Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 4: Thống khổ cùng vui sướng (có H)


Đọc truyện Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư – Chương 4: Thống khổ cùng vui sướng (có H)

Tạ Vấn Thiên cẩn thận mà cầm nam căn của Ngụy Cửu, lúc này thân thể của Ngụy Cửu rõ ràng rất run rẩy, ngay cả bụng dưới của cơ thể đều căng thẳng.

Hắn khẩn trương mà nhìn tay Tạ Vấn Thiên đang cầm cái vận mệnh của mình, không biết đối phương sẽ làm thế nào dằn vặt mình.

Ở trong ý thức của hắn, SM không phải là dằn vặt cùng ngược đãi sao, khẳng định không phải là chuyện tốt.

Thế nhưng Tạ Vấn Thiên chỉ là nhẹ nhàng mà kéo bao đầu đỉnh, lấy ngón tay thay hắn xoa bóp bộ phận mẫn cảm.

Cái cảm giác so với tự an ủi sảng khoái hơn không biết bao nhiêu lần, Ngụy Cửu không nhịn được mà bắt đầu càu nhàu rên rỉ.

Thấy biến hóa của Ngụy Cửu, Tạ Vấn Thiên một bên tiếp tục thay hắn xoa bóp nam căn, tay kia lại trượt đến đáy chậu nhẹ nhàng đứng vững của Ngụy Cửu. Cậu dùng ngón tay tại khối mềm mại kia hơi chút dùng sức đè xuống, Ngụy Cửu nằm ở ghế trên lập tức phát sinh tiếng rên rỉ kịch liệt, đối phương cũng rất nhanh ý thức được thất thố của mình, chậm rãi làm dịu tâm trạng lại.

Nam căn trong tay đã càng ngày càng cứng, trạng thái đến hết sức căng thẳng, Tạ Vấn Trời biết thời gian tới rồi.

Ngụy Cửu không an phận mà xoay đùi cùng thắt lưng, ngay cả tay đặt ở dưới thân cũng lộn xộn lên, hắn một tiếng một tiếng mà thở gấp, ước gì ngay lập tức mà bắn đầy phòng.

Tạ Vấn Thiên ngay lúc này lại không cho, kích thích Ngụy Cửu càng nhiều, cậu lấy ra một đoạn miên thằng(*) đã chuẩn bị tốt bắt đầu quấn ở trên nam căn của Ngụy Cửu.

Khoái cảm bỗng nhiên giảm đi làm cho Ngụy Cửu có chút thất vọng, hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Vấn Thiên dùng sợi dây trói chặt vận mệnh của mình,sợi dây buộc chặt, Ngụy Cửu cảm thấy phía dưới trướng đến khó chịu, tựa như khoái cảm bị ngăn lại ở trong thân thể, sống chết tìm không được một cái đường ra.


Ngụy Cửu có chút khó hiểu, cũng có chút sợ, lúc hắn bị khẩu cầu bịt lại trong miệng chỉ có nướt bọt bất lực mà chảy xuống cùng phát sinh vài tiếng nức nở ngay cả mình nghe cũng không hiểu.

“Đừng khẩn trương.” Tạ Vấn Thiên đầu cũng không ngẩn lên mà tiếp tục làm chuyện ở trong tay, hắn dùng ngón tay chọc vào nam căn của Ngụy Cửu bị mình cột giống như bánh chưng, lại nhéo nhéo hai khối tiểu cầu bị sợi dây buộc chặt kia.

Ngụy Cửu bị cậu làm như thế, thân thể nghiêng ngả thiếu chút nữa té xuống ghế, hoàn hảo Tạ Vấn Thiên vội vã đến đỡ thân thể của hắn.

” Thế nào! Đụng một chút, ngươi đã không chịu được?” Tạ Vấn Thiên trong giọng nói có chút khiêu khích, cậu nhìn thấy mặt Ngụy Cửu đỏ lên, cùng nướt bọt từ khóe miệng không ngừng chảy xuống, ánh mắt lại nở nụ cười.

“Cửu ca, coi anh chảy nước bọt nhiều như thế, thực sự là giống một con nít.”

Tạ Vấn Thiên lấy khăn tay ra cẩn thận mà chà lau nước bọt trong suốt, sau khi lau hết càng đẩy mạnh khẩu cầu vào trong miệng Ngụy Cửa.

Ngụy Cửu liếc Tạ Vấn Thiên, nước bọt không tình nguyện mà lại chảy ra nhiều hơn, hắn không thể chịu đựng, cổ họng khẽ động lầm bầm rất đáng thương.

“Thoải mái không.” Tạ Vấn Thiên quăng đi khăn tay, đến gần ngồi ở bên cạnh, cậu nhìn Ngụy Cửu, tay lại đi xuống nắm nam căn của đối phương vừa sờ vừa vuốt, hiện tại cậu đem nơi ấy của Ngụy Cửu cột chắc, cũng không sợ có cái gì sẽ bỗng nhiên phun ra.

Khó chịu, thực sự khó chịu…

Ngụy Cửu phía dưới trướng đến lợi hại, kích thích cũng lợi hại, hắn dứt khoát đem mắt nhắm lại, đầu lắc qua lắc lại, tiếp tục phát sinh rên rỉ vô dụng.


Thế nhưng thoải mái, cũng thật là thoải mái.

Loại áp lực khoái cảm sắp bùng nổ bị sợi dây buộc lại cùng bàn tay của Tạ Vấn Thiên vuốt ve khiến hắn trướng to hơn, không dài không dứt, mang thỏa mãn truyền từ ba góc đến mỗi một lỗ chân lông của toàn thân.

Ngụy Cửu thoải mái đến độ bắt đầu run lên.

Tay hắn đặt ở dưới thân liều mạng mà kéo, nhẫn nại, không đẩy ra cái tay chết tiệt của Tạ Vấn Thiên, không cởi ra sợi dây này.

“Ô…” Lại một lần cao trào muốn cấp bách phun nhưng bị ức chế, Ngụy Cửu một trận xụi lơ, chính mình không có khả năng bắn ra. Thắt lưng hắn hoạt động rất lớn mà bị nhéo, bắp đùi sợ run cùng co rúm càng khiến người khác sợ hãi.

Tạ Vấn Thiên ngăn chặn vai của Ngụy Cửu, lần thứ hai để hắn nằm tốt, cặp mắt sâu không thể dò được dần dần xuất hiện sắc thái ôn nhu.

“Nhịn một chút được không?”

Cậu nhẹ nhàng xoa chiếc cằm nhẵn nhụi của Ngụy Cửu, cái nam nhân này từng rất cướng rắn mà giờ khắc này lại biến thành mềm yếu cùng dịu ngoan(dịu dàng + ngoan ngoãn). Ngụy Cửu không có trả lời cậu, nhưng vì khó chịu cùng thoải mái mà ngẩng đầu lên, ồ ồ thở dốc cùng rên rỉ đã khiến hắn không rảnh mà lo lắng nhiều thứ khác.

Tạ Vấn Thiên không nhận được trả lời, thì tiếp tục nhìn Ngụy Cửu, cặp mắt ôn nhu kia biến thành uy nghiêm.

Tay hắn buông ra cằm của Ngụy Cửu,dùng hai tay nắm lấy đầu của Ngụy Cửu, không cho phép Ngụy Cửu trốn tránh ánh mắt của cậu.


“Cái trò chơi này là như vậy, anh chịu sắp xếp của tôi. Tôi không muốn cho anh kêu, miệng của anh phải bị lấp kính, tôi không muốn cho anh động, tay anh phải thành thật mà bị đè. Tôi muốn anh thoải mái, anh phải thoải mái…”

Tiếng nói của Tạ Vấn Thiên dần dần nhỏ xuống, như nhẹ giọng ngâm ca hát cái gì đó, Ngụy Cửu chưa bao giờ biết âm thanh của nam nhân cũng có mị lực như vậy, trong lúc hoảng hốt, hắn thả lỏng, nhẹ nhàng mà gật đầu.

“Tốt.”

Dục vọng mỗi người vĩnh viễn là thứ trọng yếu nhất, Tạ Vấn Thiên lợi dụng khát cầu dục vọng của Ngụy Cửu, vững vàng bắt được hắn.

Tạ Vấn Thiên đem hai chân bất động của Ngụy Cửu khép lại ở hai bên ghế nằm, cậu lại bắt đầu dùng tay của mình trêu đùa biểu tượng nam tính yếu ớt lại cứng rắn giữa khố kia của Ngụy Cửu.

Không thể biểu đạt rõ ràng, chỉ có thể khuất nhục mà bất lực rên rỉ, thậm chí hai tay hai chân cũng bị đè không cách nào nhúc nhích.

Ngụy Cửu rên rỉ tiếng dài tiếng ngắn, nức nở, thân thể cường tráng mạnh mẽ mỗi một khối bắp thịt đều kéo căng đến cực hạn, mồ hôi bao phủ da tựa như bị cháy, biến thành màu đỏ.

Ngụy Cửu cảm thấy hai mắt của mình có chút không tự giác mà co lai, hắn hoang mang nhìn Tạ Vấn Thiên, rất muốn biết đối phương khi nào mới bằng lòng cho mình được thống khoái.

“Đem mắt nhắm lại.” Tạ Vấn Thiên ôn nhu mà ấn đáy chậu của Ngụy Cửu, cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Cửu, ánh mắt thâm sâu tựa biển.

Ngụy Cửu nhắm hai mắt lại, hắn cảm thấy như đặt mình vào trong hỏa lò, lại bị tầng tầng nước biển ôn nhu bao vây.

Tay của Tạ Vấn Thiên không có phương hướng mà xoa, hắn vĩnh viễn không biết thời điểm tiếp theo, từng bộ phận của thân thể phải nhận được an ủi.


Thời gian cuối cùng, động tác trên tay của Tạ Vấn Thiên càng lúc càng nhanh, cảm thụ của Ngụy Cửu cũng càng ngày càng mãnh liệt, hắn cuối cùng nhịn không được xoay người nức nở, nhưng hai mắt vẫn đóng chặt, chờ đợi.

Tạ Vấn Thiên nhìn thời gian một chút, vừa vặn 1 tiếng.

Hắn thả tay, nhìn nam căn của Ngụy Cửu bắt đầu co rút run rẩy khẩn cấp như muốn thoát khỏi dây thừng, cuối cùng một cổ dịch thể màu trắng trực tiếp phun ra, rơi trên mặt đất, rơi vào trên người Ngụy Cửu.

Ngụy Cửu thỏa mãn thở dốc cùng rên rỉ, Tạ Vấn Thiên phiền não mà vỗ phía dưới, cậu lại quên cho Ngụy Cửu mang bao.

Người vệ sinh là mình phải tự làm sạch.

“Năm trăm khối, thoả mãn không?.”

Tạ Vấn Thiên đỡ Ngụy Cửu xuống ghế nằm, cặp tay kia bị ép quá lâu, lộ ra chút màu tím. Tạ Vấn Thiên không thể không thay Ngụy Cửu mát xa.

Đeo khẩu cầu 1 tiếng, khi tháo xuống thì Ngụy Cửu hầu như ngay cả nói cũng không có thể nói. Miệng hắn nửa mở, trong ánh mắt vẫn còn một chút dư vị sương mù, một lát mới gật đầu.

Gần 1 tiếng giờ ở trong vui vẻ, chuyện như vậy, Ngụy Cửu không chút suy nghĩ, mình lâu nhất cũng chỉ hơn 40 phút, vẫn còn thời gian kia hai mươi thoát khỏi, hiện tại sớm không được.

“Cảm… Cảm.” Ngụy Cửu miệng tê dại hướng về phía Tạ Vấn Thiên nói cám ơn, Tạ Vấn Thiên ha ha cười chìa tay chạm vào hai gò má của hắn nhẹ nhàng xoa.”Cám ơn cái gì, anh đều không phải trả tiền sao. Được rồi, không có việc gì nói, tôi phải đi, buổi tối bằng hữu hẹn đi tiệm ăn lẩu.”

Ngụy Cửu ở dưới lầu cùng Tạ Vấn Thiên ly khai nhau, hắn xoa cái hàm mỏi nhừ, nhìn cái bóng lưng tự nhiên kia, hơn vài phần hảo cảm.

(*):miên thằng:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.