Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 11


Đọc truyện Đào Hoa Mãn Lâu – Chương 11

Ngày hôm sau, Hoàng Dược Sư chỉ để lại tấm thiệp mời, một con bồ câu đưa tin rồi yên lặng rời đi. Hoa Mãn Lâu tất nhiên biết Hoàng Dược Sư có việc, vuốt đệm chăn còn ấm, nhẹ nhàng thở dài, lấy thư đáp lại, nhìn ra tâm tư lo lắng của tiểu đồ nhi mới nhận Lý Nguyệt Ảnh, y mỉm cười nói: “Ảnh nhi, cách hôn lễ còn một đoạn thời gian, trong thời gian này con trước hết đừng luyện võ, luyện khinh công trước.”

Lúc này một tiếng nói vang lên: “Sư phụ, ngài không thể làm thế với con……”

Hoa Mãn Lâu kỳ quái hỏi: “Thằng bé sao lại……?”

Nguyệt Ảnh khuôn mặt non nớt nói: “Khúc sư huynh ở lại. Tối qua trước khi Hoàng tiền bối đi, thấy Khúc sư huynh đang ngủ, nói với con, phái Khúc sư huynh đi theo chúng ta, đợi đến ngày sẽ đuổi theo…”

Lúc này Khúc Linh Phong không biết từ đâu nhảy ra, ôm Lý Nguyệt Ảnh bắt đầu khóc: “Tiểu Nguyệt Ảnh, sư phụ nhà ta vứt bỏ ta, hu hu, ta là kẻ đáng thương không ai cần đến, hu hu……”

Hoa Mãn Lâu cùng Lý Nguyệt Ảnh đồng thời hắc tuyến.

Này này, ngươi một thiếu niên mười lăm tuổi đi ôm một đứa nhỏ mười hai tuổi so với ngươi thấp hơn mấy chục cm khóc, ngươi tính gì vậy a?

Đành như vậy, Hoa Mãn Lâu một bên mở cửa hàng buôn bán, một bên dạy Lý Nguyệt Ảnh học võ, thuận tiện cũng chỉ điểm một chút cho Khúc Linh Phong.


Ngày lại qua ngày, Phùng phủ giăng đèn kết hoa đầy náo nhiệt, khách tới liền không dứt.

Khúc Linh Phong mang Hoa Mãn Lâu cùng Lý Nguyệt Ảnh tới chúc mừng.

Hoa Mãn Lâu tướng mạo, khí chất hơn người, khiến khách khứa hai bên nhất thời yên lặng.

“Dược Sư, chúc ngươi cùng đại tẩu trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.” Hoa Mãn Lâu cầm chén rượu, mỉm cười chúc.

“…… Đa tạ.” Thật lâu sau, Hoàng Dược Sư âm tình bất định, thấp giọng đáp lại. Phùng Hành đi bên cạnh, nàng là một nữ nhân thông minh, cảm nhận được không khí không thích hợp, nhưng là không nói được có chỗ nào không đúng.

Lúc này Hoa Mãn Lâu hướng nàng: “A Hành cô nương, không, hẳn là Hoàng phu nhân, mấy tháng được chiếu cố, đại ân đại đức không dám quên, nay tặng một đôi Nam Hải giao châu, chúc hai vị đầu bạc răng long.”

Phùng Hành vui sướng tiếp nhận: “Cám ơn Hoa công tử.”

Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu chưa kịp nói vài câu đã bị khách khứa tới kính rượu chen vào. Hoa Mãn Lâu lắc đầu cười, nghiêng tai lắng nghe, xoay người về một hướng đi tới.

“……. Ta không cho phép ngươi nói sư phụ ta như vậy.” Xa xa chợt nghe thấy thanh âm tức giận của Lý Nguyệt Ảnh.

“Sư phụ nhà ngươi là một người mù, y dựa vào cái gì mà làm chậm trễ việc của sư phụ ta, trở về đã mệt mỏi không thôi, còn bị ăn mắng, hừ, đều là tại sư phụ ngươi hại.” Thanh âm một thiếu niên vang lên, trong giọng nói còn có vài phần phẫn hận nén giận, cùng loại khinh thường rõ ràng.

Hoa Mãn Lâu tức cười, này, là làm sao vậy?

“Đại Sư huynh, huynh đừng như vậy. Đại sư tỷ tỷ cũng không cần ngăn đệ, Lý Nguyệt Ảnh đang bị thương……” Khúc Linh Phong vội vội vàng vàng, đau khổ cầu xin.

“Nguyệt Ảnh đệ ấy mới học võ không lâu, đệ ấy không đấu lại đâu, đại sư huynh huynh mau dừng tay, đại sư tỷ, mau thả đệ ra…… Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh, mau đi, đi tìm Hoa tiên sinh……”

Hoa Mãn Lâu cả kinh, tốc độ nhanh hơn đi về phía đó. Khi đến cũng đã chậm, không khí truyền đến mùi máu tươi, cùng tiếng rên rỉ quật cường của Lý Nguyệt Ảnh, cùng tiếng thét kinh hãi của đại sư huynh.


Hoa Mãn Lâu ánh mắt tối sầm lại, đề khí phóng đi, tiếp theo đỡ Lý Nguyệt Ảnh ngã trên mặt đất, truyền chân khí, ổn định lại nội kình đang cuồn cuộn của nó, đang muốn nói, phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp: “Được lắm, được lắm, Trần Huyền Phong, lá gan ngươi lớn thật, ngay cả khách quý của sư phụ cũng dám ra tay.” Lời sau tràn đầy tức giận.

Hoa Mãn Lâu sửng sốt, không phải hắn đang ở phía trước chiêu đãi tân khách sao?

Đám người Trần Huyền Phong mặt mũi trắng bệch. Vốn nhìn thấy Tam sư đệ mang theo tiểu hài tử ra vẻ người lớn kia, làm người ta nhìn thấy khó chịu, lại nghe nói sư phụ là do nó làm chậm trễ hành trình, đố kỵ, phẫn hận chiếm hết suy nghĩ của hắn, hơn nữa nghe Hoa Mãn Lâu sư phụ nó năm nay mới hai mươi hai, so với hắn mười bảy chẳng hơn bao tuổi, lại còn là người mù, liền một lòng khinh miệt. Hai người cứ như vậy xảy ra tranh chấp. Cố tình, Mai Siêu Phong ái mộ Trần Huyền Phong, có thể ngăn Khúc Linh Phong lại, Phùng Mặc Phong, Lục Thừa Phong, Võ Miên Phong đều còn quá nhỏ, đứng một bên sợ tới phát run.

Trần Huyền Phong có ý muốn giáo huấn Nguyệt Ảnh, vì chính sư phụ mình xả giận, nhưng không nghĩ tới nhất thời vô ý đả thương người. Lúc này nghe Hoàng Dược Sư đùng đùng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhất thời sợ đến không dám nhúc nhích.

“Được lắm, Trần Huyền Phong, ngươi theo ta đã lâu, hiện tại lại dám làm ra loại chuyện hồ đồ này, được lắm, được lắm…….” Tiếng “được lắm” cuối cùng còn chưa phát ra hết, liền phóng một chưởng, nội kình sắc bén, mọi người bên cạnh hít thở không thông. Mai Siêu Phong thấy thế kêu khóc: “Sư phụ, đừng.”

Hoa Mãn Lâu giật mình, một chưởng này phóng ra, hoàn toàn có thể phế hết võ công của Trần Huyền Phong, y xoay người đem Nguyệt Ảnh cho Khúc Linh Phong, ống tay áo nhẹ nhàng phất qua, hóa giải một chưởng kia, cùng Hoàng Dược Sư khuyên: “Dược Sư, dù nói thế nào nó vẫn còn là một đứa nhỏ, hôm nay là ngày mừng của ngươi, không nên vì việc này mà làm mất cảm tình.”

“A Lâu, ngươi……..” Hoàng Dược Sư thu tay lại đứng một bên, ánh mắt âm trầm nhìn Trần Huyền Phong.

“Hơn nữa người nó làm bị thương là Nguyệt Ảnh nhà ta, nên phạt thế nào phải để ta cảm thấy thoải mái mới được.” Hoa Mãn Lâu lấy tay nhẹ nhàng vỗ về Hoàng Dược Sư, thật lâu sau, hắn mới khẽ thở dài, lắc đầu đi ra ngoài.

Hoa Mãn Lâu lắc đầu, mấy tiểu hài tử kinh ngạc đến ngây người mới lấy lại tinh thần. Bọn họ lần đầu tiên thấy sư phụ nhà mình tức giận như vậy mà còn không tổn hao lông tóc gì, hơn nữa vừa nãy so chiêu, ánh mắt nhìn về phía Hoa Mãn Lâu của chúng đã khác.


Thấy nam tử ôn hòa trẻ tuổi này, khí chất cao nhã, làm cho người ta khó sinh ác cảm, chưa để mấy người kịp mở miệng, Hoa Mãn Lâu ôm lấy Lý Nguyệt Ảnh từ Khúc Linh Phong mang vào phòng khách nghỉ ngơi.

Còn lại mấy người, nhất là Trần Huyền Phong, nhìn theo bóng dáng phiêu dật như tiên kia, mịt mờ khó hiểu.

Ngày hôm sau, sau khi Trần Huyền Phong quỳ gối trước cửa một đêm, tự nguyện đi theo sau Hoa Mãn Lâu, đưa sư đồ hai người về nhà, Mai Siêu Phong vốn định đi theo nhưng lại bị cự tuyệt. Dọc đường đi, Trần Huyền Phong vẫn dùng loại ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu hào phóng, mặc kệ hắn, dù sao cũng không có ác ý. Lý Nguyệt Ảnh không chịu nổi hỏi hắn: “Ngươi rốt cuộc là nhìn cái gì?”

Trần Huyền Phong đỏ mặt quay đầu không nói.

Hoa Mãn Lâu thật ra đã biết, thiếu niên choai choai này vốn bởi vì làm bị thương Nguyệt Ảnh còn chưa xin lỗi, hơn nữa đối y còn có chút tò mò, cũng mang theo cảm kích, cho nên nhận lệnh đưa mình trở về. Trần Huyền Phong không phải người xấu, hắn cùng sư phụ hắn giống nhau, không được tự nhiên. Vì thế không cần so đo với Nguyệt Ảnh. Mấy người một đường trở về bình an vô sự.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái kia, hiện tại tác giả cam đoan, đây là BL, tuyệt đối không phải BG, rất nhanh sẽ trở lại…….

Các vị đại nhân, rất nhanh sẽ tới kịch tình……..

Choco: tạm thời 10 chương đã hén 10 chương tiếp theo sẽ up sau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.