Đào Hoa Trầm Vương

Chương 19


Đọc truyện Đào Hoa Trầm Vương – Chương 19

CHƯƠNG 18

Sáng ngày thứ hai khi Vương Liên Hoa tỉnh lại, Trầm Lãng đã không còn ở trong phòng. Cư nhiên lại không biết y đi ra ngoài khi nào. Tính cảnh giác của chính mình từ khi nào trở nên kém như vậy?

Cười thầm tự nghĩ: “Có lẽ bởi vì Trầm Lãng là quân tử còn hắn là tiểu nhân. Làm gì có ai nói tiểu nhân muốn đề phòng quân tử ? Mà chỉ có quân tử mới luôn phải đề phòng kẻ tiểu nhân thôi”.

Vương Liên Hoa nghĩ đến đây liền có chút khoái hoạt đứng lên. Bởi vậy, lúc nhìn đến ánh mắt Trầm Lãng khi đề phòng, hắn chẳng những không cảm thấy kỳ quái, mà còn có chút đắc ý.

Trầm Lãng nhìn Vương Liên Hoa ánh mắt có hay không phòng bị, quả thực tựa như đang nhìn hồng thủy mãnh thú (tai họa ghê gớm). Y đột nhiên cảm thấy được Vương Liên Hoa xiêm y màu đỏ thực chói mắt, bộ dáng mỉm cười rất ôn nhu ngại ngùng còn cố làm ra vẻ hiềm nghi, ánh mắt lại rất mị rất yêu thiếu khí khái nam tử. Y trong lòng cố ý xem xét nhìn kỹ Vương Liên Hoa từ đầu đến chân, sau đó phi thường tiếc nuối phát hiện khuyết điểm trên cho dù so sánh cặn kẽ thì hắn cũng thật sự là đẹp đến câu nhân. (mê hoặc người khác)

Mùa đông Đại Giang (sông lớn) rõ ràng giống như hiểu phong tàn nguyệt (gió sớm trăng tàn), ý cảnh cao xa, mà đêm nay khi tỉnh rượu, chung quy chỉ mong đang ở bờ dương liễu. (Trầm Lãng đang mượn lời từ bài thơ Vũ Lâm Linh của thi hào Liễu Vĩnh để diễn tả tâm trạng. Trích đoạn:

Đa tình tự cổ đau li biệt;

Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!

Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?

Bờ dương liễu, gió sớm trăng tàn.


Biền biệt năm dài,

Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.

Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình;

Dễ ngỏ cùng ai biết?

(Đoạn này ta chẳng biết Trầm Lãng cảm giác như thế nào, chỉ biết là mượn bài thơ diễn ta tâm trạng nên ta trích bài thơ vào luôn, ai muốn hiểu sao thì hiểu =.=”)

Vương Liên Hoa chính là làm cho người ta liền có cảm giác như thế. Nhìn hắn thi thi điềm nhiên ngồi xuống, Trầm Lãng từ trước đến nay lần đầu tiên thấy ghét chính bản thân mình.

Vương Liên Hoa đương nhiên không biết Trầm Lãng một đêm ngủ không ngon, nhìn y sắc mặt kỳ quái, tưởng tượng chuyện đêm qua thái quá, cho nên y vẫn cảm giác xấu hổ mà thôi. Ở trong lòng lại không khỏi cười nhạo y cứng nhắc, cũng không đi hỏi han.

Bất quá Trầm Lãng sắc mặt tối thiểu không phải là không tốt. Tần Tứ nương từ trên lầu phong tư (phong thái) yểu điệu âm thầm đi đến, thời điểm nhìn thấy hai người, vẻ mặt tựa như một hơi nuốt phải ruồi nhặng sống. Chỉ thấy nàng xa xa tìm một chỗ ngồi, nhưng thật ra là kêu tên lão nhân Nghĩa thúc kia, giống như là tò mò, mắt nhiều lần hướng bên này nhìn.

Vương Liên Hoa cũng giả vờ bộ dáng như hổ thẹn, lại thêm Trầm Lãng trong lòng căn bản là có chút cổ quái, lại hận không thể rời Vương Liên Hoa xa một chút, thoạt nhìn càng như là hai người vụng trộm bị người ngoài bắt gặp, hành động trốn trốn tránh tránh.

Nghĩa thúc kia nhìn lén hai người một lát, liền hướng Tần Tứ nương nói: “Tứ nương, hai người này dù chưa lộ cái gì sơ hở, nhưng thiếu gia đặc biệt dùng bồ câu đưa tin nhắc nhở, chung quy phải cẩn thận chút, không bằng tốt hơn là chúng ta nên lập tức lên đường, đỡ phải gặp phiền toái.”


Tứ nương cười lạnh nói: “Mười chữ của hắn ‘Chớ gần hồng y thanh sam, đường vòng Lan Châu’, cũng không biết hồng y thanh sam là nam hay là nữ, cũng không nói vì sao phải đi đường vòng qua Lan Châu, căn cứ vào yêu cầu của thiếu gia, người mặc hồng y thanh sam vô cùng nhiều, chẳng lẽ bảo ta đề phòng trên đường hơn phân nửa những người này sao? Huống hồ nếu không tiến Lan Châu, phải đi qua sơn dã hoang vu, người thì cũng được, nhưng hàng hóa thì phải làm sao? Ta thấy chỉ là hắn nói quá.”

Nghĩa thúc thấy nàng động khí, thầm nghĩ đến việc tối hôm qua khiến nàng ảo não, cái gì cũng không nói, nghĩ thầm rằng chờ nàng khí bình (bình tĩnh) nói sau cũng được.

Tần Tứ nương dù sao cũng là người thông minh, thấy Nghĩa thúc không nói, đành phải nói: “Ta cũng biết tiểu tử kia hiện tại thập phần tài giỏi, ta đây làm tỷ tỷ còn phải dựa vào hắn. Thôi, nghe hắn liền ngừng.” Bên trong lời nói, rất có ý buồn bã rầu rĩ.

Nghĩa thúc nhịn không được nói thật: “Kỳ thật, thiếu gia hắn…” Nói chưa nói xong, liền thấy Tần tứ nương đã muốn rời khách *** mà đi, không khỏi thở dài một tiếng.

Vừa nãy Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa còn ngồi ở bàn kia giờ cũng đã không thấy người đâu, vì thế gọi tiểu nhị lên hỏi: “Hai vị công tử mới vừa rồi ngồi ở chỗ kia muốn lưu mấy ngày?”

Tiểu nhị nói: “Hôm qua bọn họ thanh toán tiền thuê phòng hai ngày, vừa nãy còn hỏi tiểu nhân thị tập (chợ) ở nơi nào, nói là một con ngựa trên đường đi đã chết, nên muốn mua một con khác. Ước chừng sớm nhất cũng là ngày mai hai người đó sẽ khởi hành.”

Nghĩa thúc nghe xong lời này, liền có chút yên lòng. Lại làm bộ như không có việc gì đến phía sau nhìn một chút, ngựa của hai người kia vẫn còn, thầm nghĩ lúc này không đi, còn đợi đến khi nào, vội vàng lên lầu kêu Tứ nương cùng bọn tiểu nô khởi hành. Tứ nương mới vừa rồi đã đáp ứng, cũng không nói cái gì, chính là nhanh chóng thu dọn một phen liền xuất phát. Nghĩa thúc ở trong lòng liền thở dài một hơi.

Kỳ thật khi nhận được tờ giấy của tiểu thiếu gia đúng là cũng có chút nghi hoặc. Người mặc hồng y thanh sam vô cùng nhiều, huống hồ cũng không phải không tắm rửa thay quần áo. Hơn nữa hôm qua hai người này đến tìm nơi ngủ trọ khi đó trang phục đầy bụi bặm, cũng không hề chú ý, lúc từ trên lầu đi xuống, không ngờ cũng là hồng y thanh sam.

Hồng y thanh sam cũng quá kì lạ, thanh sam mặc vào cũng rất tao nhã tiêu sái, chính là ít có nam tử nào mặc hồng y mà lại tuấn tú phong lưu như thế. Huống hồ ngoại trừ là tân lang (chú rễ), bình thường nam tử mặc hồng y thật sự không nhiều lắm. Đột nhiên liền hiểu được thực ý của thiếu gia: thuật dịch dung (hóa trang) có thể thay đổi tướng mạo, nhưng sở thích thường ngày lại khó có thể che lấp. Huống hồ người đi xa nhà, vốn sẽ không mang quá nhiều xiêm y. Chính là phải tự mình đi ra hiệu may để mua, cũng phần lớn hội theo bản năng chọn sắc thái chính mình yêu thích. Càng thêm thán phục thiếu gia liệu sự như thần, vội vàng kêu Tứ nương nên tránh bọn họ ra.


Chính là không nghĩ tới Tứ nương lại dỗi tiểu thiếu gia, chính là muốn tiến đến thông báo. Một khi nữ tử tức giận mà còn thảo luận bàn bạc với nàng, thì đúng là chuyện ngu ngốc nhất.

Đêm qua quả nhiên xảy ra chuyện. Tuy rằng Tứ nương đêm qua gặp phải chuyện đó, cũng khiến cho hắn trong lòng nghi hoặc, từ chín phần giảm xuống còn bảy phần mà thôi. Nếu thiếu gia đặc biệt truyền tin đến, tất nhiên là tuyệt không thể đụng chạm đến những người này.

Bản thân thật may mắn, liền có thể mặc kệ hai người kia. Lại đi nửa ngày, liền tới cửa vào quan đạo (cửa vào thành) của Lan Châu cùng các hàng buôn phân bố xung quanh. Hai người kia muốn đi Lan Châu, tất nhiên là hướng quan đạo mà đi, như thế sẽ không lại chạm trán. Nghĩa thúc nghĩ đến đây, liền sung sướng dâng lên.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời buổi sáng không gay gắt, bão cát cũng không quá mức, tâm tình tốt đến nỗi muốn ngân nga bài hát trẻ con.

Không hề biết Vương Liên Hoa ở trong chiếc xe hàng theo sau Tứ nương đang cười trộm. Thậm chí có thể từ khe hở màn che trong xe, thưởng thức dáng vẻ man diệu (uyển chuyển) của Tứ nương .

Bọn họ vội vàng khởi hành, tất nhiên là không cẩn thận kiểm tra trong xe hàng, bởi vì vốn dĩ là không có hàng hóa để kiểm tra. Ngồi trong xe của người khác, quả nhiên so với kỵ mã của mình tốn ít sức hơn hẳn.

Này là chủ ý của hai người bọn họ, chỉ sợ bọn người kia cũng tuyệt không thể tưởng tượng được họ lại trốn ở nơi như vậy. Lại có thể giám sát hành động của những người kia, thám thính tin tức của Minh Sa bang, chẳng phải là một hòn đá trúng ba con nhạn sao?

Chỉ tiếc, không chỉ có Nghĩa thúc tính toán sai lầm, mà nguyện vọng nhỏ nhoi của Vương Liên Hoa khó khăn dàn xếp ổn thoả cũng không thể thực hiện.

Xe đi chưa đến nửa ngày, liền gặp lại cố nhân. Vương Liên Hoa ở bên trong xe, đột nhiên cảm thấy xe dừng lại. Chỉ nghe Nghĩa thúc nói: “Vị huynh đệ có gì chỉ giáo?”

Người nọ nói: “Thầy trò chúng ta đang muốn đi đến Lan Châu, không ngờ trên đường lại gặp phải kẻ thù, người mặc dù vô sự, nhưng xe ngựa đã bị phá hư, thỉnh xin lão nhân gia cho chúng ta đi nhờ đoạn đường.” Thanh âm này nghe tới thập phần quen tai, hồi tưởng lại, đúng là Thạch Tĩnh Viễn (mấy chương trước ta ghi nhầm Thạch Tĩnh Xa =.=”, khi nào rãnh ta sẽ sửa lại. Mọi người thông cảm ).

Vương Liên Hoa trong lòng căng thẳng, nghĩ thầm rằng lúc này gặp phải đám người kia, chỉ sợ là tai họa. Chớ nói bọn họ khó đối phó, trong đó còn có cả kẻ âm độc, cũng không biết là ai, nếu lại không may bị ám toán, chỉ sợ thật sự khó có thể thoát thân.

Tứ nương cười duyên nói: “Các ngươi sáu người to lớn như vậy, trên xe ta đây chính là không có chỗ. Lại còn thêm bốn cái quan tài, đừng nói không chỗ để, hàng hóa của ta dính dáng đến xui xẻo của người chết, như thế nào còn có thể bán được ra ngoài?”


Thạch Tĩnh Viễn đáp: “Tại hạ cũng biết việc này làm khó cô nương. Chính là dọc theo đường này hoang tàn vắng vẻ, cũng không biết khi nào mới có người khác đến. Chúng ta để hai người theo xe của cô nương đi đến Lan Châu, số người còn lại ở nơi này trông coi quan tài, sau đó đám người sẽ quay lại đón. Như vậy được không?”

Nghĩa thúc cười nói: “Đáng tiếc chúng ta không đi thẳng đến Lan Châu, mà là đi đường vòng. Các vị không bằng về Tần Châu trước.”

Thạch Tĩnh Viễn khẩn cầu: “Chúng ta không có ngựa, trở về Tần Châu, thì cho dù nửa đêm, cũng chưa vào được thành. Rồi phải trước ba tháng hai mươi ngày đem quan tài này chuyển đến Lan châu, thật sự là sợ không kịp.”

Tần Tứ nương cười to nói: “Chỉ nghe nói người sống cấp bách, chưa từng nghe qua quan tài cũng cấp bách. Người cũng đã chết, còn gấp cái gì?” Bọn tiểu nô nghe được cũng hống cười rộ lên.

Đợi bọn hắn cười xong, một thanh âm lãnh đạm khác nói: “Bần đạo là Hành Sơn chưởng môn – Minh Hư. Chúng ta có chuyện quan trọng phải đến Lan Châu, thật là một khắc cũng không chờ được. Bần đạo cho dù có phải miễn cưỡng cướp lấy xe ngựa cũng phải đến được Lan Châu, đừng trách vô lễ, xin các vị hãy tùy cơ hành sự.” Minh Hư đạo nhân trời sanh tính tình cuồng quyến (chính trực) không cố kỵ, cũng là người trong giang hồ đều biết đến.

Tứ Nương tức giận nói: “Đạo lý bây giờ, người xuất gia cũng muốn cướp xe ngựa, để ta xem ngươi cướp bằng cách nào.” Lời nói mặc dù cứng rắn, nhưng cũng nhìn ra đạo nhân trước mặt này không phải thuộc hàng dễ đụng đến.

Nghĩa thúc lúc này lại hoà giải nói: “Tứ nương, vị đạo gia này xem ra cũng không phải người xấu, chúng ta xem như làm chuyện tốt, giúp đỡ bọn họ.” Hắn tất nhiên là nghe nói qua danh của Minh Hư, nghĩ thầm rằng đánh bừa chưa chắc thua lão, nhưng phần thắng cũng không phải quá lớn, huống hồ ý định ban đầu đi đến Lan Châu bất quá là để bình yên, lúc này nếu chọc vào tình thế cấp bách của đạo nhân này, cũng không biết chính xác sự tình gì. Đưa bọn họ đến gần chỗ Lan Châu, không vào thành mà đi ngược trở lại cũng thế.

Tứ nương cười lạnh nói: “Lấy thế hiếp người, chúng ta cũng có phép tắc của người làm ăn.” Nàng phiêu lưu mua bán làm ăn nhiều năm như vậy, cũng thập phần hiểu được tình thế so với đạo lý của kẻ mạnh, ngôn ngữ mặc dù không thể thuyết phục, kỳ thật trong lòng nghĩ cũng giống như Nghĩa thúc.

Nghĩa thúc nói: “Như thế liền thỉnh các đạo gia lão nhân lên xe.”

Liêm phùng trông được đi, Minh Hư hướng bốn đệ tử còn lại nhắn nhủ một phen, liền cùng Thạch Tĩnh Viễn theo Nghĩa thúc đi qua bên xe.

Trầm Lãng bên trong xe của Nghĩa thúc. Vương Liên Hoa trong lòng bàn tay có chút xuất mồ hôi. Giờ phút này cũng thật không phải thời cơ tốt để động thủ. Chính là cố tình đã muốn tránh cũng không thể tránh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.