Đọc truyện Đào Hoa Yêu Nhiêu – Chương 40: Xé Rách
Đào Hoa bị cảm giác ở nơi xa lạ đánh thức, đại não rõ ràng muốn được chết, mí mắt đều nặng nề đến nỗi không mở ra được, nhưng bụng dưới đột nhiên nổi lên dục niệm, lôi kéo thần trí về thực tại.
Đào Hoa khó lòng chịu đựng nổi, tuy rằng có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn âm thầm lo lắng, điều mà cô không ngờ đó là hiện thực và quá khứ lại đối mặt với nhau như bây giờ.
Ban đầu cứ tưởng ngốc ở đây mấy ngày liền đi, cứ an an tĩnh tĩnh ngốc ở bên người hắn, giữ lại bộ dáng đơn thuần tốt đẹp nhất của bản thân trong tâm trí của hắn, nhưng hiện thực lại dùng tàn nhẫn tới để nói cho mình biết, đây là si tâm vọng tưởng.
Đào Hoa ngay từ đầu còn có thể nhẫn nhịn, nghe tiếng hít thở vững vàng của Tô Thập Nguyên ở bên tai, thân thể mỹ diệu của hắn ở sát bên cạnh, hơn nữa là người trong mộng bao nhiêu năm của cô, trên người hắn truyền đến hơi thở sạch sẽ thoải mái làm cô muốn đến điên cuồng.
Đào Hoa duỗi tay chống lại cơn du͙ƈ vọиɠ nổi lên, dùng khớp xương cọ xát, hy vọng thông qua hành động này có thể giảm bớt lửa nóng đang mãnh liệt thiêu đốt trong cơ thể, nhưng động tác này vô tình châm dầu vào lửa, cơ hồ dần dần cắn nuốt lý trí.
Tuy rằng Đào Hoa cật lực áp chế, động tĩnh của cô vẫn đánh thức người đang ngủ bên cạnh.
“Noãn Noãn, làm sao vậy? Em không thoải mái sao?”
Tô Thập Nguyên nhận thấy được nhiệt độ cơ thể của đối phương hơi cao, theo bản năng duỗi tay đặt ở trên trán của cô.
Cảm giác chạm vào da thịt mềm mại càng làm cho Đào Hoa thêm thống khổ, cô nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng, ngập ngừng nói.
“Thập! Thập Nguyên, có thể giúp em việc này được không?”
Lo lắng cho Đào Hoa, Tô Thập Nguyên vội vàng đáp ứng.
“Gấp cái gì em cứ nói, có phải em thấy không thoải mái? Anh dẫn em đi khám bác sĩ.
“
Vội vàng kéo Tô Thập Nguyên ngồi dậy, Đào Hoa gian nan mở miệng.
“Không, em không có bệnh, anh! Có thể ôm em được không?”
Tô Thập Nguyên vội vàng duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực.
“Không, ý em nói không phải ôm kiểu này, em! muốn anh ôm như thế này! “
Đào Hoa một bên nói, một bên chuẩn xác mà sờ lên bộ vị mẫn cảm của Tô Thập Nguyên, tay nhỏ không tự giác nắm lấy xoa xoa.
Động tác này của cô rõ ràng đã làm cho vật trong tay ngày càng cứng lên.
Trong phòng không có bật đèn, tầm nhìn một mảnh đen nhánh, Đào Hoa nghe được hô hấp của hắn càng ngày càng nặng.
“Em nghiêm túc sao?” Âm thanh của Tô Thập Nguyên trong ban đêm lộ ra một tia ảm đạm.
“Vâng.
” Đào Hoa cắn môi.
“Được.
“
Cô có thể nghe được âm thanh đó quanh quẩn trong bóng đêm.
Đào Hoa rõ ràng cảm giác được động tác trúc trắc cùng khẩn trương của Tô Thập Nguyên, nhưng cô chờ không kịp.
Khi cả hai đã cởi sạch quần áo, sờ lên da thịt ôn nhu tinh tế như ngọc của hắn, cô nhịn không được thở dài.
Đào Hoa đem Tô Thập Nguyên kéo đến trên người mình, mở ra hai chân kẹp chặt eo của hắn, nơi tư mật nhất của hai người bởi vì động tác này mà chạm vào nhau.
“Thập Nguyên, em đã chuẩn bị tốt.
” Đào Hoa nhắm hai mắt, lẳng lặng cảm thụ lẫn nhau.
Bất đồng với biểu hiện trầm ổn bên ngoài, trái tim đã đập bang bang muốn nảy ra khỏi lồng ngực.
Nằm ở dưới thân Tô Thập Nguyên lại làm Đào Hoa khẩn trương đến như vậy.
Ở thời khắc mấu chốt, Tô Thập Nguyên lại do dự, tên đã lên dây, hắn lại kiệt lực ẩn nhẫn.
“Noãn Noãn, hay là em làm trước đi, anh sợ làm đau em.
“
Đào Hoa ngẩn ra, cô có thể tinh tường cảm giác được đối phương đã cứng ngắc như cục sắt nóng, hắn lại chủ động giao ra quyền khống chế.
Chỉ có một khả năng, đối phương không có một chút kinh nghiệm, cho nên hắn không tự tin.
Còn có, hắn thương tiếc mình, không muốn cô khó chịu.
Nước mắt khi nào từ trong hốc mắt trào ra, Đào Hoa không biết, cô cũng nơi tư mật của mình.
“Anh nhìn xem, chính là như vậy, chậm rãi tiến vào là được, em đã đủ ướt, sẽ không đau.
“
Đào Hoa nắm ngón tay hắn chậm rãi cắm vào trong, mang theo hắn tiến vào, cảm thụ tình triều bên trong cơ thể trào dâng vì ngón tay của hắn.
Hô hấp nóng bỏng phun ở trên mặt cùng ngực làm Đào Hoa có chút mê say.
Hắn làm y theo động tác chỉ dẫn của cô, chậm rãi thâm nhập.
Mà đôi môi mềm mại của hắn lướt từ trên đỉnh đầu của cô, từng cái hôn môi lên giữa mày, đôi mắt, chóp mũi, sau đó là trên môi của Đào Hoa, rất ôn nhu rơi xuống một cái hôn, ngậm lấy cánh môi, cảm thụ lẫn nhau, tựa như tín đồ đang thành kính cúng bái thần linh của mình.
Khi đã hoàn toàn đi vào, hai người đang khẩn trương đều nhịn không được hừ ra tiếng.
Thì ra thời khắc thỏa mãn nhất không phải là lúc gặp lại nhau, mà là khi hai thân thể chân chính hòa hợp lại thành một khối.
Phảng phất, tiếc nuối suốt mấy năm nay đã được giờ khắc này đền bù, vô cùng viên mãn.
.