Đọc truyện Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư – Chương 1: Ai kiêu ngạo hơn ai
“Nói đi, cậu muốn thu bao nhiêu tiền?”
Ngụy Cửu đang bắt chéo chân ngồi ở trước mặt Tạ Vấn Thiên, trong miệng ngậm điếu thuốc, một tay nhiều lần vẽ loạn, một tay vỗ về chơi đùa mái tóc đã được chải chỉnh tề của mình.
Tạ Vấn Thiên không trả lời câu hắn nói, lại đem ảnh chụp Ngụy Cửu để trên bàn trà cầm lấy nhìn đi nhìn lại.
Trên ảnh chụp là một nam tử nhỏ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, Tạ Vấn Thiên nhận ra y, người này họ Đường, tên có mang chữ Nhẫn, đúng là xí nghiệp gia trẻ tuổi nổi danh gần đây ở phía đông, vừa có tài vừa nhiều tiền, người này rất có khí thế.
“Anh rốt cuộc muốn tôi làm gì, Cửu ca?” Tạ Vấn Thiên buông ảnh chụp của Đường Nhẫn ra, tay đặt ở trên đầu gối, cậu có chút không rõ Ngụy Cửu rốt cuộc có ý tứ gì, vừa rồi cậu nghe Ngụy Cửu nói muốn mình điều giáo Đường Nhẫn, chẳng lẽ là Đường Nhẫn nhờ Ngụy Cửu tìm đến mình, thế nhưng theo cậu biết thì chính là do Ngụy Cửu đang canh cãi ầm ĩ với Đường Nhẫn vì làm đấu thầu cho một công trình, việc này thoạt nhìn là có chút kỳ hoặc.
Lông mi Ngụy Cửu giương lên, bàn tay đập xuống tấm ảnh trên bàn trà, hắn đánh ảnh chụp của Đường Nhẫn, ánh mắt nghiêng nghiêng liếc Tạ Vấn Thiên.
“Tạ Vấn Thiên, lão tử biết cậu là điều giáo sư nổi danh, người bị cậu điều giáo qua ai không nói cậu lợi hại. Tôi muốn cậu 1àm gì? Tôi muốn cậu đem hỗn trướng Đường Nhẫn này điều giáo thành một cái cẩu nô cho tôi! Đã hiểu chưa? Bao nhiêu tiền cũng được, nói chung người tôi nhờ là cậu, cậu phụ trách đem y làm thành một con cẩu, hay cái loại cẩu nô tôi nói một y không dám nói hai, tôi bảo y quỳ, y cũng không dám đứng!”
“Xin lỗi, tôi chỉ thích làm SM cùng phục vụ khách nhân tự nguyện tiếp thu điều giáo, hơn nữa tôi không tiếp ủy thác, phải để y cùng tôi mặt đối mặt nói mới được.”
Tạ Vấn Thiên cũng không ưa điệu bộ đó của Ngụy Cửu, cậu trấn định mà nhìn Ngụy Cửu, ngay cả con mắt cũng chưa từng nháy một chút.
“Cái gì, cái gì? Cậu cho là cậu là ai? Nói chuyện với tôi như thế, tôi cho cậu giúp tôi làm việc chính là coi trọng cậu! Sau này đem Đường Nhẫn điều giáo cho tôi được rồi, để y ngoan ngoãn nghe tôi nói, đem toàn bộ tiền thu nhập của công ty y chuyển vào tên của tôi, khi đó cũng không thiếu phần của cậu!”
“Chuyên cắn rứt lương tâm như thế, làm sao mà anh nghĩ ra được vậy hả?” Tạ Vấn Thiên nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cậu từng gặp qua người điên, ăn nói khùng điên cũng nghe nhiều, nhưng kẻ điên giống như Ngụy Cửu là lần đầu tiên gặp được.
“Con bà nó cậu ý tứ gì?!”
Tính tình Ngụy Cửu có tiếng là táo bạo, vừa nghe Tạ Vấn Thiên thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác), hắn sờ soạng cây súng trong thắt lưng,để lên trên đầu Tạ Vấn Thiên.
“Cửu ca, Cửu ca, bình tĩnh, bình tĩnh!”
Tùy tùng Ngụy Cửu vừa thấy tình thế bấy giờ khá nghiêm trọng, vội vã bắt đầu khuyên nhũ hắn.
“Ý của tôi là tôi tuyệt đối không tiếp nhận loại công tác vi phạm chuẩn tắc đạo đức này. Tôi là một điều giáo sư, nhưng cá nhân tôi, tôi không muốn phạm tội, không muốn vi phạm lương tâm bản thân. Lại nói khách nhân của tôi đều là tới tìm kiếm vui sướng, tôi chỉ phụ trách đem vui sướng đến cho bọn họ.”
Tạ Vấn Thiên thật không có một chút ý tứ muốn thuận theo, cậu thuận thế từ sau nhích lại gần, nắm tay lại, đứng trước Ngụy Cửu cười.
Ngụy Cửu hung hăng trừng Tạ Vấn Thiên, quay đầu lại nhìn thủ hạ của mình một chút, dùng nòng súng chỉa vào Tạ Vấn Thiên, “Y có bệnh, người muốn chơi ngược đãi thì có gì vui sướng, không phải chính là dằn vặt người sao, tử biến thái, còn nói vui sướng gì, lão tử phi!”
“Từ trong thống khổ hưởng thụ thỏa mãn cùng vui sướng, anh không hiểu, thì câm miệng lại.”
Tạ Vấn Thiên hận nhất người khác xuyên tạc cùng vũ nhục chức nghiệp của cậu, tuy rằng nòng súng đính ở trên đầu, nhưng cậu không hề sợ hãi, một chút cũng không đem Ngụy Cửu để vào mắt.
“Biến thái, lão tử nói cậu là biến thái, cậu làm gì được!” Ngụy Cửu nhướn mi, con mắt thoáng cái trợn tròn.
Tạ Vấn Thiên nhẹ nhàng mà cười nhạo thành tiếng, nghiêng người về phía trước, đầu chủ động đính tới nòng súng.
Trong mắt của cậu thường có lọai sắc thái sâu không thể lường, ánh mắt như thế chậm rãi đảo qua vẻ mặt kiêu ngạo của Ngụy Cửu, Ngụy Cửu từng gặp qua không ít sóng to gió lớn cũng có chút giật mình.
“Trong lòng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít sẽ có thích ngược người khác cùng bị người khác ngược, chẳng qua có rõ ràng, có kín đáo mà thôi. Cửu Ca, tôi biết anh là GAY, khi anh là GAY, anh không cảm thấy biến thái, bởi vì anh thích làm GAY, thế nhưng trong mắt người thường, GAY cũng là một loại biến thái, hiện tại ngươi nói chúng tôi ngoạn SM chính là biến thái, bất quá là bởi vì ngươi không thích cùng không tiếp thụ cách chơi này thôi, cũng giống như nguời bình thường không hiểu cũng không tiếp thụ GAY như nhau, suy bụng ta ra bụng người, anh không biết gì thì cũng không có tư cách gì để phủ định toàn bộ nó? Nếu như chúng tôi biến thái giống như anh đã định nghĩa, vậy anh trong định nghĩa của người khác cũng là biến thái không phải sao?”
Ngụy Cửu bị Tạ Vấn Thiên nói đến không thể phản bác được gì, hắn nhìn Tạ Vấn Thiên bày ra vẻ mặt trầm tĩnh có chút đáng sợ, rốt cuộc thu súng lại. Hắn mang ảnh chụp Đường Nhẫn quăng xuống đất, gõ lên bàn trà cười nói với Tạ Vấn Thiên, “Không nghĩ tới, ngươi thật là có chút dũng khí, Ngụy Cửu tôi sống hơn ba mươi năm, vẫn chưa thấy qua có người dám ở trước mặt tôi kiêu ngạo như thế.”
“Không phải kiêu ngạo, bất quá là ăn ngay nói thật mà thôi, hiện tại rất nhiều người nghe không được lời thật lòng, bởi vì bọn họ làm chuyện hay phá sự, luôn sợ người khác nói xỏ, anh nói đúng không, Cửu ca?”
Từ khỏanh khắc Ngụy Cửu bỏ súng xuống, Tạ Vấn Thiên đã mơ hồ cảm giác được nam nhân này không phải người đơn giản, hắn ta nhìn như hung ác độc địa, thế nhưng cũng không phải giản đơn là thô bạo.
Quả nhiên, Ngụy Cửu nghe Tạ Vấn Thiên nói tới đây không phát hỏa ngược lại cười ha ha.
“Ngụy mỗ rốt cuộc đã minh bạch vì sao người như Tạ tiên sinh cậu lại được người ta coi là đệ nhất điều giáo sư, cậu thật sự là một người có cá tính.”
“Quá khen.” Tạ Vấn Thiên nhàn nhạt cười cười.
“Được rồi, cậu quả thực kiên trì không đáp ứng, tôi cũng không có cách nào khác ép cậu. Bất quá tôi sẽ nhớ kỹ điều cậu nói, con mẹ nó đều là tại đứa nào gợi ý cái loại chủ ý thối này kêu tôi tìm cậu! Chuyện Đường Nhẫn đó, tôi sẽ cùng hắn đấu chính diện, tôi cũng là đàn ông, thủ đoạn quá đê tiện thủy chung cũng không ra gì, phải không?”
Ngụy Cửu thu hảo súng, đứng thẳng người trước mặt Tạ Vấn Thiên, con ngươi hắn vòng vo di chuyển, nhìn bô dáng nam nhân trước mặt này cũng không tệ, nhếch miệng cười, tới gần thấp giọng hỏi, “Cậu nói chuyện từ trong thống khổ hưởng thụ vui sướng gì đó, tôi cũng không hiểu nhiều lắm, bất quá nghe cậu nói rất có ý tứ, thế nào, có cơ hội để tôi vui sướng một phen được chứ?”
“Bắt đầu là năm trăm nguyên một giờ, phí hạng mục thì tính khác, điều kiện trước tiên là anh tự nguyện.” Tạ Vấn Thiên cũng đứng lên, nghiêm túc mà chăm chú.
“Giá rất cao a…” Ngụy Cửu đấu khí* mà nhìn Tạ Vấn Thiên, giương khóe miệng lên móc ra ví tiền, “Tôi thật không quá tin lời cậu nói, ngày hôm nay tôi liền thử xem. Giá một nghìn khối có thể ngoạn bao nhiêu phút?.”
_đấu khí: tranh hơn thua.
Tạ Vấn Thiên nhìn đồng hồ trên tường đang chỉ hướng ba giờ, cậu tiếc nuối mà khiêu hạ lông mi, nói với Ngụy Cửu rằng, “Xin lỗi, Cửu ca, thời gian ngày hôm nay của tôi đã bị khách nhân định rồi, hôm nào đi.”
Cậu vừa nói xong, cửa nhà bỗng nhiên bị người đẩy ra, vào là một người trung niên dáng vẻ trang trọng, mắt Ngụy Cửu choáng váng, người này không phải là cục trưởng cục cảnh sát Tôn Thiết Thủy sao!
“Nhiều người như thế, uy, sao Ngụy Tổng cũng ở chỗ này…” Tôn Thiết Thủy hiển nhiên là bị nhiều người như thế làm hoảng sợ.
“A… Tôn cục trưởng, tôi tới nơi này tìm Tạ tiên sinh tâm sự. Ông có việc tìm cậu ấy à, ông đừng vội, tôi đi đây, tái kiến.” Sau khi Ngụy Cửu xuất môn sắc mặt bỗng chút liền đen, hoàn hảo mình chưa có gây chuyện ở chỗ Tạ Vấn Thiên, không nghĩ tới gia khỏa này thật có bản lĩnh thông thiên, ngay cả cục trưởng cục cảnh sát cũng có liên quan với cậu ta.
“Sao vậy, Ngụy Cửu tìm cậu gây phiền phức?” Tôn Thiết Thủy mắt thấy Ngụy Cửu tùy tiện mở cửa đi ra ngoài, xoay người hỏi.
Tạ Vấn thiên nở nụ cười hạ, chỉ chỉ sô pha, “Ngồi. Không có việc gì đầu, anh ta muốn cho tôi giúp ảnh làm một chuyện không hợp quy củ thôi, tôi cũng không đáp ứng. Ông nói, chúng tôi làm việc này, đầu tiên cũng là vì bản thân, là một công dân tuân theo pháp luật không phải? Hơn nữa tôi có chức nghiệp đạo đức của mình, dù có người đến ép cũng không thể bắt tôi làm những việc tôi không thích này.”
“Tiểu Tạ, tôi rất thích sự kiên trì đối với đạo nghĩa của cậu, rất đàn ông.”
Tôn Thiết Thủy gật đầu, vừa nói vừa cởi áo khoác xuống, gã đè thấp tiếng nói nhìn đồng hồ một chút, trên mặt vốn chính trực mười phần bỗng nhiên hơn vài phần tà khí, “Thời gian không sai biệt lắm, bắt đầu đi, năm giờ tôi còn có một cuộc họp, làm nhanh lên đi.”
“Ha ha, ngươi thật đúng là…”
Tạ Vấn Thiên ha ha cười, đứng lên mở cửa sau ra, hắn đứng ở cửa làm một tư thế mời, trong gian phòng kia âm âm trầm trầm, cũng không ánh sáng.