Đọc truyện Đào Hoa Trầm Vương – Chương 13
CHƯƠNG 12
Người chạy đến kia là một thanh niên cỡ chừng hai mươi ba, mươi bốn tuổi, dáng người bình thường, tướng mạo trung hậu, một đôi mắt có hồn sáng ngời, khiến người ta ấn tượng sâu sắc, nhị đệ tử phái Hành Sơn – Thạch Tĩnh Viễn. Thạch Tĩnh Viễn cùng Khổng Cầm, là hai đồ đệ Hành Sơn phái mà chưởng môn Minh Hư đạo nhân rất mực yêu quý, võ lâm nếu có chút hội họp, liền dẫn hai người bọn hắn tham dự, bởi vậy Trầm Lãng cũng nhận ra. Thấy hắn trợn mắt há hốc mồm, thoáng phản ứng liền kêu:” Đại sư huynh!” Tiến đến ôm lấy thi thể Khổng Cầm, liền khóc không thành tiếng.
Vương Liên Hoa mặt lạnh nhìn bộ dáng hắn, cười nói:” Lúc này, làm hậu sự là thích hợp nhất, vừa đúng l
Thạch Tĩnh viễn cực kì phẫn nộ, đôi mắt gắt gao trừng Trầm Lãng nói:” Ta nghĩ Trầm Lãng đương thời là một đại hiệp trượng nghĩa, không nghĩ lại cùng Vương Liên Hoa cấu kết, ta cùng với các huynh đệ Hành sơn phái không hề có thù oán gì với các ngươi, thế nhưng lại hạ thủ vô cùng độc ác!”
Trầm Lãng cười khổ một tiếng, nói:” Thạch huynh, trong chuyện này có hiểu lầm, chúng ta cũng vừa mới tới, thấy khác thường mới tiến vào xem xét.”
Thạch Tĩnh Viễn cười lạnh nói:” Ngươi cho ta là đứa con nít mới lên ba à?”
Vương Liên Hoa cười khanh khách nói:” Ngươi nếu là thật sự đứa con nít ba tuổi, thì chúng ta sẽ không cần thiết phải giết ngươi.”
Thạch Tĩnh Viễn gào lên:” Ngươi không giết ta, ta sẽ giết ngươi!” Phút chốc hắn từ mặt đất nhảy dựng lên, một chưởng liền hướng thẳng tới ngực Vương Liên Hoa, sức mạnh như vũ bão.
Nhưng làm sao có thể đụng được tới Vương Liên Hoa!. Hắn cứ như là chưởng vào không khí, Vương Liên Hoa trước mặt thế kia nhưng thoáng chốc đã biến mất. Thạch Tĩnh Viễn mặt tái nhạt, ngừng tay lại, thì bỗng nghe Vương Liên Hoa cười nói:” Công phu như vậy cũng dám khoe khoang sao?”
Hai ngón tay, đã để sau gáy của hắn, đang ở chỗ mạch đập, chỉ cần dùng một chút lực đạo, liền có thể cắt đứt huyết mạch của hắn.
Mà hắn thậm chí còn không thể nào hiểu được, Vương Liên Hoa như thế nào lại ở phía sau hắn. ( chuyện! Vương nhà ta mà ^U^ )
Ngón tay mềm mại, tinh tế, dường như trêu ghẹo lướt dọc theo mạch đập. Mỗi lần như thế, trên người Thạch Tĩnh Viễn liền nổi hết da gà, hắn lúc này động cũng không dám động, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Thạch Tĩnh Viễn chỉ có thể trừng mắt nhìn Trầm Lãng, vốn là vẻ mặt vô cùng căm phẫn, nhưng trước sức mạnh của ngón tay kia, liền không khỏi sợ hãi cực độ, khiến cho gương mặt càng trở nên kì quái.
Trầm Lãng lại nở nụ cười.
Nói đúng bốn chữ:
” Hậu sinh khả uý.” ( hậu sinh : những người đời sau; khả úy : tài giỏi hơn )
Thạch Tĩnh Viễn đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn ra, hai ngón tay tử thần kia, không ngờ đã rời đi.
Trầm Lãng đã chặn cánh tay Vương Liên Hoa lại, nhanh chóng kéo Vương Liên Hoa bay ra ngoài cửa thổ địa miếu, nhảy lên lưng ngựa.
Kéo dây cương, ngựa liền nhanh như chớp mà phi đi.
Nhìn lại, quả nhiên có mấy người cưỡi ngựa, từ xa xa phóng nhanh đuổi theo.
Không khỏi thở dài:” Nếu không phải lần này đi cùng ngươi, thật không biết là trên giang hồ này lại có cao thủ trẻ tuổi như vậy, là bậc thầy về cả võ công lẫn mưu mô quỷ kế.”
Vương Liên Hoa cười nhạo nói:” Tâm kế thì có thể, chứ võ công thì ta vẫn còn kém.”
Trầm Lãng thở dài:” Ngươi ở trong cuộc, tất nhiên là không hiểu rõ. Ngươi ra tay lúc đó, rõ ràng là có thể nhanh hơn, nhưng lại cố ý chậm lại, mọi việc như nằm trong lòng bàn tay của ngươi. Theo ta thấy, nếu ngươi thật sự muốn ra tay, hắn tất nhiên không thể trốn thoát.”
Vương Liên Hoa sắc mặt thay đổi, không nói lời nào. Quay đầu lại nhìn, những người đuổi theo phía sau, càng lúc càng gần.
Trong lòng biết có khác thường, quay đầu lại nhìn xuống đã thấy, dưới thân con danh câu (ngựa nổi tiếng) trăm dặm mới có một, nhưng lúc này miệng con ngựa lại sùi bọt mép, hai chân mềm nhũn.
” Ngay cả con ngựa ngươi cũng không tha.” Trầm Lãng cười khổ nói,” Nghĩ thế nào cho chu toàn đây!”
Vương Liên Hoa lập tức nhảy xuống, khẽ cười nói:” Điều đó không quan trọng, mau đưa ngựa đến đây.”
Ước chừng có sáu mươi bảy người, đều là trang phục đạo sĩ. Cầm đầu một người mặc đạo bào màu trắng, mắt phượng mày ngài, có chút cốt cách của người hành đạo, đúng là chưởng môn Hành Sơn phái- Minh Hư đạo nhân. Theo sát sau sư phụ Minh Hư đạo nhân là đệ tử Minh Huyền, thân hình có chút mập mạp, da ngăm đen, hai mắt hào quang bắn ra bốn phía, vừa thấy liền biết nội công người này cũng thuộc hàng cao thủ. Hai người đứng đầu Hành Sơn phái, trong chốn võ lâm có thể xem là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu đồng loạt ra tay, Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa nhất định là không thể toàn thân nguyên vẹn. Trầm Lãng cùng Minh Hư đạo nhân đã có vài lần gặp mặt, xưng hô với nhau cũng cực kì kính trọng, liền ôm quyền nói:” Tiền bối, chuyện này thật là có hiểu lầm.”
Khổng Cầm là đệ tử Minh Hư đạo nhân hết mực yêu quý, chính mắt thấy đồ đệ thân yêu chết, Minh Hư tất nhiên là cực kì câm phẫn, lập tức lạnh lùng thốt:” Hiểu lầm? Vương công tử cố tình xóa đi chứng cứ, đồ đệ tại hạ tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ cũng là hiểu lầm?”
Vương Liên Hoa cười khanh khách nói:” Nếu là tại hạ giết người, hắn còn có cơ hội lưu lại chứng cứ sao?”
Trầm Lãng cười khổ một tiếng, trong lòng cũng hiểu được lời Vương Liên Hoa quả nhiên là nói thật. Nhưng vào trong tai Minh Hư đạo nhân, thì lại giống như một câu châm chọc. Minh Huyền nổi tiếng bản tính nóng nảy , nhịn không được, kêu lên:” Chứng cứ vô cùng xác thực, còn biện minh cái gì!” Lập tức liền nhảy xuống ngựa, tay rút trường kiếm. Hào quang lóe sát, mũi kiếm nhọn sắc, quả nhiên là một bảo kiếm.
Vương Liên Hoa khẽ cười nói:” Nói bất quá là muốn đánh nhau, đúng là tục nhân, ngươi cùng thanh bảo kiếm sáng ngời kia, thật có chút xứng đôi.”
Minh Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, giương kiếm bổ tới. Vương Liên Hoa nghiêng người tránh được, cười nói:” Chính xác là quá kém!”
Vừa dứt lời, liền thấy trong tay Vương Liên Hoa hào quang chợt lóe.
Là một đoản đao.
Ngắn nhỏ tinh xảo, giống như là thứ nữ nhân chuyên sử dụng để phòng thân.
Đao dài không đến một thước, thanh nhuyễn sắc sảo, ở dưới ánh mặt trời xem ra giống như hoàn toàn trong suốt. Phản chiếu màu của ống tay áo, liền có màu đỏ ửng vô cùng đẹp, giống như màu khuôn mặt cô gái xấu hổ làm động lòng người.
Đẹp đến nỗi người kia quên mất rằng nó thật sự cũng là một vũ khí lợi hại.
Minh Huyền không khỏi sửng sốt.
Bên cạnh, đệ tử cũng có chút ngạc nhiên, liền có tiếng người xì xào:” Chẳng phải chỉ có nữ nhân mới dùng tiểu đao như vậy thôi sao!”
Minh Huyền khuôn mặt xám ngắt, nhất thời quát:” Các ngươi biết gì không mà nói? Nếu không phải cao thủ, như thế nào lại dám dùng đoản binh khí? Đừng làm Hành Sơn phái mất mặt!”
Vương Liên Hoa nghe được lời này, khẽ cười nói:” Ngươi cũng biết.” Liền lập tức không chút phân tâm, hướng tới thẳng con ngươi của Minh Huyền. Chỉ thấy vũ khí lóe sáng, đệ tử Hành Sơn phái vây lại xem, không thấy gì ngoài bóng người, lướt qua lướt lại, đến tột cùng vẫn không nhìn rõ được gì, nào dám nhúng tay vào, chỉ đứng một bên ngây ra như phỗng.
Minh Hư đạo nhân hướng Trầm Lãng nói:” Trầm công tử vốn là người hiệp nghĩa, sao lại cùng một phe với ác tặc này? Tại hạ tin tưởng Trầm công tử không có liên quan gì đến cái chết của Khổng Cầm, hi vọng Trầm công tử không nhúng tay vào việc này.”
Trầm Lãng cười khổ nói:” Tiền bối, việc này Vương Liên Hoa cũng không liên quan gì, tại hạ cùng với hắn có lời hứa, không thể thất tín.”
Minh Hư đạo nhân cười lạnh nói:” Trầm công tử vẫn là khăng khăng một mực?”
Trầm Lãng yên lặng gật đầu, hướng đến chỗ Minh Huyền, hét lớn:” Ngựa đã đến rồi, còn không mau đi!”
Hai luồng bóng người đang giao đấu chợt tách ra. Đột nhiên có một bóng người màu đỏ theo lưỡi kiếm trong lưới thoát ra, giống như chấn động lớn nhắm thẳng lên con ngựa kia mà chạy đi. Đám đệ tử thấy thế hoảng loạn kinh hô, lại thêm chẳng kẻ nào dám chắn đường, cứ thế mà thối lui. Minh Hư đạo nhân vốn muốn rút kiếm đuổi theo, đã thấy Minh Huyền ngã trên mặt đất, giọng căm hận kêu lên:” Trầm công tử, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại nguyện cùng ác tặc kia một phe, từ nay về sau ngươi cùng võ lâm chính đạo là kẻ thù!” Cũng không đuổi theo y, mà xuống ngựa đỡ Minh Huyền.
Trầm Lãng không bận tâm đến những lời nói vô nghĩa của lão, đỡ Vương Liên Hoa, liền một mạch phóng ngựa chạy như bay. Chạy được một lúc lâu, nhìn lại cũng không có người nào đuổi theo, mới yên lòng, nhìn Vương Liên Hoa nói:” May mà bọn họ vẫn là nhân sĩ hiệp nghĩa, không đồng loạt tấn công, chúng ta mới có thể dễ dàng cởi vây mà thoát ra.”
Vương Liên Hoa hừ cười một tiếng nói:” Không đồng loạt tấn công, lại sử dụng âm độc ám khí, đó là nhân sĩ hiệp nghĩa sao?” Ngữ thanh kia đúng là hơi thở có chút suy yếu. Trầm Lãng cảm giác có chút khác thường, lại thấy ở trên đùi phải Vương Liên Hoa có vết máu màu đỏ đen, rõ ràng không phải do trường kiếm của Minh Huyền gây ra, không khỏi thất thanh nói:” Người nào đã ra tay?”
Trong ***g ngực Vương Liên Hoa đột nhiên chấn động,” Oa” Một tiếng nhưng lại phun ra vũng máu, thần sắc không thay đổi, chỉ cười khanh khách nói:” Ta Vương Liên Hoa cũng lại có lúc bị người khác ám toán! Tự cho là tài giỏi trong nháy mắt lại sơ xuất, ta thật sự đã sơ xuất, buồn cười a đúng thật là buồn cười.”
Trầm Lãng nghe được lời này, không khỏi nhăn mặt nhăn mày, nói:” Đúng là kẻ thoát thân lúc nãy phóng ra ám khí sao? Trên ám khí có thể có độc không?” ( anh Trầm hỏi thừa, không độc thì sao gọi là ám khí =A= )
Vương Liên Hoa cười thảm nói:” Chắc chắn là có. Bất quá ta chính mình cũng có thể giải được. Chỉ sợ Minh Huyền, sống không qua nổi tối nay.”
Trầm Lãng trong lòng căng thẳng, đột nhiên y liền nhớ tới vừa rồi giống như Vương Liên Hoa, Minh Huyền hình như cũng có chút khác lạ , hình như sau đó hắn ngã trên mặt đất, chỉ sợ cũng đã trúng ám toán.
Kẻ thù âm thầm này, so với tưởng tượng tựa hồ còn cường đại hơn.
Có thể nắm bắt tình thế xoay chuyển trong chớp mắt, ra tay chuẩn xác không có chút sai lầm. Mặc dù võ công không phải tuyệt đỉnh, nhưng tâm kế cùng dũng khí, cũng là vô cùng phi thường.
Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trong ***g ngực chấn động.
Vương Liên Hoa ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng, lúc này kịch liệt đứng lên. Hắn cầm tay che miệng lại, máu đỏ đã chuyển thành đen sậm, theo kẽ tay trào ra, trượt dọc xuống cánh tay trắng muốt, nhìn thấy cực kì rợn người.