Đào Hoa Yêu Yêu

Chương 17: Nghỉ phép


Đọc truyện Đào Hoa Yêu Yêu – Chương 17: Nghỉ phép

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 6h tối, váy áo cô dâu để phối hợp đã trên đường vận chuyển, trang sức cũng chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ đợi đến mai sẽ đưa đến triển lãm. Mọi người còn chưa kịp thở phào thì phía bên hội trường lại gọi điện thoại nói là thiết kế Tiểu Lưu được cử qua đón giám sát tạm thời còn trẻ, kinh nghiệm ít, gặp chuyện đột ngột này nên có phần không ổn định được tình hình. Lúc này, những người có kinh nghiệm cũng đang rất bận rộn

–          Em phải đến đó ngay

Ngồi bên giường Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu khẽ nói, vành mắt hồng hồng, lưu luyến không buông nhưng công việc bận rộn, lửa cháy lông mày, cô không thể bỏ mặc được

–          Có Khiêm Học ở đây, anh không sao

Sở Phi tựa vào đầu giường, tay đang truyền từng giọt từng giọt

–          Oa… Cô khóc

Sở Phi nắm bàn tay bé nhỏ của cô cười khẽ

–          Anh sẽ chờ đón em về nhà

Đào Hoa Yêu Yêu gật gật đầu, bỗng nhiên có cảm giác bi tráng như chuẩn bị ra chiến trường, cô lau nước mắt dứt khoát, cúi đầu khẽ hôn lên mũi anh rồi dứt khoát quay người

–          Đi thôi

Cô như đầu tàu thét lớn rồi lao đi, không dám quay đầu.

Chạy tới hội trường, bởi vì đang chuẩn bị dựng bối cảnh nên ở đó vô cùng hỗn loạn, Tiểu Lưu đầu toát mồ hôi, hét khàn cả giọng.

Đào Hoa Yêu Yêu xắn tay áo, cầm chiếc mic đập đập để ổn định hội trường. Tất cả mọi người đều yên lặng. Đào Hoa Yêu Yêu bỏ mic xuống, coi như không có việc gì bắt đầu chỉ huy công việc. Phía sau cô, Mike vỗ vỗ lưng Tiểu Lưu:

–          Cậu nhóc này, học tập đó.

(Có vẻ như thiếu 1 đoạn, đại khái là Đào Hoa Yêu Yêu giải quyết công việc xong thì Sở Phi đến đón về, Mike trêu chọc gì gì đó ^^)

Đào Hoa Yêu Yêu kêu to:

–          Mike, anh qua sông rút ván

Mike nghiêm trang vỗ vỗ vai Đào Hoa Yêu Yêu:

–          Yêu Yêu, cô quên rằng Sở tiên sinh là khách Vip của công ty chúng ta sao, cô phải chăm sóc anh ta thật tốt thì chúng ta mới có KFC mà ăn

Nói xong, anh nghênh ngang bước đi, xung quanh dần dần truyền đến tiếng các đồng nghiệp cười lớn.

Thật mất mặt. Cùng Sở Phi rời khỏi hội trường, ngồi trong xe, Đào Hoa Yêu Yêu lúng ta lúng túng nói:


–          Đồng nghiệp trong công ty em thích trêu đùa thế đấy

Sở Phi nhìn cô, cười nhẹ:

–          Em như thế này thật tốt.

Sở Phi không nói gì thêm chỉ đột nhiên tựa đầu vào vai cô:

–          Dựa nhờ một chút.

Trở về căn hộ của mình, Sở Phi lập tức chạy vào phòng tắm, qua cánh cửa mơ hồ nghe được tiếng nôn. Đào Hoa Yêu Yêu lo lắng hỏi Lưu Khiêm Học:

–          Anh ấy ổn không?

Lưu Khiêm Học ở bên mở hộp cứu thương vừa lắc đầu:

–          Lúc trên đường đi đón cô đã nôn rồi, lúc về nếu không vì sĩ diện trước mặt cô thì còn tệ hơn

–          Vậy mà anh còn để anh ấy đi tìm tôi

–          Anh ta tính tình kì lạ, nói một không nói hai thì tôi còn biết làm thế nào

Anh làm bác sĩ riêng cũng thật sự tủi thân, gặp phải bệnh nhân cứng đầu bậc nhất thiên hạ.

Đang nói thì cửa phòng tắm cũng mở ra. Đào Hoa Yêu Yêu vội chạy đến đỡ lấy cơ thể mệt mỏi của Sở Phi, qua lớp áo mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh rất cao. Giúp anh nằm xuống giường, nhân lúc Lưu Khiêm Học châm cứu hạ sốt cho anh, cô chạy ra bếp lấy mấy viên đá bỏ vào túi chường rồi đặt lên trán Sở Phi.

Trong lúc hôn mê, Sở Phi thấp giọng nói:

–          Đừng đi

Sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ, cánh tay vẫn nắm chặt tay áo Đào Hoa Yêu Yêu.

Lưu Khiêm Học đi đến bên cô, cùng cô nhìn Sở Phi ngủ say, nói với cô:

–          Đào tiểu thư, ngày Sở Phi té xỉu ở văn phòng cô, trước đó là vừa từ Nam Phi trở về, đã hơn 50 tiếng đồng hồ không chợp mắt. Từ khi lên máy bay đến lúc xuống đều nôn, ăn không vô. Vừa xuống máy bay, tim đập đến bác sĩ như tôi cũng sợ. Sở Phi cả người yếu ớt nhưng kiên trì phải đi tìm cô. Hôm nay, trước khi nhận được điện thoại của cô, tôi kiểm tra anh ta sốt 39 độ. Rõ ràng là phải tĩnh dưỡng trên giường nhưng vừa nghe nói cô có chuyện thì lập tức chạy qua. Vì cô, chẳng hỏi ngọn nguồn, hợp đồng chưa kí đã trực tiếp ra lệnh hỗ trợ các cô. Cái này chưa hết, còn đợi cô làm xong việc, tự mình đi đón cô về.

Thở dài, Lưu Khiêm học tiếp tục nói:

–          Tôi chưa từng thấy anh ta như vậy với ai cả

Ngay cả Liễu Phỉ cũng không. Lưu Khiêm Học nhớ tới người con gái dùng cả mạng sống để yêu Sở Phi.


–          Anh ấy thực sự để ý đến cô, xin cô đối xử tốt với anh ấy.

Anh nhìn Sở Phi ngủ say cũng không chịu buông tay áo Đào Hoa Yêu Yêu, nhớ tới tình cảm trong mắt Sở Phi khi Sở Phi nhắc tới Đào Hoa Yêu Yêu thì thật tình hi vọng người bạn số mệnh trắc trở lần này được thuận lợi.

Đào Hoa Yêu Yêu chỉ nắm tay Sở Phi, không nói lời nào.

Sau nửa đêm, Lưu Khiêm Học mắt díp cả lại. Đào Hoa Yêu Yêu đổi khăn lạnh cho Sở Phi xong nhỏ giọng bảo anh đi nghỉ. Lưu Khiêm Học lắc đầu, làm bác sĩ tư cho Sở Phi nhiều năm như vậy, theo tình huống này, càng sau nửa đêm thì sẽ càng nguy hiểm.

Quả nhiên gần sáng, Sở Phi đột nhiên tỉnh lại, cố sức thở dốc, ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch, môi và đầu ngón tay dần tím lại. Lưu Khiêm Học ngủ gật một bên bừng tỉnh, vội tới cấp cứu. Đào Hoa Yêu Yêu chỉ có thể ngây ngốc, bất lực nhìn Sở Phi đau đớn, giãy dụa.

Một hồi lâu, chờ anh ổn định lại, Lưu Khiêm Học lau mồ hôi, nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô nói:

–          Không sao, lần này chưa phải nghiêm trọng nhất.

Đào Hoa Yêu Yêu vốn định tỏ vẻ không sao nhưng tay không nhịn được lại run run, mãi đến khi có một bàn tay lạnh băng nắm lấy tay cô, cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt Sở Phi mệt mỏi vô hồn, hiển nhiên vẫn đang mê man.

Bờ môi của anh khẽ giật giật, Đào Hoa Yêu Yêu nghe không rõ anh nói cái gì, cúi đầu ghé tai tới môi anh, chỉ nghe anh khẽ nói:

–          Đừng sợ.

Nước mắt Đào Hoa Yêu Yêu cuối cùng cũng rơi xuống

Ngày hôm sau, cô vọt vào văn phòng của Mike, rất có khí thế hai tay chống lên bàn làm việc của Mike:

–          Mike, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi phải yêu đương. Nếu không, tôi nói với vợ anh tôi là tình nhân của anh.

Mike nhìn cô như nhìn người điên:

–          Yêu Yêu, cô phải hiểu rằng cô là một người có năng lực, giờ công ty đang đề cử cô làm tổng giám…

–          Kệ xác tổng giám đốc gì gì đó, tổng thống tôi cũng không thèm

Đào Hoa Yêu Yêu ra sức xua tay, phiền chán đi tới trước mặt Mike

–          Tôi muốn nghỉ phép.

Mike trịnh trọng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu:

–          Nhưng mà Yêu Yêu, giờ là cơ hội ngàn năm có một, công ty rất coi trọng cô, làm đến chức tổng giám đốc thì tầm nhìn của cô sẽ hoàn toàn khác, huống chi giờ công ty đang phát triển mạnh


–          Tôi nói rồi, tổng thống tôi cũng không thèm.

–          Yêu Yêu, cô làm thế tôi sẽ rất khó xử…

–          Mike, đừng đùa, cẩn thận cô gái điên này bóp chết anh đó

Mike đang nói thì bị giọng nói lười nhác, đắc ý cắt ngang, nhìn ra thấy Bàng Hải Âm đang cười cười dựa vào cửa

–          Sao lại thế?

Đào Hoa Yêu Yêu nghi hoặc nhìn Mike đột nhiên cười gian

–          Là thế này.

Bàng Hải Âm đưa một tờ giấy A4 đến trước mặt Đào Hoa Yêu Yêu, tờ quyết định cho phép nghỉ phép ẩn hiện trước mặt cô.

–          Có ý gì?

Đào Hoa Yêu Yêu xem qua rồi hoài nghi nhìn hai người. Đơn xin phép được phê duyệt, nghỉ một tháng có lương, Mike đã kí tên, đóng dấu, mà người viết đơn kia lại rất rõ ràng chính là Đào Hoa Yêu Yêu cô. Nhưng cô đã viết đơn bao giờ?

–          Hôm qua nhìn bạn trai cậu cố gắng chống đỡ bệnh tật ai sáng suốt cũng đều thấy cả. Cho nên Mike chủ động thưởng cho cậu kì nghỉ, cho cậu an tâm chăm sóc bạn trai của mình. Nếu không để cậu phân tâm làm việc cũng không có lợi cho công ty… Đây là cách nói hoa mỹ.

Bàng Hải Âm giải thích cho cô nghe

–          Vậy còn lí do gì khác? Đào Hoa Yêu Yêu nheo mắt lại nguy hiểm.

–          Còn cần hỏi sao? Tổng giám đốc của Âu Hách. Bàng Hải Âm bật ngón tay

Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày, không ngờ trung gian còn nhờ Sở Phi

Mike cười vỗ vỗ vai cô:

–          Các cổ đông rất vừa lòng với cách xử lý tình huống lần này của cô, đã thông qua quyết định đề bạt cô làm tổng giám đốc. Huống chi chuyện Âu Hách tự tìm đến cửa cô cho là đám cổ đông không biết gì?

–          Cái đấy không liên quan đến tôi. Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày càng chặt, trong lòng hơi khó chịu

–          Vậy chuyện Phong Hoa lần này. Mike nhìn cô.

–          …

Đào Hoa Yêu Yêu không nói được gì, chỉ có thể nhíu mày nhìn mũi giày mình, có cảm giác như bị lợi dụng

–          Thôi, đừng nghĩ nhiều.

Mike biết trợ thủ đắc lực này cái gì cũng tốt chỉ có điều là quá thẳng tính

–          Cô nhóc này, thế giới này đâu đơn giản là 1,2,3,4, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao.

–          Tôi hiểu. Năng lực không bằng có quan hệ. Cảm giác năng lực bị phủ nhân cũng chẳng vui vẻ gì đâu.


Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi:

–          Không phải phủ nhận.

Mike nghiêm mặt nói:

–          Không ai phủ định năng lực của cô nhưng có quan hệ tốt thì sẽ là bàn đạp lớn, đây là chuyện không ai không biết.

–          Tôi biết

Đào Hoa Yêu Yêu thản nhiên gật đầu, đem sự khó chịu vứt ra sau gáy, rút tờ đơn xin nghỉ:

–          Được thăng chức, có tiền lương lại được nghỉ ngơi, không cần thì không cần. Lần này cho qua vậy

Cô làm mặt quỷ với Mike.

–          Nhưng nói thế cũng không đúng. Mike ra vẻ, bắt chéo chân cười

–          Tổng giám đốc của Âu Hách đó. Đào Hoa Yêu Yêu dương dương tự đắc

Mike bật ngón tay:

–          Hải Âm, giúp tôi mắng cô ấy

Bàng Hải Âm cười to:

–          Mike, nhớ kỹ, muốn mắng thì phải mắng là: Cho cậu hai cân dấm chua cậu đã đòi mở hàng tạp hóa

Đào Hoa Yêu Yêu làm mặt quỷ.

–          Được rồi, mau về chăm sóc Sở đại thiếu gia của cậu đi, biết cậu vướng bận tình lang, chỉ muốn về nhà. Hải Âm cười cô.

–          Đi đi, trước khi lên nhận chức, cho cô nghỉ một tháng, nghỉ ngơi cho khỏe, trở về sẽ là một lần khiêu chiến mới. Huống chi…

Vẻ mặt Mike đột nhiên trở nên tò mò

–          Hôm qua có vẻ Sở tổng không khỏe. Lần này Sở tổng giúp cô nhiều như thế, coi như cảm ơn người ta, cô đi chăm sóc anh ta cũng là đúng thôi.

Đào Hoa Yêu Yêu mặt đỏ bừng:

–          Cái gì mà giúp tôi, hợp đồng đó cũng chẳng phải do tôi phụ trách…

–          Mike, đừng dài dòng nữa

Bàng Hải Âm mất kiên nhẫn đẩy Đào Hoa Yêu Yêu ra ngoài:

–          Tóm lại cho cậu một tháng, đi chăm sóc tổng giám đốc Âu Hách đi, về sau, chúng ta không phải lo ăn uống nữa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.