Bạn đang đọc Đào Hôn Em Đừng Hòng – Chương 87: Kết Cục Của Sở Tuấn Kiệt Và Châu Mạn
Tin tức Sở Hạo Vũ đã được thả nhanh chóng được lan truyền trên mạng.
Biết được điều này Bạch Giai Kỳ vô cùng vui vẻ.
Cô biết anh nhất định sẽ không có chuyện gì.
Đang định gọi điện thoại cho anh thì đúng lúc này cô bỗng cảm nhận được cơ thể của mẹ mình có gì đó không đúng lắm.
Cô quay người nhìn lại phát hiện cả người bà đang co giật, lúc đầu chỉ một vài cái sau đó tần suất tăng dần lên.
Không những thế người bà còn dần nóng lên.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ không sao chứ, đừng dọa con!” Bạch Giai Kỳ vừa lay tỉnh bà vừa gọi nhưng mẹ Bạch không có chút phản ứng nào khiến cô sợ hãi vì thế cô nhanh chóng ấn chuông ở đầu giường.
Không đến một lát, bác sĩ đã đến.
Bạch Giai Kỳ vội vàng nói qua tình huống của bà.
Không đợi cô hỏi tiếp, bác sĩ ngay lập tức cho y tá đưa bà đến phòng cấp cứu.
Bạch Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn hành lang lạnh ngắt, không có một bóng người, nước mắt liền không tự chủ được mà rơi xuống.
Không hiểu sao lần phát bệnh này của mẹ khiến cô có cảm giác bà sắp rời xa mình.
Bạch Giai Kỳ ngồi thụp xuống, co hai chân lại, chôn đầu vào giữa đầu gối, không nhịn được mà khóc òa lên.
Qua một lúc lâu sau, Bạch Giai Kỳ đã lấy lại được tinh thần.
Sở Hạo Vũ liếc nhìn Châu Mạn Thuần rồi cùng cô ta đi xuống, lại không biết rằng lần này, anh sẽ tự tay hủy hoại cuộc hôn nhân vốn dĩ đang dần tốt đẹp lên của mình.
Nghe được tiếng chuông cửa, Vương Khiết vội chạy ra mở song lại không ngờ rằng cô chủ sẽ xuất hiện ở đây, liếc nhìn tình hình trong phòng khách Vương Khiết vội chạy ra ngoài chặn cô lại, không muốn cô đau lòng.
“Cô chủ…”
“Vương Khiết, hiện tại chị đang có việc gấp tìm Sở Hạo Vũ anh ta…” Hình ảnh trước mắt khiến cô không cách nào nói tiếp.
“A!” Tiếng thét chói tai của Châu Mạn Thuần vang lên sau đó là tiếng gầm giận dữ của Sở Hạo Vũ khiến Bạch Giai Kỳ không biết bản thân đến đây là đúng hay sai.
Sở Hạo Vũ liếc nhìn Châu Mạn Thuần rồi cùng cô ta đi xuống, lại không biết rằng lần này, anh sẽ tự tay hủy hoại cuộc hôn nhân vốn dĩ đang dần tốt đẹp lên của mình.
Nghe được tiếng chuông cửa, Vương Khiết vội chạy ra mở song lại không ngờ rằng cô chủ sẽ xuất hiện ở đây, liếc nhìn tình hình trong phòng khách Vương Khiết vội chạy ra ngoài chặn cô lại, không muốn cô đau lòng.
“Vương Khiết, hiện tại chị đang có việc gấp tìm Sở Hạo Vũ anh ta…” Hình ảnh trước mắt khiến cô không cách nào nói tiếp.
“A!” Tiếng thét chói tai của Châu Mạn Thuần vang lên sau đó là tiếng gầm giận dữ của Sở Hạo Vũ khiến Bạch Giai Kỳ không biết bản thân đến đây là đúng hay sai.
Sở Hạo Vũ liếc nhìn Châu Mạn Thuần rồi cùng cô ta đi xuống, lại không biết rằng lần này, anh sẽ tự tay hủy hoại cuộc hôn nhân vốn dĩ đang dần tốt đẹp lên của mình.
Nghe được tiếng chuông cửa, Vương Khiết vội chạy ra mở song lại không ngờ rằng cô chủ sẽ xuất hiện ở đây, liếc nhìn tình hình trong phòng khách Vương Khiết vội chạy ra ngoài chặn cô lại, không muốn cô đau lòng.
“Cô chủ…”
“Vương Khiết, hiện tại chị đang có việc gấp tìm Sở Hạo Vũ anh ta…” Hình ảnh trước mắt khiến cô không cách nào nói tiếp.
“A!” Tiếng thét chói tai của Châu Mạn Thuần vang lên sau đó là tiếng gầm giận dữ của Sở Hạo Vũ khiến Bạch Giai Kỳ không biết bản thân đến đây là đúng hay sai.
Lúc này là lúc mà cô cần mạnh mẽ nhất, cô không thể để mình có chuyện, không được để mình yếu đuối.
Bạch Giai Kỳ tự nhủ.
Vừa hay lúc này, cửa phòng cấp cứu lần nữa được mở ra.
Một nữ bác sĩ với gương mặt lo lắng bước ra ngoài.
Nhìn thấy Bạch Giai Kỳ ở đằng kia bà ấy vội gọi: “Bạch tiểu thư!”
“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi? Bà ấy không xảy ra chuyện gì chứ?” Cô gấp gáp hỏi.
“Bà ấy hiện tại đã không sao, chỉ là…” Nữ bác sĩ ngập ngừng.
Bạch Giai Kỳ ngay lập tức biết có chuyện không hay liền cầm lấy tay bà: “Bác sĩ, có chuyện gì bác sĩ cứ nói thẳng.” Âm thanh không tự chủ được mà có chút run rẩy, đôi mắt hồng hồng khiến bác sĩ thầm thở dài.
“Bệnh tình của Bạch phu nhân cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức.
Nhưng có hai vấn đề lớn…”
Bạch Giai Kỳ nghe đến đây trái tim của cô không nhịn được mà nhấc lên, cô chăm chú nhìn vào bác sĩ.
“Đó là chi phí phẫu thuật và bác sĩ phẫu thuật!” Bà ấy thở dài.
Về tiền bà biết Bạch tiểu thư có thể xoay sở nhưng vấn đề về bác sĩ phẫu thuật, người có thể thực hiện thành công ca phẫu thuật này chỉ có bác sĩ An – bác sĩ chính của Bạch phu nhân theo sự sắp xếp của Sở tổng.
Không phải bọn họ không muốn cứu mà là với năng lực của bọn họ, mức độ thành công của ca phẫu thuật này gần như bằng không.
Tuy nhiên hiện tại người này đã bị Sở tổng điều đi nơi khác.
Muốn bác sĩ An phẫu thuật cần có sự đồng ý của Sở tổng nhưng điều này… khó hơn lên trời.
Bác sĩ vừa dứt lời, Bạch Giai Kỳ ngay lập tức hiểu ra vấn đề, nếu không có sự đồng ý của Sở Hạo Vũ, bác sĩ An sẽ không đồng ý thực hiện ca phẫu thuật này.
Cô cảm ơn bác sĩ, sau đó thông qua ô kính nhỏ nhìn mẹ mình, yên lặng nằm đó.
Trái tim của cô bỗng thắt lại, nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, Bạch Giai Kỳ cắn răng.
“Bác sĩ, tôi nhất định sẽ đưa được bác sĩ An đến đây.
Vì thế làm ơn bác sĩ hay chăm sóc mẹ tôi hộ tôi một chút.” Bạch Giai Kỳ cầu xin.
“Được! Nhưng cô phải nhanh lên thời gian chỉ có ba tiếng đồng hồ.” Bác sĩ ngay lập tức đồng ý còn không quên dặn dò cô.
Bạch Giai Kỳ gật đầu, sau đó đi đến phía cuối hàng lang, vội vàng rút điện thoại gọi cho anh, song lại không ngờ cuộc gọi hết lần này đến lần khác bị cắt đứt.
Cuối cùng, cô phát hiện bản thân bị kéo vào danh sách đen.
Nghĩ đến bản thân bị Sở Hạo Vũ kéo vào danh sách đen, Bạch Giai Kỳ có chút không biết làm sao.
Nhìn về phía phòng cấp cứu, cô hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, cô giúp tôi kéo dài thời gian một chút.
Tôi nhất định sẽ khiến bác sĩ An đến đây trong thời gian sớm nhất được không?” Âm thanh nghẹn ngào, run rẩy khiến nữ bác sĩ cũng rơm rớm nước mắt.
“Được!” Nữ bác sĩ đồng ý.
Bạch Giai Kỳ liếc nhìn phòng cấp cứu một lần nữa rồi vội vàng chạy đi ra ngoài.
Châu Mạn Thuần đang ngồi trên giường liền nghe thấy điện thoại của Sở Hạo Vũ reo lên.
Thấy là số lại cô ta nhanh tay tắt đi, không ngờ người này lại năm lần bảy lượt gọi lại.
Cô ta nhíu mày định nghe máy thì phát hiện số điện thoại này cô ta đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Châu Mạn Thuần cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra đây chính là số điện thoại của Bạch Giai Kỳ.
Bạch Giai Kỳ gọi cho anh Hạo Vũ làm gì? Cô ta thật là âm hồn bất tán.
Châu Mạn Thuần ghét bỏ, đồng thời âm thầm may mắn giờ phút này anh Hạo Vũ đã hoàn toàn quên mất cô ta là ai.
Châu Mạn Thuần liếc nhìn về phía phòng tắm thấy Sở Hạo Vũ vẫn chưa có ý định ra ngoài liền nhanh chóng kéo số điện thoại của Bạch Giai Kỳ vào danh sách đen sau đó trả về vị trí cũ như chưa chuyện gì xảy ra.
Đợi Sở Hạo Vũ ra ngoài, Châu Mạn Thuần vội đứng lên: “Anh Hạo Vũ, em nấu cơm xong rồi chúng ta đi ăn cơm trước!” Lượng thuốc lần trước vẫn còn, cô ta muốn liều một lần cuối.
Sở Hạo Vũ liếc nhìn Châu Mạn Thuần rồi cùng cô ta đi xuống, lại không biết rằng lần này, anh sẽ tự tay hủy hoại cuộc hôn nhân vốn dĩ đang dần tốt đẹp lên của mình.
“A!” Tiếng thét chói tai của Châu Mạn Thuần vang lên sau đó là tiếng gầm giận dữ của Sở Hạo Vũ khiến Bạch Giai Kỳ không biết bản thân đến đây là đúng hay sai..