đã giải bày tất cả tâm sự cho Tứ đệ nghe rồi, giờ thì mình có thể chia tay đấy! Ngu huynh xin đi trước nhé, dịp sau sẽ xum họp lâu hơn!
Chàng vòng đôi tay, nghiên mình chào tạm biệt, chiếc áo nho sinh chàng khẽ nhất thân hình, đà vút ra xa ngoài mấy trượng.
Vô Danh công tử giật mình, phóng chân đuổi theo vừa gọi:
– Tam ca! Xin Tam ca chậm lại một phút, tiểu đệ còn lời này trình Tam ca!
Triệu Sĩ Nguyên bắt buộc phải dừn chân lại, chờ cho Vô Danh công tử lên ngang mình, chàng hỏi:
– Tứ đệ muốn nói gì nữa đây?
Vô danh công tử nhìn chàng:
– Âm dương lệnh chủ có ở quanh vùng này chăng?
Triệu Sĩ Nguyên kinh dị:
– Tứ đệ hỏi như thế là có ý tứ gì?
Vô danh công tử dàu dàu nét mặt:
– Nếu Âm dương lệnh chủ ở quanh vùng này thì tiểu đệ để cho Tam ca đi, chúng ta đành chia tay nhau tại đây. Bằng Âm dương lệnh chủ ở xa hơn, tiểu đệ mong Tam ca chấp nhận cho tiểu đệ đi theo, hầu bạn một đôi ngày, khi nào gần đến nơi của Âm dương lệnh chủ chúng ta xa nhau. Tiểu đệ tưởng đề nghị này không gây trở ngại cho Tam ca chứ?
Trước ý niệm lưu luyến thiết tha, chí tình chí nghĩa của người bằng hữu, Triệu Sĩ Nguyên không nở cự tuyệt.
Chàng gật đầu:
– Tứ đệ đã muốn như vậy, thì ngu huynh còn biết nói gì hơn?
Vô Danh công tử hân hoan ra mặt.
Triệu Sĩ Nguyên cũng thấy vui lây niềm vui Vô Danh công tử, trong một phút, chàng quên đi sự lo âu nặng nề, chàng quên luôn cuộc hành trình cứ đứng ỳ ra một chỗ.
Vô Danh công tử điểm nụ cười:
– Tam ca! Bây giờ mình đi về hướng nào đây!
Triệu Sĩ Nguyên suy nghĩ một lúc:
– Nghe nói Âm dương lệnh chủ ở tại Câu Lâu sơn, muốn đến đó mình phải đi ngã Trường Sa.
Vô Danh công tử muốn nói gì đó, lại thôi, sau cùng cười nhẹ thốt:
– Vậy thì hay lắm đó! Tiểu đệ rất quen thuộc con đường đó, chắc chắn sẽ là một tên hướng đạo giỏi, đưa Tam ca đi qua mấy dặm nghìn.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười thầm:
– Mình cố làm một cuộc ngao du thưởng sơn ngoạn thủy đâu mà hắn khoe tài hướng đạo.
Chàng gật đầu:
– Ngu huynh xin cám ơn trước hiền đệ có nhã ý chiếu cố cuộc viễn hành!
Vô Danh công tử thích chí:
– Đã là huynh đệ với nhau rồi, còn nói đến ân nghĩa làm gì chứ? Chỉ mong Tam ca…
Câu nói bị bỏ lửng tại đó, không rõ tại sao chỉ thấy Vô Danh công tử điểm một nụ cười, băng mình chạy trước.
Triệu Sĩ Nguyên cũng mỉm cười chạy theo sau.
Cả hai không đi gấp, sóng bước trên con đường dài. Họ vượt ngang Trường Sa, đến Hành Dương vào Quảng Tây.
Dọc đường, quả thật Vô Danh công tử cũng có đưa Triệu Sĩ Nguyên đi xem mấy nơi nổi tiếng, song không nấn ná lâu tại một chỗ nào, sợ làm thiên diện ngày tháng mà bỏ đi đại sự.
Điều đáng chú ý hơn hết là giao tình của họ càng ngày càng siết chặc, họ hiểu nhau nhiều hơn, họ mến nhau thành thật.
Vô Danh công tử thông minh tuyệt đỉnh, nhận xét sự việc đâu ra đấy, trọng lễ nghĩa, nếu có lỡ làm gì phật lòng Triệu Sĩ Nguyên tìm cách xóa đi ngay, tái tạo cái hòa khí nhanh chóng.
Vô danh công tử chỉ có một khuyết điểm duy nhất là thỉnh thoảng lại buồn mơ, không biết lý do của sự mơ buồn đó, mỗi lần thầm buồn như thế là ngồi lặng bâng quơ hằng buổi, tâm tự tận đâu. Triệu Sĩ Nguyên đã thử tìm những câu chuyện vui vẽ cốt giải khuây cho bạn, nhưng vô ích, những lúc đó Công tử như cái xác không hồn.
Chính vì vậy mà Triệu Sĩ Nguyên ái ngại lo sợ cho Công tử mãi rồi sẽ có cái tật buồn mơ suốt đời, làm cho cuộc sống trở thành tẻ nhạt.
Một hôm, nhân vui câu chuyện, Triệu Sĩ Nguyên đùa một câu:
– Tứ đệ ạ! Ngu huynh muốn có một người em gái. Nếu ý muốn được thể hiện chắc chắn ngu huynh sẽ chọn Tứ đệ làm muội phu.
Vô Danh công tử trả đủa liền:
– Nhưng rất tiếc là ý muốn đó chẳng bao giờ thể hiện được! Bởi Tam ca đâu có em gái?
Chứ tiểu đệ có một người chị, hiện tại thì chị ấy chưa chồng. Chẳng hay tam ca có muốn làm tỷ phu của tiểu đệ chăng?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
– Ngu huynh làm gì có được diểm phúc đó?
Vô Danh công tử tưởng chàng khiêm nhượng tiếp luôn:
– Chị của tiểu đệ vừa đẹp vừa hiền từ, vừa thông minh rất xứng đáng với Tam ca đó!
Nếu Tam ca không chê thì tiểu đệ có phúc biết bao!
Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
– Ngu huynh nào dám chê lệnh tỷ! Suy qua người em, ngu huynh thừa hiểu lệnh tỷ phải là một tay kỳ nữ trên đời, chẳng qua ngu huynh tự xét mình còn kém tài, kém đức, nên không dám nhìn cao đó thôi! Vả lại thân này, từ lâu không còn tự chủ…
Vô Danh công tử thoáng biến sắc:
– Tam ca có lệnh tẩu rồi à?
Triệu Sĩ Nguyên biết Vô Danh công tử hiểu lầm, vội giải thích:
– Ngu huynh không còn tự chủ không phải vì đã có vợ nhà. Ngu huynh nào đã kết hôn với ai đâu? Sở dĩ thân này không còn tự chủ được nữa là vì từ ngày thọ mạng nơi thân phụ, chấp chưởng Long Phụng lệnh chủ, ngu huynh đã hứa chấn với giang hồ, trong những khi xuôi ngược đó đây, biết an nguy sanh tử như thế nào mà dám nghĩ đến việc lập gia đình? Vả lại con người hành hiệp, nếu lấy vợ sớm, mãi bận bịu vì gia đình mà trang chí tiêu tan, còn cứ tiếp tục cuộc sống giang hồ thì gia đình cô quạnh, làm hư hại một đời xuân của người chăn gối!
Vô Danh công tử chỉ thở phào, cười tươi trở lại:
– Bá phụ hành hiệp trên giang hồ, nào có bận bịu vì bá mẫu mà không tạo nên sự nghiệp lẫy lừng đâu!
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
– Không thể ví ngu huynh với gia phụ được! Gia phụ là bậc phi phàm, còn ngu huynh bất quá là một thường nhân, đã chắc gì vượt qua tục lụy nỗi!
Vô Danh công tử cao giọng:
– Dù tam ca nghĩ thế nào thì nghĩ, nhất định tiểu đệ phải đứng ra làm mối cho cả hai thành vợ thành chồng!
Triệu Sĩ Nguyên khoát tay liên hồi:
– Tứ đệ! Tứ đệ không nên hành động hồ đồ đấy nhé!
Vô Danh công tử lấy làm lạ:
– Tam ca đã thấy chị tiểu đệ lần nào đâu mà khăn khăn từ khước? Mà thôi mình sẽ bàn lại việc này, sau khi Tam ca hội diện với chị của tiểu đệ một vài lần, Tam ca có bằng lòng như vậy chăng?
Triệu Sĩ Nguyên không đáp chỉ điểm một nụ cười để kết thúc câu chuyện.
Họ đi đi mãi, sau cùng cũng đến Câu lâu sơn.
Họ đến nơi, đúng lúc đêm xuống, không tiện lên núi nên cùng vào huyện thành tìm khách sạn ngơi nghỉ.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, nhìn quanh phòng một thoáng bất giác Triệu Sĩ Nguyên giật mình sửng sốt.
Vô Danh công tử biến đâu mất dạng, trên giường, nơi gối nằm của công tử có một mảnh giấy.
Chàng chụp nhanh mảnh giấy, chỉ thấy co hai chữ Tam ca còn ra thì toàn dấu lệ lốm đốm cùng mặt mặt giấy.
Tại sao Vô Danh công tử lại bỏ đi đột ngột? Tại sao Vô Danh công tử quá bi thương đến đổi không viết được gì chỉ lưu dấu lệ thay lời?
Vô Danh công tử đâu muốn cách xa chàng! Nhưng đến lúc cách xa thì cũng cách xa, công tử bỏ đi không lời trân trọng, gieo niềm thắc mắc cho người ở lại không ít.
Dù sao thì Triệu Sĩ Nguyên cũng không khỏi hờn trách Vô Danh công tử quá tự tôn tự trọng thầm bỏ đi, giữ kín tâm tư âm thầm nhỏ lệ mà ra đi, trong khi chàng đã tiết lộ mọi bí ẩn của chàng.
Nhớ lại những ngày qua, sống bên cạnh nhau băng rừng, vượt núi, qua đồng, nơi tửu lâu, trong khách sạn. Vô Danh công tử cũng đối đãi với chàng rất mực thân thiết bổng dưng thấy cô đơn vô tưởng, dù chàng đã quen lối sống một bóng hình suốt mấy năm qua. Cảm tưởng đó trước kia chẳng hề đến với chàng, chàng nào thấm thía gì!
Tạo vật xui khiến làm sao, một con người vụt đến mang cái mới lạ đến cho chàng rồi vụt bỏ đi tạo cái khoảng trống kinh khủng cho nếp sinh hoạt hàng ngày của chàng.
Chàng xúc động tâm tình, chàng không cầm được giòng lệ thảm.
Đang mang một sầu tư, mặc cho nguồn lòng lai láng, theo lệ thảm mà vơi dần, bổng có tiếng gõ cửa gấp, rồi có tiếng gọi gấp của tiểu nhị:
– Công tử! Công tử! Công tử đã thức dậy chưa!
Triệu Sĩ Nguyên đang buồn bị quấy rầy, phát cáu vội lau ráo ngấn lệ trên mặt bước đến của phòng, nghiêm trọng hỏi tiểu nhị:
– Sáng sớm đập cửa phòng, phá giấc ngủ của khách trọ là quy củ của cách ngươi phải chăng? Đó là cái lối trọng khách phải chăng?
Tiểu nhị giật mình run sợ, ấp úng:
– Xin công tử thứ tội. Tiểu nhân dù gan bằng trời cũng không dám phá giấc ngủ của công tử! Chỉ vì… chỉ vì… có hai vị nào đó, muốn gặp công tử!
Đến lượt chàng Triệu Sĩ Nguyên sững sốt, chàng thầm nghĩ:
“Ta có quen biết ai nơi đây mà có người tìm ta! Vả lại có ai biết được ta đến đâu mà tìm kiếm!” Chàng chưa kịp nói gì, từ bên ngoài hai đại hán vận y phục chợt tiến đến.
Tiểu nhị kêu lên:
– Hai vị thái gia! Đây công tử đây!
Hai người đó bước tới trước mặt Triệu Sĩ Nguyên vòng tay cung kính thốt:
– Bọn tại hạ Trương Hoành và Hồ Bá xin bái kiến Triệu công tử!
Triệu Sĩ Nguyên không nhận ra họ là ai, bình sanh chưa hề gặp hai khuôn mặt đó lần nào. Tuy nhiên, chàng phải giữ lễ độ, điểm một nụ cười xả giao, hỏi lại:
– Chính tiểu sanh là Triệu Sĩ Nguyên, chẳng hay hai vị anh hùng có chi chỉ giáo!
Trương Hoành cất giọng oang oang như thánh gióng:
– Có phải công tử muốn lên Câu Lâu sơn!
Triệu Sĩ Nguyên lấy làm kỳ cười mỉa mai:
– Hai vị quả thật có tài săn tin đó Hồ Bá cười khỏa lấp:
– Tại hạ thừa hành một mạng lệnh chứ thực ra đâu có biết gì!
Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:
– Lệnh chủ của các vị có ý cự tuyệt không muốn cho tiểu sanh vào núi bái kiến phải không?
Trương Hoành lắc đầu quầy quậy:
– Công tử đoán sai cái nhã ý của Lệnh chủ bọn tại hạ rồi. Chính người sai phái bọn tại hạ đến đây để nghênh tiếp Công tử đó!
Đối với cái việc tìm đến Âm Dương lệnh chủ, Triệu Sĩ Nguyên cùng Vô Danh công tử Lý Trân đã bàn qua mọi phương sách làm cách nào cho cuộc hầu kiến này vừa không để mất thanh danh Long Phụng lệnh chủ, vừa để Âm Dương lệnh chủ không thể từ khước được.
Song một đoạn đường dài, cả hai chưa tìm được một phương pháp nào thỏa đáng cả.
Chàng định sáng nay, cả hai bàn lại một lần cuối cùng, nhưng bất ngờ Vô Danh công tử lẳng lặng bỏ đi, thành thử chàng chưa có một chủ trương nào rõ rệt hiện tại.
Rồi bổng nhiên Âm Dương lệnh chủ lại sai người đến đón. Lệnh chủ đã biết mục đích của chàng chăng? Như vậy cũng đáng sợ lão ấy lắm.
Lão là một lệnh chủ, chàng cũng là một lệnh chủ, muốn nghênh đón một tay có thân phận ngang mình, Âm Dương lệnh chủ lại chỉ sai có hai tên thuộc hạ đến để tiếp xúc chàng đơn giản như vậy à?
Triệu Sĩ Nguyên đâu có thể để mất danh dự mình, chàng bật cười ha hả:
– Hai vị có biết bổn công tử là ai chăng?
Trương Hoành và Hồ Bá giật mình:
– Bọn tại hạ không được hiểu rõ thân phận của công tử!
Triệu Sĩ Nguyên thản nhiên lấy trong mình ra một thanh đoản kiếm màu vàng, cầm nơi tay, rồi vặn hỏi:
– Các vị có nhận ra vật này chăng?
Trương Hoành và Hồ Bá vừa trong thấy thanh đoản kiếm, vụt biến sắc mặt, cả hai sửng sờ một lúc lâu, sau cùng cố trấn định tâm thần, ấp úng:
– Long Phụng lệnh… Long Phụng lệnh…! Công tử là… là…
Triệu Sĩ Nguyên không xác nhận mà cũng không phủ nhận, úp mở thốt:
– Các vị đã biết người cầm vật này phải có thân phận như thế nào rồi chứ? Các vị tự xét có đủ cách nghênh đón bổn Công tử chăng?
Như cái máy, Trương Hoành và Hồ Bá lùi lại từng bước, từng bước, mồm luôn luôn kêu lên:
– Phải! Phải! Bọn tại hạ xin lập tức trở về.
Chúng lùi mãi không để ý đến phía sau lưng, không trông thấy một thiếu nữ vận áo xanh từ bên ngoài bước nhanh vào. Chúng không tránh kịp trong khi thiếu nữ gấp bước, thành đôi bên suýt đụng nhau.
Thiếu nữ áo xanh nổi giận, sừng sộ:
– Trương Hoành và Hồ Bá! Hai ngươi quáng rồi phải không?
Trương Hoành và Hồ Bá giật mình quay trở ra, bất giác kinh hãi kêu lên:
– Trời, Xuân cô nương, Xuân cô nương! Đáng chết! Đáng chết?
Thiếu nữ áo xanh quắc mắt:
– Đáng chết? Ai đáng chết?
Trương Hoành và Hồ Bá hấp tấp thốt:
– Chúng tôi! Chúng tôi đáng chết chứ còn gì nữa!
Thiếu nữ bật cười, chừng như nhận thấy tiếng cười không phải chổ, cười như vậy là mất thể diện nàng vội ngưng bặt tiếng cười, nghiêm giọng hỏi:
– Ai sai các ngươi đến đây?
Trương Hoành và Hồ Bá nhìn nhau một thoáng, đoạn đáp:
– Huỳnh tổng quản sai chúng tôi đến đây nghênh tiếp Triệu công tử.
Thiếu nữ áo xanh phất tay áo nghe một tiếng xẹt:
– Im! Triệu công tử là ai, có thân phận như thế nào các ngươi biết không! Liệu các ngươi có đủ tư cách nói đến hai tiếng nghênh đón chăng? Sao chưa cút đi cho đỡ ngượng.
Trương Hoành và Hồ Bá thấy mình trơ trẻn quá, song cả hai chẳng dám nói gì nữa, khi kẻ hạ nhục mình lại có thế cao hơn mình, chúng lầm lủi bước gấp ra ngoài.
Triệu Sĩ Nguyên đứng lặng tại chổ, theo dõi sự tình của đôi bên, chàng thản nhiên như thường.
Thiếu nữ khẽ nhích động đôi vai, thân hình nàng đã bay vào tới trước mặt Triệu Sĩ Nguyên. Nàng vái chào chàng xong đoạn thốt:
– Tiểu thơ chúng tôi là Thanh Liên Ngọc Nữ, đích thân đến nghênh tiếp công tử lên núi!
Triệu Sĩ Nguyên bối rối:
– Tiểu thơ của cô nương… tiểu thơ…
Thiếu nữ nhẹ điểm nụ cười:
– Tiểu thơ chúng tôi hiện có mặt tại một tòa biệt quán, đang chờ nghênh tiếp công tử!
Nàng thốt xong quay mình đi liền.
Triệu Sĩ Nguyên ạ lên một tiếng, vớ lấy chiếc áo ngoài mặc vào bước liền theo thiếu nữ.