Đọc truyện Đào Hoa Tiên – Chương 16
Đám cung nữ vội vàng chạy tới báo: “Là Đông Phương đại phu, Đông Phương đại phu đã bóc hoàng bảng rồi.”
Từ nét mặt mừng rỡ của các nàng không khó nhìn ra sự mong ngóng tha thiết của họ đối với tin đồn. Trong cuộc sống tịch mịch chốn cung đình, tin đồn giống như một vị thuốc hay, khiến các nàng có lại động lực sống và những cảm xúc mạnh mẽ.
Ta miễn cưỡng rời khỏi giường, ta không muốn hắn nhìn thấy ta lúc hấp hối.
Trước khi Đông Phương Sóc tiến cung, ta ngồi trước gương trang điểm thật cẩn thận. Màu son che lại hai gò má xám trắng, ta cố ý vẽ lên trán một đóa hoa đào màu hồng phấn, cứ như vậy, người trong gương, còn hơn cả thiên tiên.
Huống chi ta vốn là thiên tiên.
Hắn vén rèm tiến vào, ta quay đầu lại, ánh mắt chúng ta nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Vẻ mặt hắn có vẻ phức tạp, “Ta đã tìm nàng rất lâu, không ngờ nàng lại ở chỗ này.”
Ta cười quyến rũ, cả đời này ta chưa bao giờ cười như vậy. Đạo cô nói năng phải thận trọng, dù có cười cũng phải cười tựa gió nhẹ mây bay. Nhưng lúc này ta cố sức cười cho thật yêu mị, đó là thiên tính của nữ tử, không cần học cũng làm được.
“Ta gặp hoàng thượng, hắn mang ta vào cung.”
Sắc mặt hắn lập tức ảm đạm, “Hắn mang nàng vào cung?”
Ta vuốt vuốt lọn tóc buông xuống bên tai. Để che giấu một nửa chỗ tóc đã rụng xuống, ta cài lên đầu rất nhiều trâm hoa, “Hoàng thượng muốn phong ta là hoàng hậu, ta đã đồng ý rồi.”
“Hoàng hậu?!” Hắn vô cùng giận dữ, “Nàng có thể làm hoàng hậu ư? Nàng đã quên mình là tiên tử rồi sao?”
Ta kéo ống tay áo, đưa cánh tay trắng noãn về phía hắn: “Ta không còn là thần tiên nữa rồi. Ngươi xem, thủ cung sa cũng không còn.”
Hắn không dám tin nhìn xuống cánh tay ta, lửa giận trong mắt gần như muốn trào ra. Hắn nắm chặt cánh tay ta: “Không ngờ ngay cả tiên tử nàng cũng không thèm làm.”
Cánh tay bị hắn bắt lấy đau đến tận xương, ý cười của ta vẫn không giảm: “Không sai, ta không muốn làm tiên nữa.”
Hắn nhìn ta chằm chằm. Ta biết cơn tức giận của hắn chủ yếu cũng không phải vì ta thất trinh, mà là vì hắn ghen tị. Nghìn năm trước hay là nghìn năm sau, ta vẫn không thể buông bỏ thân phận tiên tử vì hắn nhưng ta lại vì một nam tử khác mà tùy tiện buông bỏ.
Hắn gằn từng tiếng: “Tiện nhân!”
Hắn dùng lực đẩy ta ra, không thèm để ý nữa mà bỏ đi.
Ta nặng nề ngã vào bức tường đằng sau. Hắn không biết trên người hắn đã có sức lực của thần tiên, còn ta thì còn yếu ớt hơn cả người bệnh. Ta ngã xuống đất, dùng hết toàn lực muốn bò đậy nhưng vừa hé miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.
Ta biết mình sắp chết.
Ta lẳng lặng nằm trên đất, nghe âm thanh dưới đất.
Có vài tiếng bước chân nhỏ từ ngoài cửa truyền đến, nếu ta lớn tiếng gọi thì sẽ có người đi vào ngay. Nhưng ta không hề thốt ra tiếng nào. Càng lúc máu tươi tràn ra khỏi miệng càng nhiều, ta không biết đó là do ta đã suy nhược lắm rồi hay là vì cái đẩy của hắn.
Nhưng thế nào cũng được, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Tiếng bước chân hoảng loạn chạy trở về, có người ôm lấy ta. Ta quay đầu thì bắt gặp đôi mắt đau thương muốn chết của hắn.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, tựa như lần đầu gặp gỡ.
Hắn nói: “Tại sao?”
Ta cười cười, không muốn giải thích: “Mang ta quay về rừng đào đi!”
Hắn gật đầu, ôm lấy ta bước ra ngoài.
Đám cung nhân thưa thớt cố gắng ngăn trở, hô bên tai ta: “Đông Phương đại phu, ngài muốn đem Đổng phu nhân đi đâu?”
Bỗng nhiên hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào cung nhân kia: “Nàng ấy không phải là Đổng phu nhân, nàng tên Song Thành.”
Cung nhân kinh ngạc, không kìm được lui về phía sau.
Hắn ôm ta tiếp tục bước, dễ dàng rời khỏi cung Trường Dương.
Hắn không thuê xe, ôm ta bước về phía Tây hồ. Hắn dần sử dụng được thần thông, không bao lâu đã về tới rừng đào.
Hắn nói: “Song Thành, bàn đào nảy mầm rồi.”
Ta khẽ than, từ chối cho ý kiến.
Hai người chúng ta dựa vào nhau ngồi trước đống đất be bé đó, một mầm non xanh nhạt mọc ra từ đất. Mầm non vẫn còn rất yếu, nhưng cũng đã là một sinh mệnh mới rồi.
Hắn nói: “Song Thành, bàn đào rồi sẽ ra hoa kết quả. Nàng ăn bàn đào vào sẽ không phải chết nữa.”
Ta cười, là nụ cười thật sự. Ta tựa trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của hắn. Kiếp sau, ta sẽ ở đâu đây?
Hắn cố chấp nói: “Song Thành, ta sẽ đợi tới khi bàn đào nở hoa. Ta nhất định sẽ đợi được ngày đó.”
Ta nhắm mắt lại, thần linh ở cửu thiên thập địa, nếu các ngài nghe được tiếng của ta, xin các ngài hãy để hắn quên đi. Bàn đào có thể ra hoa kết quả hay không hoàn toàn không quan trọng, ta không muốn sinh mệnh của hắn lại dùng để chờ đợi một ngày hoa nở.
Vậy nên, tâm nguyện cuối cùng của ta chính là thỉnh cầu cây bàn đào kia mãi mãi không ra hoa. Mà hắn cũng có thể quên ta đi, trở thành một thần tiên không có tình yêu.