Đọc truyện Đào Hoa Nguyên Ký – Chương 6: Phụ thân bị sắc dụ
Lúc chạng vạng, Hạ Sinh đang bận rộn trong trù phòng.
Con thỏ lúc trưa còn dư non nửa, cậu liền dùng ớt, gừng, tỏi để xào cay; gọt vỏ khoai tây ở góc nhà rồi xào lăn với giấm; ra vườn rau đào một củ cải, cắt thành khối nhỏ rồi cho vào đun với xương thỏ. Ừ, ít rau xanh, có sẵn cũng chỉ còn dưa chuột, ngày mai chắc phải đi hái cái gì đó khác, cậu còn nhớ là trên núi còn có một bụi bí đỏ.
Một lúc lâu sau, ba món ăn đã được đặt lên bàn.
Lúc này, cửa viện nhà cậu cũng bị gõ.
Giai Bảo còn đang ở trong phòng chơi, nghe được động tĩnh liền chạy đến “Con đi mở cửa cho phu tử.” Sau đó một đường líu ríu dẫn phu tử vào bếp.
“Oa, thức ăn đủ mùi vị như thế này thực khiến cho người ta không thể cầm lòng được mà, Hạ Sinh giỏi quá!” Lâm phu tử lộ vẻ mặt tươi cười tâm đắc của mình, ca ngợi trù nghệ của Hạ Sinh lấy lòng.
“Vâng, phụ thân quả thực là lợi hại.” Giai Bảo rất tự hào mà nói.
Hạ Sinh rất ít được người khác khen ngợi, liền có chút không được tự nhiên: “Được rồi được rồi, mau ngồi xuống ăn cho nóng nào.” Cuối cùng không quên nhắc bọn họ: “Ăn chậm một chút mới có lợi cho tiêu hóa.”
“Tiêu hóa là cái gì ạ?” Giai Bảo thắc mắc.
Hạ Sinh chỉ có thể cố gắng giải thích một cách đơn giản: “Tiêu hóa chính là quá trình đồ ăn vào trong bụng sẽ được cơ thể của chúng ta hấp thu. Nếu Giai Bảo ăn nhanh quá, đồ ăn không được nhai kỹ sẽ bị tiêu chảy đó.”
Nghe xong, Lâm phu tử cùng Giai Bảo đều tự giác mà ăn chậm xuống.
Ăn ăn, Hạ Sinh nghĩ không biết chỗ này có thói quen ăn uống không nói chuyện không, nghĩ lại rằng nếu phu tử muốn ăn cơm náo nhiệt thì chắc hẳn là không có vấn đề gì đi. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Lâm phu tử lại mở miệng: “Hạ Sinh, món cay cay này là gì?”
“Thịt thỏ cay.”
“Thịt thỏ cay?”
“Cũng chính là món thịt thỏ xào đó, ta chỉ nấu qua một chút, sau đó cho ra chảo xào lửa to, cho thêm gia vị, sẽ rất thơm.”
“Trù nghệ của Hạ Sinh là học ở đâu vậy?” Lâm phu tử ra vẻ lơ đãng mà hỏi.
Hạ Sinh “đông” một cái trầm xuống, bị phát hiện rồi sao? Bất động thanh sắc mà trả lời: “Để chăm sóc Giai Bảo tốt nên cần chú ý đến những điều này.”
“Không phải phụ thân nói phải ngã đụng đầu mới có thể làm ra sao?” Giai Bảo không cam lòng bị xem nhẹ, cố gắng ngoi lên…
“Sao cơ?” Lâm phu tử nhướng lông mày đẹp, cười như không cười mà nhìn về phía Hạ Sinh.
Cái tiểu tử phá phách kia! Cái gì gọi là “Ngã đụng đầu mới có thể”, cậu không đụng đầu vẫn biết làm mà. Có điều loại chuyện linh hồn chuyển hoán này quả thực là kinh hãi thế tục, Hạ Sinh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói bừa: “Vốn biết một chút, không phải là tinh thông cho lắm. Có điều hôm trước ta trèo cây vô ý ngã đụng đầu, hôn mê một ngày sau đó tỉnh lại cảm thấy đầu óc thiếu chút gì đó, lại vừa nhiều thêm chút gì, sau đó vào trù phòng mới phát hiện ra là có sở trường nấu ăn. Nhưng mà chuyện trước kia thì quên mất rồi.”
“Thì ra là thế. Cũng thật giống với câu trong họa có phúc nhỉ.” Lâm phu tử thoạt nhìn có vẻ là chấp nhận lý do thoái thác của Hạ Sinh rồi.
“Cứ coi như vậy đi, chính là làm cho Giai Bảo lo lắng.”
“Hạ Sinh từ nay về sau phải cố gắng giữ gìn, đừng xảy ra chuyện gì mới được, nếu không không chỉ Giai Bảo lo lắng, mà cả ta cũng lo lắng đó.” Nói xong, Lâm phu tử buồn cười nhìn bộ dạng bị nghẹn của Hạ Sinh.
“Khụ, khụ, phu tử, người nói gì buồn cười thế.” Hạ Sinh buồn bực, ta với ngươi có quen thuộc đến mức đó đâu.
“Hàng xóm quan tâm lẫn nhau là chuyện bình thường mà. Hơn nữa, thức ăn của ta còn dựa vào Hạ Sinh mà, nếu Hạ Sinh có chuyện gì, quên mất trù nghệ, ta đến chỗ nào mới có thể tìm được đồ ăn ngon thế này?” Lâm phu tử vẻ mặt rất là đương nhiên.
“Phu tử ở kinh thành hẳn đã nếm qua rất nhiều món ngon tuyệt thế, ven đường cũng nhấm nháp không ít đặc sản địa phương đi, khen trật rồi.”
“Của Hạ Sinh vẫn đặc biệt hơn.”
Trời, Lâm phu tử ngươi đừng có nói năng mờ ám như vậy có được không. Hạ Sinh thực sự là không thể chịu đựng được một nhân vật thoát phàm xuất trần nói với cậu những lời nói buồn nôn như thế này.
“Đúng vậy, phụ thân đừng quên nhé!” Giai Bảo đang ăn cuồng nhiệt nghe Lâm phu tử nói thế cũng khẩn trương hề hề.
Quên hay không ta có thể khống chế được sao? Hạ Sinh dở khóc dở cười, đành phải gật đầu đáp: “Làm phiền phu tử lo lắng, về sau ta nhất định chú ý. Đồ ăn nguội rồi, chúng ta ăn thôi.”
Lâm phu tử cũng rất phối hợp mà không nói gì nữa.
Vì thế ba người vui vẻ hòa thuận cùng ăn bữa tối.
Sau khi thu xếp bát đũa, Hạ Sinh nhìn Lâm phu tử không có chút ý tứ muốn về nào, đành phải mời hắn vào sân hóng mát.
Sắc trời dần tối, trăng đã lên giữa trời, đêm nay ánh trăng rất sáng, Giai Bảo vui tươi hớn hở ở trong sân bắt đom đóm, nhìn cảnh trước mắt, Hạ Sinh không khỏi nhớ đến bản thân trước đây khi bà ngoại kể chuyện cho cậu nghe. Mà nay, cảnh còn người mất.
Nhược Ngu nhìn thấy Hạ Sinh phiền muộn, cảm thấy người này thực sự rất thú vị. Rõ ràng là một người phàm phu lỗ mãng, nhưng cách ăn nói lại tao nhã, có thể thấy trên người cậu có không ít bí mật. Cậu vô cùng thương yêu tiểu Giai Bảo, Lâm Nhược Ngu nghĩ nếu Giai Bảo muốn gì đó, Hạ Sinh nhất định sẽ dốc toàn lực mà hoàn thành tâm nguyện của nó. Được người như vậy yêu thật sự là một chuyện vô cùng may mắn, tình cảm toàn tâm toàn ý như vậy thực sự làm cho người ta phải động tâm.
Không khí nhất thời có chút thay đổi.
“Hạ Sinh, nghe cách ngươi nói, hình như từng đọc sách phải không?” Lâm Nhược Ngu đánh vỡ trầm mặc.
“Sao?” Hạ Sinh từ trong suy nghĩ miên man phục hồi lại, sau khi hiểu được câu hỏi của phu tử, phát hiện chính mình lại lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan: Nếu nói đọc sách thì không thực tế bởi vì Đại Ngưu vốn là một kẻ sinh hoạt ngớ ngẩn, đừng nói đến chuyện được đi học; nhưng mà biểu hiện của cậu mấy hôm nay quả thật là có bộ dáng được đọc qua chút sách vở… Hạ Sinh buồn rầu, cậu sao lại quên mất phải che giấu nhỉ. Nếu nói không đọc sách, vị phu tử khôn khéo này nhất định sẽ nhìn thấy sơ hở. Trực giác của Hạ Sinh cho cậu biết: Vị phu tử trước mặt này lúc nào cũng tủm tỉm cười, nhưng lại chính là cao nhân thâm tàng bất lộ, giống như có thể hiểu rõ tất cả. Aiz, cái thôn Đào Hoa hẻo lánh này sao lại có nhân vật như vậy chứ, còn cố tình là hàng xóm của mình… Người từ kinh thành quả nhiên là có khác biệt lớn, Hạ Sinh cuối cùng cũng đưa ra được kết luận.
Nhưng mà phải trả lời như thế nào bây giờ? Bất đắc dĩ, Hạ Sinh chỉ có thể lấy cớ cũ: “Đại khái là lúc nhỏ cũng được cha mẹ dạy dỗ một chút, nhưng vì đầu óc bị thương nên cũng không nhớ rõ lắm.” Ta bịa lại bịa, chuyện trước đây ngươi biết được sao?
“Xem ra Hạ Sinh xuất thân trong gia đình gia giáo nha.” Lâm Nhược Ngu thản nhiên nói: “Khí chất của Hạ Sinh không giống người bình thường.”
Kia đương nhiên, bởi vì ta là sinh viên thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua nha… Hạ Sinh thầm nghĩ, ngoài miệng lại đáp lời: “Cũng chỉ là một nông phu quê mùa thôi, phu tử quá khen rồi. Trong mắt Hạ Sinh, phu tử tài mạo hơn người, nhất định là nhân trung long phượng, Giai Bảo có thể được phu tử dạy dỗ quả thật là may mắn của cháu nó.”
Lâm Nhược Ngu không đáp, chỉ dùng đôi mắt mang theo ý cười mà nhìn Hạ Sinh. Hạ Sinh áp chế chột dạ trong lòng, lớn mật mà cùng hắn đối diện.
“Trời cũng không còn sớm nữa, ta cũng phải về thôi, Hạ Sinh cùng Tiểu Giai Bảo đi nghỉ sớm nhé.” Lâm Nhược ngu rốt cục nói muốn về, Hạ Sinh vội vàng mở cửa tiễn khách: “Phu tử đi thong thả, trên đường cẩn thận.”
Ở cùng một chỗ với Lâm Nhược Ngu, Hạ Sinh luôn cảm thấy cậu rơi vào vị trí bị động, như vậy không tốt chút nào.
Tạm biệt Giai Bảo, Lâm Nhược Ngu đi ra ngoài, đi vài bước hắn lại quay lại cười với Hạ Sinh: “Hạ Sinh, hẹn mai gặp lại.”
Lâm Nhược Ngu dưới ánh trăng giống như được bao phủ một lớp ánh sáng bàng bạc, làm tăng thêm tuyệt sắc xuất trần của hắn, giống như tiên tử lạc xuống trần gian. Bị hắn dùng đôi mắt lẳng lặng ý cười nhìn, Hạ Sinh lại một lần nữa nhìn đến ngây người.
Lâm Nhược Ngu cười khẽ, giống như thực vừa lòng hiệu ứng mình tạo ra rồi mới xoay người đi về.
Chỉ có tiểu Giai Bảo thật bất đắc dĩ một lần nữa lay lay ống tay áo Hạ Sinh: “Phụ thân, phu tử về rồi, chúng ta vào nhà đi.”
Hạ Sinh sau khi hoàn hồn lại đứng mặc niệm: “Sắc tức là không, không tức là sắc…”
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Sinh bị tiểu Giai Bảo hưng phấn quá mà lôi dậy, ngáp dài đi vào trù phòng làm bữa sáng cho tiểu hài tử kia. Nấu một nồi cháo gà, cho thêm một chút trứng, thịt băm cùng với hành thái nhỏ, tiếp đó luộc ít khoai lang cho tiểu Giai Bảo mang đi ăn vặt….
Sau đó Hạ Sinh đi đến bên cạnh ao chải chuốt lại một chút, nhìn tiểu Giai Bảo mà cười ra tiếng. Chỉ thấy trên đầu tiểu tử kia quấn một cái bao nhỏ xiêu vẹo, hai bên thái dương có không ít tóc rơi xuống, quần áo cũng nhàu nhĩnh trên người, trong tay ôm một cái túi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay ngước nhìn đầy chờ mong.
“Lại đây, phụ thân chải đầu cho con.” Hạ Sinh ôm lấy Giai Bảo đặt lên gối mình, trước tiên cởi bỏ bím tóc tết lung tung kia, dùng lược chải tỉ mỉ, sau đó dùng dây buộc sau đầu. Chà, trẻ con nên để trọc đầu thì hơn, tóc này chả dài cũng chả ngắn khó làm quá. Quần áo có chút không vừa, sau này sửa lại hoặc mua mới cho nó vậy, hiện tại chỉ có thể xắn ống tay áo lên cho gọn gàng. Chỉ chốc lát sau, một tiểu thư đồng đáng yêu môi hồng răng trắng liền xuất hiện.
Lúc này Lâm Nhược Ngu cũng đã sang, hôm nay hắn đổi một thân trường sam màu trắng bạc, càng lộ ra thân mình thon dài, tướng mạo tươi đẹp. Thấy cha con nhà Hạ Sinh, ánh mắt nhất thời sáng ngời: “A, Giai Bảo hôm nay thật đáng yêu! Lại đây, ôm một cái!” Nói xong một phen ôm lấy tiểu Giai Bảo, lại còn hung hăng hôn chụt một cái vào má thằng bé. “Đi ăn sáng thôi, thơm quá, ăn no phu tử mang con đến học đường.” Liền cứ thế mà dung dăng đến phòng bếp.
“Vâng…” tiểu Giai Bảo âm thanh yếu ớt thẹn thùng.
Hạ Sinh nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, phu tử này đến là quen thuộc a, hơn nữa đúng như lời hắn nói sang ăn hàng ngày, chính mình có phải là làm ra quyết định sai lầm rồi không? Hạ Sinh nghĩ lại.
Ba người ăn xong bữa sáng, Hạ Sinh nói cũng muốn đưa Giai Bảo đến học đường. Cậu nghĩ muốn nhân cơ hội này mà tìm hiểu cái thôn này một chút.
“Tốt quá, phụ thân cũng đi!” tiểu Giai Bảo đương nhiên là vỗ tay tán thành.
“Ừ, vậy chúng ta đi luôn thôi.” Vì thế Lâm Nhược Ngu dẫn hai cha con xuất môn.