Đọc truyện Đào Hoa Mãn Lâu – Chương 16
Khúc Linh Phong ngược lại thú vị hỏi: “Tiểu Tứ, đệ phản đối sao?”
“Vì sao phải phản đối, Hoa tiên sinh cao nhã như vậy, đệ còn sợ sư phụ không xứng với người ta.” Ngữ khí đương nhiên, “Hơn nữa, sư phụ hạnh phúc mới quan trọng.”
“……….” Thừa Phong nha, cho dù là thế thật đệ cũng không nên nói trắng ra như vậy. Sư phụ là người hay tư thù, còn thường xuyên đánh vào điểm yếu của người ta…… khụ khụ, ta chưa nói sư phụ không tốt……
“Nhưng là sư phụ sẽ sống cùng người mình không yêu cả đời……”
“Tiểu Tứ! Không được nói lung tung!” Khúc Linh Phong quát lớn. Nhìn hai mắt Lục Thừa Phong có chút hốt hoảng, lại mềm giọng nói: “Tiểu Tứ, sư phụ không tự ủy khuất bản thân. Về sau, lời như vậy không được nói lung tung. Nếu người khác nghe thấy sẽ không tốt. Hơn nữa, Hoa tiên sinh, y……”
Khúc Linh Phong hai mắt rưng rưng, ngữ khí bi phẫn: “Hoa tiên sinh cũng là một người siêu cấp trì độn, phỏng chừng nếu không có sư mẫu, sư phụ mà hướng y bày tỏ tâm ý, kiểu gì cũng sẽ bị coi là vui đùa mà cự tuyệt.” (Nguyệt mỗ: Vì thế, không thể không nói, Tiểu Tam nhi, ta thấy con đúng là chuẩn.)
“Tam sư huynh, huynh bi phẫn cái gì?” Bị Khúc Linh Phong vừa rồi dọa, Lục Thừa Phong cẩn thận hỏi.
“Chính là bởi vì Hoa tiên sinh quá trì độn, ngay cả đồ đệ cũng trì độn như thế.” Hai tay nắm chặt.
Bốp!
Một cái bát bay thẳng đầu Khúc Linh Phong, vừa vặn u thành một cục to tướng.
“Ta trì độn không cần huynh quan tâm, có thời gian nói chuyện phiếm, không bằng đưa ta đến chỗ sư phụ.” Vừa vặn đúng lúc Lý Nguyệt Ảnh nấu thuốc xong, chợt nghe thấy đúng câu cuối, đang bất an, khổ sở, nghe thấy câu đấy liền lập tức bùng nổ, một cái bát liền bay qua.
Lục Thừa Phong nhìn sư huynh một bên xoa đầu u một cục, một bên mặt dầy vô lại đi theo người ta chiếm tiện nghi, bất đắc dĩ đi sát phía sau. Sao mình lại có sư huynh tự kỷ vậy chứ? Thực mất mặt, đảo mắt nhìn phía trước, thiếu niên một lòng vì sư phụ đi đưa thuốc, không khỏi lại lắc đầu.
Sư huynh, ta đồng tình với huynh, sao lại giống sư phụ, đều đi yêu mấy người đầu gỗ?
Đến đây, Linh Phong, ngươi cùng Hoàng Tiểu Tà thật sự là trời sinh một đôi sư đồ, ngay cả loại người mình yêu cũng giống nhau……
Nhưng mà, ai cũng không phát hiện, khi bọn chúng rời đi, ở góc tường có bóng người nhìn theo bọn chúng, rõ ràng đó chính là Hoàng phu nhân Phùng Hành.
Phùng Hành mặt tái nhợt, bụng bầu tám tháng, đứng thẳng bên cạnh. Nàng vốn định đến dược phòng tìm xem thuốc của mình thế nào, ai biết, cái gì cũng đều nghe thấy. Kỳ thực, trong lòng nàng cũng biết, Hoàng Dược Sư cưng chiều nàng, đối đãi nàng như thân nhân, nhưng, đó không phải loại tình cảm mà nàng muốn. Nếu không phải nàng một mình trốn nhà, Hoàng Dược Sư sẽ không vì lo lắng đến danh tiết của nàng mà cưới nàng. Nàng chỉ biết mình đã chọn được một người chồng tốt, tự mình gả ra ngoài.
Lại có loại vợ chồng mới cưới nào đã lâu như vậy cũng chỉ cùng phòng có một lần? Vẫn chỉ là lần động phòng hoa chúc do hắn uống say? Trước kia, nàng có thể tự dối mình rằng đó là do hắn thương tiếc nàng, nhưng hiện tại thì sao?
Nên tỉnh mộng thôi.
Kỳ thật, nàng vẫn biết, ánh mắt Hoàng Dược Sư nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, vẫn luôn khác với những người khác, chuyên chú như vậy, dịu dàng như vậy.
Chỉ là, nàng vẫn luôn bịt mắt lại, không nhìn, không nghe, một lòng làm Hoàng phu nhân……
Hắn cũng vậy, y cũng vậy, tuy là hai nam tử, nhưng ai nói yêu là sai? Sai là nàng, nàng không nên chen vào giữa hai người họ.
Là, nàng đã sai rồi……
Phùng Hành không khỏi rơi lệ đầy mặt: “Dược Sư, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Hết thảy, đều đã không thể thay đổi mất rồi.
Hoàng Dược Sư đột nhiên phát run, hắn nở một nụ cười tự giễu, Hoàng Dược Sư không sợ trời, không sợ đất cư nhiên lại phát run. Không nghĩ sẽ mất y, không nghĩ sẽ làm y bị thương, thầm nghĩ giữ y lại trong thế giới của hắn, bình an, hòa thuận, vui vẻ. Tâm tình mãnh liệt như thế, không phải hắn sợ lòng yêu thương của thiếu niên nhiệt huyết, mê muội bởi cả hai đều là nam nhân, hắn trong tiềm thức trốn tránh, hiện giờ đã thấy rõ cảm tình của mình, nhưng là, hắn đã có vợ……
Hai người, nhất sinh nhất thế.
Nhớ trước đây, mẫu thân thường ngồi bên của sổ nhớ phụ thân mà rơi lệ, hắn khi còn nhỏ cũng đã quyết định, đời này chỉ lấy một người, quyết không phản bội thê tử của mình. Mà nay, tình cảm không thể khống chế, tâm hắn cũng đã phản bội…….
A Hành, thực xin lỗi, là lỗi của ta……
“Dược Sư, ta đã không có gì đáng lo, ngươi đi xem đại tẩu, nàng đang mang bầu, chuyện lần này sẽ khiến nàng bất an, làm chồng, ngươi vẫn mau đi xem một chút đi. Bằng không đại tẩu sẽ bắt ngươi quỳ ván giặt……” Vận nội lực một vòng, Hoa Mãn Lâu vốn nội lực thâm hậu, phòng ngự rất tốt, thêm nữa Hoàng Dược Sư xuống tay vốn để lại chút tình nghĩa, còn cho y ăn nhiều đan dược có hiệu lực tốt. Nhìn như bị nội thương nghiêm trọng nhưng thật ra cũng không quá nguy hiểm. Vì thế, Hoa Mãn Lâu liền có tâm tình nói đùa.
Hoàng Dược Sư bắt mạch, phát hiện không còn trở ngại gì, khẩu khí liền thư thả lại, thần sắc phức tạp nhìn y, buồn bực nói: “Đã đưa Nguyệt Ảnh tới, ta đi đây.”
Lúc này Nguyệt Ảnh mới qua được pháp trận, bưng bát thuốc thi triển khinh công, tới nơi nhíu chặt mày, đôi mắt bình thường ổn trọng không chút gợn sóng lúc này tràn ngập lo âu. Nhìn sư phụ nhà mình tái nhợt nằm trên giường, nhịn không được mà rơi nước mắt.
Hoa Mãn Lâu nghe thấy tiếng nức nở. Lần này bị thương là ngoài ý muốn, y cũng chỉ sờ sờ mũi, an ủi nó: “Nguyệt Ảnh ngoan, sư phụ không sao. Qua hai ngày là ổn rồi. Bên ngoài cảnh trí rất tốt, con vẻ mặt như vậy không hay đâu.”
Vừa lúc Thừa Phong đi vào cửa, nhất thời không nhịn được, hỏi: “Hoa tiên sinh, ngài sao biết nơi này rất đẹp?” Nói xong, liền phát hiện sư phụ nhà mình đang trừng mắt nhìn qua, dùng đao mắt mắng hắn, nhưng Nguyệt Ảnh cùng Khúc Linh Phong lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, lần đầu tiên, lòng có chút lo lắng.
Hoa Mãn Lâu bật cười: “Nơi này không khí tươi mát, lại ngập tràn hương hoa đào, nói vậy nghĩa là đang ở trung tâm đảo. Hơn nữa nơi này phi thường thanh tịnh, chung quanh chỉ nghe thấy tiếng chim kêu, quan trọng nhất là, ta nghe được tiếng bước chân của các ngươi liền biết, nơi này là một gian trúc lâu nhỏ. Ngươi nói, nơi này hoa đào nở rộ, hoa nở rực rỡ, loáng thoáng một tòa tiểu lâu, phía trước một ít hoa hoa cỏ cỏ, chẳng lẽ không phải tiên cảnh chốn nhân gian?”
Mọi người nghe mà mê mẩn, Hoa Mãn Lâu thanh âm trong trẻo, nghe như gió xuân thoảng qua, miêu tả khung cảnh tỉ mỉ, nghe y nói mà êm tai, mọi người như lạc tới một thế giới khác, không khỏi suy nghĩ sâu xa về nơi ấy.
Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng khụ một tiếng, kéo hồn mấy người về thực tại, Lục Thừa Phong trợn mắt há mồm, đối với y thực bội phục, thậm chí so với sư phụ mình còn bội phục hơn. Nam nhân này, trời sinh một loại khí chất khiến người ta sinh hảo cảm muốn thân cận. Vô luận là bằng hữu hay địch nhân. Khó trách sư phụ nhà mình……
Lý Nguyệt Ảnh không để ý tới Lục Thừa Phong suy nghĩ sâu xa bên cạnh, nó nhìn Hoa Mãn Lâu thần sắc không tốt lắm, mà vẫn như trước cùng mọi người nói chuyện, giúp họ giải sầu, trong lòng khổ sở, sư phụ nó chính là dịu dàng chăm sóc như vậy, ấm áp như vậy.
“Sư phụ, người mệt rồi, uống thuốc rồi lại nghỉ được không?” Lý Nguyệt Ảnh cẩn thận nói. Nhưng còn chưa nói xong, bát thuốc trên tay đã bay đến tay người khác.
Tác giả nói lên suy nghĩ: Ngại quá, anh họ tác giả ngày mai kết hôn, tác giả ngày mai nghỉ một ngày, hy vọng mọi người thông cảm.