Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 130


Bạn đang đọc Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa – Chương 130


Ninh Tri về đến nhà họ Ninh.
Lúc này việc nhận thân còn nhanh hơn lần trước, nhanh đến nỗi khiến Ninh Tri phải khiếp sợ.
Ngay lần đầu tiên ông cụ Ninh gặp cô, dường như ông đã chắc chắn ngay cô là cháu gái của mình.
Dù thế, Ninh Tri vẫn đi giám định huyết thống với ông cụ.
Sau vài hôm chờ đợi ở nhà họ Ninh, Ninh Tri đã khỏi bệnh, sắc mặt cũng rất tốt.
Buổi chiều, cô uống trà cùng ông cụ Ninh.
“Chờ một quãng thời gian nữa, ông sẽ tổ chức một bữa tiệc nhận thân để báo cho người ta biết cháu là cháu gái của ông.” Gương mặt nhiều những nếp nhăn của ông cụ tràn đầy niềm vui không thể kìm chế.
Ninh Tri đã có kinh nghiệm nhận thân một lần nên cô cũng không kinh ngạc: “Dạ, ông vui là được ạ.” Cô sao cũng được.
Giống như trước kia, ông cụ Ninh rất thương Ninh Tri.

Sau một thời gian dài mong mỏi, cuối cùng ông cũng tìm được người thân của mình.
Quản gia đang đứng bên cạnh cũng mừng cho ông cụ Ninh, đã lâu không thấy tinh thần và khí sắc ông chủ tốt như thế.
Lúc này, một người hầu đến báo: “Ở ngoài có một cô gái tới đây ạ.” Cô người hầu ngập ngừng nói: “Cô ấy đến tìm ông chủ để nhận thân.”
Gần đây ông chủ vừa tìm được cô chủ, sao lại có một cô khác đến bên ngoài nữa.
Ninh Tri nhếch môi.

Lần trước cô cũng biết Lâm Điềm Điềm đến nhà họ Ninh nhận thân.

Nhưng mà lúc đó cô không có mặt, không ngờ bây giờ cô lại bắt kịp buổi phát sóng trực tiếp thế này.
Ông cụ Ninh nhìn cháu gái: “Cháu đừng lo, ông sẽ cho quản gia đuổi cái người nhàm chán kia đi.” Ý của ông cụ là tin cô.
Đối với ông cụ Ninh, lúc nhận Ninh Tri về là ông đã có cảm giác quen thuộc không thể giải thích nổi, cứ như cảm giác giữa người thân với nhau vậy.

Chắc chắn ông sẽ không nhận sai, báo cáo giám định cũng chẳng phạm lỗi.

Dù hiện tại nghe giúp việc báo thế thì ông vẫn không hề dao động.
“Không cần đầu ông.

Cháu rất tò mò muốn biết là ai đến nhận thân.” Ninh Tri muốn xem thử Lâm Điềm Điềm sẽ có biểu cảm gì lúc nhìn thấy cô.
Ông cụ Ninh lúc nào cũng đặt cháu gái lên trên hết: “Được, theo ý cháu.” Ông cho quản gia đưa người vào.
Bước vào nhà họ Ninh, Lâm Điềm Điềm cố gắng kìm nén sự kích động trong tâm tưởng.

Ninh Tri rời khỏi nhà họ Lâm rồi chẳng biết đã đi đầu làm cô ta vô cùng mừng rỡ.


Như vậy thì cô ta mới có cơ hội quang minh chính đại đến nhà họ Ninh.
“Bên này ạ, mời cô.” Quản gia vẫn luôn chú ý đến biểu cảm và cử chỉ của người phụ nữ xa lạ này.

Cô ta hoàn toàn thua kém cô chủ.
Lâm Điềm Điềm đi bên cạnh quản gia.

Đôi mắt cô ta vô cùng hưng phấn.
“Ông chủ, tôi đã đưa người đến rồi.”
Lúc Lâm Điềm Điềm nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế gỗ đỏ, sự hưng phấn trong mắt cô ta lập tức rút đi.

Cô ta hoàn toàn choáng váng, giọng điệu cũng thay đổi: “Ninh Tri, sao cô lại ở đây?”
Ninh Tri rất hài lòng với biểu cảm khiếp sợ của Lâm Điềm Điềm.

Cô nhếch môi cười và hỏi lại: “Thế sao cô lại ở đây?”
Da đầu Lâm Điềm Điềm tê dại.

Cô ta chẳng bao giờ ngờ được đến nơi này sẽ gặp Ninh Tri.

Cô ta cắn môi, căng da đầu nói: “Tôi tới có việc quan trọng.”
Ninh Tri gật đầu: “Tôi biết, cô đến để nhận thân.

Cô muốn tài sản của nhà họ Ninh.”
“Cô đừng có nói linh tinh.” Lâm Điềm Điềm tức chết đi được.
Ninh Tri thưởng thức biểu cảm khó chịu của Lâm Điềm Điềm như mèo vờn chuột.

Cô chậm rãi nói: “Tôi nói không đúng sao? Không phải cô đến để nhận thân à?”
Bởi vì bận tâm nơi này là nhà họ Ninh, Lâm Điềm Điềm hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục tranh chấp nữa.
Lâm Điềm Điềm chợt có một cảm giác khủng hoảng khó tả trong lòng.

Cô ta không biết tại sao Ninh Tri lại xuất hiện ở nhà họ Ninh, lẽ nào cô đã nhận thân rồi sao?
Lúc này, người hầu mang đến một ít điểm tâm tinh xảo, là thứ mà ông cụ Ninh đặc biệt dặn dò nhà bếp làm, Ninh Tri cũng thích ăn.
Cô cầm một miếng bánh hoa quế đáng yêu và được chế biến giống như thật lên.

Nó có hình cánh hoa, ở giữa có sốt hoa màu hồng.


Cô ăn rất thoải mái, hoàn toàn trái ngược với Lâm Điềm Điềm đang căng thẳng đứng trước mặt.
“Thưa cô, không phải cô có chuyện muốn nói cùng ông chủ chúng tôi sao?” Quản gia thấy cô ta thất thần bên nhắc nhở.
Lâm Điềm Điềm nhéo lòng bàn tay mình đau đến nỗi tê dại: “Tôi…”
Cô ta chẳng ngốc đến mức làm trò nhận thân trước mặt Ninh Tri.

Hơn nữa, tư thái hiện giờ của Ninh Tri chứa đựng sự thanh nhàn thoải mái của chủ nhân nhà họ Ninh.

Trong lòng cô ta chợt có suy đoán chẳng lành.
Sau khi ăn một miếng điểm tâm, Ninh Tri uống một ngụm trà hoa.

Tất cả đều là những hương vị mà cô thích.
Thấy Lâm Điềm Điềm đứng trong căn phòng được chỉnh nhiệt độ vừa vặn mà lại đổ hôi lạnh, biểu cảm bối rối và xấu hổ, Ninh Tri hài lòng vô cùng.

Cô cố tình làm vậy đấy, muốn khiến Lâm Điềm Điềm có cảm giác bất an, khó chịu và khủng hoảng trong lòng.
Một lúc sau, Ninh Tri mới nói: “Ông nội ơi, cô ta đã trộm ấn ngọc của cháu.

Hiện giờ chắc chắn ấn ngọc đang ở trên người cô ta đấy ạ.”
Nghe thế, Lâm Điềm Điềm kịch ngạc đến nỗi trợn trừng mắt: “Ninh Tri, cô…”
Cô ta vừa nghe thấy gì thế?
Ninh Tri gọi ông cụ Ninh là “ông nội”? Làm sao mà thế được?
Ninh Tri rời khỏi nhà họ Lâm là để đến nhà họ Ninh sao? Không những thế còn là về để nhận người thân?
“Nếu bị trộm thì lấy lại thôi.” Ông cụ Ninh nhìn cháu gái bằng ánh mắt chiều chuộng, nhưng giọng nói thì lại là giọng điệu uy nghiêm.
Quản gia đã phục vụ ông cụ Ninh nhiều năm nên đương nhiên hiểu được ý của ông cụ: “Vâng thưa ông chủ.”
Quản gia cho hai người giúp việc tiến lên: “Lấy ấn ngọc của cô chủ về.”
Hai cô giúp việc đã quen với công việc chân tay, động tác cũng không nhẹ nhàng văn nhã gì cho cam.

Một người đè xuống Lâm Điềm Điềm xuống, không chế tay của cô ta.

Còn người kia thì chuẩn bị lục túi của Lâm Điềm Điềm.
Lâm Điềm Điềm điên cuồng giãy dụa: “Các người làm gì thế? Các người không có quyền lục soát cơ thể tôi.


Ninh Tri, cô điên rồi à?”
Ninh Tri chậm rãi nói: “Ông nội, có kẻ trộm đồ của chúng ta.

Có phải chúng ta nên báo cảnh sát không?”
Đằng kia, quản gia nhanh chóng đáp: “Đúng là nên báo cảnh sát.”
Lâm Điềm Điềm sắp phát điên: “Tôi không có.

Ninh Tri, cô không thể ác độc như thế được!”
Ninh Tri cũng tự nhận mình chẳng phải người tốt.

Nếu Lâm Điềm Điềm đã tự giác đưa đến cửa để cô trị thì chắc chắn cô sẽ không nương tay.

Hơn nữa, tất cả những thứ này đều là đáng đời cô ta thôi.

Trộm đồ của người ta thì quả thật phải chịu sự trừng trị của pháp luật.
Quản gia nhanh chóng gọi điện thoại.
Cuối cùng Lâm Điềm Điềm cũng không thể kìm chế được nữa mà mắng Ninh Tri ác độc.
“Ồn ào quá.” Ninh Tri hỏi ông cụ Ninh: “Ông nội ơi, mua một công ty gia đình nhỏ phải mất bao nhiêu ngày thế ông?”
Ông cụ Ninh cười ôn hòa với cháu gái.

Nếu cháu gái đã muốn trăng thì dù đó có là trắng trong nước, ông cũng sẽ vớt lên cho bằng được: “Đâu cần đến mấy ngày, ông chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong ngay.”
Lâm Điềm Điềm vô cùng hoảng sợ nhìn Ninh Tri.

Cô ta nhũn chân, những câu mắng chửi lập tức dừng lại bên khóe môi: “Xin lỗi Ninh Tri, tôi sai rồi, tôi không nên lấy ấn ngọc của cô, xin cô đừng thu mua công ty.

Tôi xin lỗi cô.”
Nếu không có công ty thì nhà họ Lâm chẳng còn gì cả.
“Công ty nhà họ Lâm được đổi lấy từ tiền bồi thường bảo hiểm của ba mẹ tôi, lẽ ra nó đã phải biến mất từ sớm rồi.” Ninh Tri sẽ không nhân từ nương tay.
Ninh Tri lấy lại ấn ngọc.

Cô từng nói rồi, là đồ của cô thì sớm muộn gì cũng về bên cô thôi.
Lâm Điềm Điềm sợ đến nỗi nhũn người, mất hết sức lực, mặt cắt không còn giọt máu.

Xong rồi, xong hết rồi.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến, mang Lâm Điềm Điềm đang chật vật đi.
Mẹ Lâm vẫn đang chờ ở khách sạn, không hề biết rằng con gái bà ta không những thất bại, bị cảnh sát bắt đi mà công ty nhà họ Lâm cũng sắp sửa bị thu mua.

Nhà họ Lục.
Mẹ Lục thở ngắn than dài: “Anh nói xem, mấy ngày nay con trai nó bị làm sao vậy? Cả ngày nó cứ lạnh lùng lầm lầm lì lì, rồi còn có chút đáng thương nữa? Mà em cứ luôn có cảm giác nó đang có tâm sự.”

“Không phải là nó thất tình đó chứ?” Trước đó bà còn hỏi con trai về chuyện bạn gái nhưng nó chẳng muốn nói năng gì.
“Hồi trước lúc anh theo đuổi em mà em không để ý đến anh, trông anh cũng y như nó.” Mẹ Lục càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng.

Con trai của bà lúc trước thì ngu ngơ, giờ lại lạnh nhạt, chắc chắn không biết dỗ dành con gái.
Mẹ lục thở dài: “Chỉ e Tiểu Tuyệt bị bạn gái đá mất rồi.”
Con dâu bà đã mất mà bà còn chưa kịp nhìn mặt.
Ba Lục cũng chẳng nghĩ nhiều như vợ.

Ông cầm thiệp mời của nhà họ Ninh lên: “Ông cụ Ninh gửi thư mời đến.

Ông cụ đã tìm thấy cháu gái nên hai ngày sau sẽ tổ chức tiệc nhận thân.”
“Cuối cùng ông cụ cũng không còn cô đơn nữa.”
Mẹ Lục cảm khái: “Nhà họ Ninh ở Nam Thành.

Hay là chúng ta để Tiểu Tuyệt đi tham dự yến hội đi, cho con nó giải sầu.

Nó thất tình mà vẫn vùi đầu vào công việc như thế, sao cơ thể chịu nổi? Cầu trời đừng bức bối thành bệnh.”
Ba Lục luôn nghe theo vợ: “Cứ làm theo ý em là được.”
Ban đêm, Lục Tuyệt nằm trên giường.

Đầu anh mỗi lúc một đau đớn, cứ như thể có thứ gì đó sắp nổ tung.
Chị gái kỳ lạ luôn xuất hiện trong giấc mộng của anh hàng đêm.
Anh chưa từng nhìn thấy mặt cô.
Anh càng muốn nhìn thì càng không thể thấy rõ, dường như có một làn khói trắng đã chen kín gương mặt của cô.
Anh cố gắng để nhìn, để hồi tưởng lại, nhưng dường như có thứ gì đó đang giam cầm đầu óc anh, ngăn anh không thể nghĩ sâu.
Nghĩ đến Ninh Tri đã biến mất, đôi mắt Lục Tuyệt tối sầm.
Mấy ngày nay anh không tìm thấy cô.

Người mà anh phái đi cũng không lùng được tin tức gì.

Cô đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất.
Dường như cuộc gặp gỡ hôm đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Mới tắm xong, Lục Tuyệt vẫn chưa lau khô tóc mái.

Mái đầu rối bời và ẩm ướt để lộ gương mặt sáng sủa của anh, đôi môi mím chặt cùng đôi mắt đen tối.
Con quái thú nhỏ trong lồng ngực như bị vứt bỏ, cô đơn, lạnh lẽo, cần được trấn an ngay lập tức.
Trong màn đêm yên tĩnh, Lục Tuyệt nghiêng người, vô thức lẩm bẩm: “Tri Tri…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.