Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 33: Chủ nhân cùng nô lệ


Đọc truyện Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư – Chương 33: Chủ nhân cùng nô lệ

Âm thanh Tạ Vấn Thiên trầm thấp mà gợi cảm, mang ý tứ hướng dẫn từng bước, làm cho tâm trạng của Ngụy Cửu cuối cùng ở trong nháy mắt buông lỏng một chút.

Mắt Đường Nhẫn hơi hơi nhíu lại, giữa con ngươi màu lam lạnh lùng hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

Y bỗng nhiên đánh trả lại một khuỷu tay, một tay bẻ cổ tay Ngụy Cửu, nhẹ nhàng thoáng cái khiến cho cổ tay đối phương bị trật, có thể nói tiếng kêu thảm thiết kia của Ngụy Cửu thê lương làm cho tất cả mọi người biết cổ tay của hắn bị trật.

“A! Ngươi rất đê tiện!” Ngụy Cửu quên vừa nãy không biết là ai dùng thủ đoạn đê tiện bắt Đường Nhẫn, làm lại với hắn, lập tức chửi ầm lên.

“Thực hiện chút kế để cảnh cáo mà thôi, không cần khen tặng.” Đường Nhẫn sờ sờ máu trên cổ nói, cười lạnh nhìn Tạ Vấn Thiên cùng Ngụy Cửu.

Tạ Vấn Thiên đỡ Ngụy Cửu, mắt nhìn cổ tay bị trật của hắn, rất bình tĩnh mà bẻ thay hắn trở lại, lúc này đây Ngụy Cửu không muốn mất mặt ở trước mặt vợ, cố nhịn xuống, chỉ phát ra một tiếng rên rỉ.

Bảo hộ xung quanh lại xông tới, nòng súng tối thui chỉ vào Tạ Vấn Thiên cùng Ngụy Cửu.

Lúc này đây xem ra là gặp khó khăn, Ngụy Cửu hung hăng mà hừ một cái, thân dưới vẫn bị đai trinh tiết buộc lại trở nên càng không thoải mái.

Hắn không kìm lòng nổi mà kéo tay Tạ Vấn Thiên lại, thấp giọng nói ở bên tai đối phương, “Không nghĩ tới mấy ngày trước chúng ta còn cãi nhau, hôm nay sẽ chết cùng một chỗ. Tiểu Tạ, đều là anh không tốt, em trách anh không?”

Tạ Vấn Thiên đang nhìn chăm chú Đường Nhẫn, nghe thấy Ngụy Cửu nói như thế, liền quay đầu trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.

“Mắc cười, em còn không muốn chết, muốn chết thì anh đi chết đi.”

“Ha ha ha ha, hai người đây là làm sao vậy? Cửu ca không cần lo lắng, chỉ cần anh ngoan ngoãn bằng lòng mà đem địa bàn giao cho em, em chắc chắn sẽ để ngươi an toàn rời đi. Còn Tạ tiên sinh, cậu ta là bạn của K, em lại càng không sẽ tổn hại cậu ta.”


Đường Nhẫn chà xát tay, trong mắt xinh đẹp lóe ra một tia đùa cợt.

“Em đã biết cậu ta là bạn của ta, em còn dám làm ra việc này? Bảo bối, em gần đây thật sự rất không ngoan.”

Âm thanh trầm thấp mà khàn khàn cùng với tiếng cót két của xe lăn chuyển động từ cửa truyền tới, Đường Nhẫn vừa rồi còn đắc ý vênh vang sửng sốt, chậm rãi xoay đầu.

Nam nhân ngồi trên xe lăn nhìn qua tới ba mươi tuổi, một đầu tóc đen trộn lẫn vài sợi trắng, khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua cũng không thân thiện, chỉ có trong cặp mắt sâu sắc kia để lộ ra một ánh mắt làm cho người ta an tâm, trên đùi hắn phủ một tấm chăn mỏng, tỏ rõ anh ta giống như là một gã tàn tật.

Ngụy Cửu vừa thấy người này, thì biết anh ta nhất định là một nhân vật nổi tiếng.

“KING, đã lâu không gặp.”

Tạ Vấn Thiên biết K là một người tuyệt đối sẽ không để M của mình buông thả muốn làm gì thì làm, độc chiếm dục của anh ta lớn như vậy, không có khả năng không bí mật theo dõi toàn bộ Đường Nhẫn.

Thế nhưng cậu cũng không nghĩ tới K sẽ xuất hiện mau đến như thế, chẳng lẽ là bởi vì biết mình gặp phiền phức, cho nên lập tức chạy lại đây.

“Tiểu Tạ, thật không nghĩ tới lại gặp mặt ở chỗ này.”

K đối với Tạ Vấn Thiên cười cười, lại quay đầu nhìn phía Đường Nhẫn đã ngây người, hình dáng đối phương kia bày ra rõ ràng, ngũ quan trên mặt như điêu khắc đã hiện ra một tia sợ hãi thật sâu.

“K, anh nghe em giải thích, em chỉ là cùng bọn họ đùa…… Anh xem, bị thương chính là em!”


Đường Nhẫn ngẩng đầu, đem chỗ trên cổ bị Ngụy Cửu làm thương bày ra cho K xem, Ngụy Cửu nghe xong liền nhịn không được muốn tức giận, chẳng lẽ tay hắn không bị người làm thương sao? Còn có vết roi trên người Tạ Vấn Thiên kia chẳng lẽ nói là tự cậu ta đánh?!

“Tốt lắm, ta đã biết, lại đây đi.” K khẽ cười cười, ngoắc làm cho Đường Nhẫn đi qua.

Đường Nhẫn hình như là hiểu được ý định của K, y không hề làm nhiều ngụy biện, chính là chậm rãi đi tới bên xe lăn của K.

“Em xem em, sao lại không cẩn thận như thế.” K ra hiệu một cái xuống phía dưới, Đường Nhẫn lại quỳ gối xuống.

Lần này cũng làm cho Ngụy Cửu xem ngây người, vừa rồi Đường Nhẫn người kia phấn khởi ngang ngược, vẻ mặt kiêu ngạo, sao trong nháy mắt trở nên dịu ngoan (dịu dàng + ngoan ngoãn) nghe lời như thế.

Tạ Vấn Thiên cũng nhìn quen mà gật gật đầu, cậu cùng K đối với phương pháp điều giáo có điều khác nhau, đối phương thích điều giáo loại nô lệ hoá, mà cậu thì thiên về tính hứng thú của hai người trong lúc đó. Nhưng mà mắt cậu nhìn Ngụy Cửu bên người, lại nghĩ tới chuyện nứt hậu môn lúc trước, có lẽ, với người nào đó áp dụng điều giáo loại nô lệ hoá mới là biện pháp tốt nhất.

K nâng cằm Đường Nhẫn, bắt buộc đối phương nhìn thẳng mình.

“Chuyện này, em biết sai rồi sao?” Không có cơ hội thắc mắc cùng giải thích, lời K nói đã đại diện toàn bộ.

“Đúng vậy, em sai rồi, K.”

Đường Nhẫn và K nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng nản lòng mà buông mi mắt xuống, tay cậu ta dựa theo quy củ để ra sau lưng, nắm tay gắt gao nắm chặt.


Tuy rằng Tạ Vấn Thiên không thích Đường Nhẫn, nhưng là theo một cái góc độ của S đơn giản mà đánh giá người này, thật là một người M rất tốt, độ phục tùng của Đường Nhẫn so với Ngụy Cửu cao hơn nhiều, tố chất M của hai người cũng chênh lệch rất nhiều.

Tạ Vấn Thiên bỗng nhiên có chút ghét bỏ Ngụy Cửu.

“Em làm gì nhìn anh chăm chú.” Ngụy Cửu phát hiện ánh mắt Tạ Vấn Thiên kia không có ý tốt đánh giá mình, thấp giọng đến hỏi.

“Không có gì. Kiểu tóc anh rối loạn.”

“Ác! Phải không? Đều do anh đi vội vàng, còn không phải là vì cứu em!”

Nguy hiểm qua đi, Ngụy Cửu nhớ tới bộ dáng mình bất cứ lúc nào đều là chính chắn chững chạc, lấy tay vội vàng chỉnh lại kiểu tóc hỗn độn, miệng còn không quên đổ lỗi cho Tạ Vấn Thiên.

“Bây giờ thì sao? Đẹp không? Khốc không?” Ngụy Cửu một bên lấy tay sờ sờ thái dương, một bên vội vàng mà hỏi Tạ Vấn Thiên.

“Quả thực phải là….. Đẹp ngây người.” Nếu có thể, Tạ Vấn Thiên rất muốn làm cho cái chữ đẹp kia biến mất.

Quả thật, Ngụy Cửu không có khả năng là một M tốt, nhưng mà có lẽ có tiềm năng trở thành một người chồng tốt.

“Tiểu Tạ, chuyện này thực thật có lỗi, nếu không có chuyện khác, các ngươi có thể trở về.”

K chuyển động xe lăn đi tới bên người Tạ Vấn Thiên cùng Ngụy Cửu, Đường Nhẫn như trước yên lặng mà quỳ gối tại chỗ, lưng là rất thẳng.

Ngụy Cửu còn đang chăm chú mà chỉnh lại kiểu tóc của hắn, hắn nhìn người tàn tật này chỉ có thể ngồi xe lăn, sao cũng không hiểu anh ta là sao thu phục cái con sói độc ác Đường Nhẫn kia, nhưng mà trên thế giới này luôn luôn rất nhiều làm cho người ta không nghĩ ra, giống như một ngày mình sẽ vì Tạ Vấn Thiên liều lĩnh mà tới cứu cậu kia.

Tạ Vấn Thiên hơi hơi khom lưng xuống, thân thiện mà cầm tay K, “Không phải là chuyện lớn gì, em nghĩ sau này Đường tiên sinh hẳn là sẽ không sẽ tìm chúng em gây phiền phức.”


“Tuyệt đối sẽ không.” K quay đầu nhìn Đường Nhẫn mắt liếc một cái, nắm tay của đối phương hình như nắm càng chặt, có thể nghe được âm thanh răng rắc của xương cốt.

Khi Ngụy Cửu đi qua bên người Đường Nhẫn, nhịn không được quay đầu lại nhìn đối phương mắt liếc một cái, khuôn mặt đẹp trai của Đường Nhẫn kia hơi hơi vặn vẹo, vừa có tức giận, cũng có không cam lòng, thậm chí còn có một tia sợ hãi.

“Vì cái gì Đường Nhẫn kia lại nghe lời của K vậy?”

Trên đường trở về, Ngụy Cửu còn đang suy nghĩ chuyện xảy ra vừa rồi.

Lái xe chính là Tạ Vấn Thiên, cậu mắt nhìn Ngụy Cửu che cổ tay, lạnh lùng mà nói, “Bọn họ là quan hệ chủ nô, chủ nhân đến, nô lệ đương nhiên phải nghe.”

“Úc……” Ngụy Cửu có chút đăm chiêu, từ khi bắt đầu theo đuổi Tạ Vấn Thiên, hắn liền làm cho mình bắt đầu tiếp xúc SM, đại khái cũng hiểu biết một chút này nọ.

“Chúng ta đây thì sao?”

“Anh nói đi?” Tạ Vấn Thiên nở nụ cười, không có trực tiếp trả lời.

“Tiểu Tạ, nếu em đồng ý, anh cũng có thể…… Có thể vĩnh viễn làm nô lệ của em.”

Ngụy Cửu nghĩ nghĩ, lúc vừa rồi thiếu chút nữa gặp chuyện không may, hắn đã cảm thấy được mình bằng lòng cùng nam nhân này đồng sinh cộng tử, chỉ cần có thể làm cho đối phương vui vẻ, cho dù làm giống Đường Nhẫn làm một tên nô lệ nghe lời lại có liên quan gì? Hắn tin tưởng, Tạ Vấn Thiên nhất định sẽ so với K kia càng thêm yêu thương mình.

“Em cảm thấy, anh vẫn làm tốt Ngụy Cửu là được. Nô lệ gì đó, anh làm không được.”

Tạ Vấn Thiên liếc mắt nhìn cái tay Ngụy Cửu nhẹ nhàng che ở giữa khố, đối phương ngay cả chút tự kiềm chế ấy cũng không có, muốn trở thành một người nô lệ tốt thì không phải mệt chết mình sao?

Chuyện lãng phí thời gian như vậy, cậu mới sẽ không làm đâu! Phải biết rằng, điều giáo sư Tạ Vấn Thiên cậu, từ trước đến nay là thu phí đúng thời gian!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.