Đọc truyện Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất – Chương 4: Một bí mật – Nói ra lại chẳng ai tin
May mắn là sau khi hai người kia chụp xong, cuối cùng Liễu Mạn Tinh cũng xuất hiện để chụp poster.
“Đạo diễn Bạch.”
Bạch Trạch ngước mắt. “Có chuyện gì?”
Liễu Mạn Tinh biết tính cậu, cũng biết cậu không lạnh lùng như bề ngoài, cười khanh khách nói. “Tôi chưa cảm ơn cậu.”
“Tôi cũng chưa giúp cô chuyện gì, cô hợp với nhân vật này lắm, xem kỹ kịch bản rồi diễn cho tốt.”
Lâu rồi cô không gặp người như Bạch Trạch, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, suy nghĩ một chút rồi đổi sang chủ đề an toàn.
“Thiệu Mặc Sâm đâu?”
“Cô có chuyện tìm anh ấy?” Bạch Trạch suy nghĩ một lát, nói. “Hôm nay anh ấy có việc, không tới Studio được.” Cậu không nói cho cô biết lát nữa Thiệu Mặc Sâm sẽ tới đón mình.
“Hai người…” Liễu Mạn Tinh muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng làm sao.
Lê Duyệt hào hứng chạy tới. “Đạo diễn Bạch.” Sau đó nhìn Liễu Mạn Tinh. “Chị Mạn Tinh, có thể ký tên cho em dược không?”
Liễu Mạn Tinh có chút kinh ngạc, cô đã từng hồng, nhưng rất nhiều năm đã qua rồi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cô cũng chẳng có chỗ dựa, sớm bị tụt xuống tuyến 2, tuyến 3 rồi.
“Cậu thích tôi?”
Lê Duyệt gật dầu. “Em thích chị diễn Tần Tiêu Tiêu.”
Liễu Mạn Tinh nhìn Bạch Trạch, đột nhiên cười đến gãy eo.
“Vất vả cho cậu rồi.” Liễu Mạn Tinh cầm giấy ký tên lên, cuối cùng còn viết bên dưới cái tên Tần Tiêu Tiêu.
Có người ở đây, hai người cũng không tiện nói chuyện, thực ra cũng chẳng có gì để nói, Liễu Mạn Tinh thản nhiên cười. Bạch Trạch giúp cô có vai diễn này là sự trả ơn lớn nhất rồi, nhiều năm không liên lạc với nhau, cũng chẳng có tình cảm nhiều.
Oán hận nhiều năm như thế thì tính là gì.
Liễu Mạn Tịnh tự giễu, quả nhiên càng lớn tuổi lại càng nhớ những chuyện xưa.
“Tôi đi tẩy trang đây.”
Bạch Trạch gật đầu, qua một lúc vẫn thấy Lê Duyệt ở đây, đột nhiên hiếu kỳ hỏi. “Sao cậu thích bộ phim đó?”
“Vì thích thôi.”
Bạch Trạch lắc đầu. “Đó là một tác phẩm của học sinh thôi, phim không được mượt, sao cậu lại thích?”
Lê Duyệt cảm thấy nhức đầu. “Anh cũng xem rồi? Thực ra tôi cũng chẳng rõ, chỉ thấy rất chân thật thôi.”
“Anh Thiệu cũng diễn rất tốt, tôi rất thích ánh mắt của anh ấy.”
“Ánh mắt gì?” Bạch Trạch hiếu kỳ.
Bởi vì Lê Duyệt muốn hợp tác tốt với Thiệu Mặc Sâm và Liễu Mạn Tinh, trong lúc vô tình mới tìm được bộ phim kia.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, chỉ cho Bạch Trạch xem. “Là chỗ này.”
– “Mạc Song Thành, anh không có người mình thích sao?”
– “Sao lại không có?” Anh thích em.
Thiệu Mặc Sâm không nhìn Tần Tiêu Tiêu mà là nhìn máy quay, trong ánh mắt còn mang theo cả mâu thuẫn, trong đáy mắt lại chứa đựng sự ngượng ngùng.
Tim Bạch Trạch hẫng một nhịp, bỗng dưng nở nụ cười.
***
“Sao ngẩn người như vậy?” Thiệu Mặc Sâm ôm Bạch Trạch từ phía sau, trong tay còn cầm đĩa trái cây.
Bạch Trạch ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, nhìn anh.
“Em phát hiện một bí mật.”
Thiệu Mặc Sâm đút cho cậu một miếng dưa hấu. “Nói anh nghe đi.”
Bạch Trạch tua tới phần cuối của bộ phim, cậu còn rõ hơn Lê Duyệt nhiều.
“Thiệu Mặc Sâm, thì ra khi đó anh thích em rồi.”
Bạch Trạch giống như con mèo nhỏ trộm được cá, Thiệu Mặc Sâm bị sặc nước dưa hấu. Anh giống với Bạch Trạch, đã sớm quên bộ phim này rồi. Tuy nói đây là bộ phim đầu tiên hai người hợp tác nhưng kỹ xảo không mượt, không dám xem lại lần hai.
Anh có chút không được tự nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt của mình trong màn hình. “Ai nói không có.”
Lời thoại này là Mạc Song Thành nói với Tần Tiêu Tiêu.
Nhưng lúc Thiệu Mặc Sâm nói ra những lời này, ánh mắt khác với hoàn cảnh lúc đó, Lê Duyệt không biết nhưng cậu biết. Lúc anh nói mấy lời này, ánh mắt rõ ràng đang nhìn cậu.
“Thì ra…” Thiệu Mặc Sâm nhìn Bạch Trạch, có chút phẫn nộ. “Anh ngu thế sao..”
Bạch Trạch cười đau bụng, chuyện này đủ để cậu chê cười Thiệu Mặc Sâm nửa đời.
Thiệu Mặc Sâm kéo cậu từ trên mây xuống, ôm vào ngực. “Không thưởng cho anh sao?” Đầu ngón tay vân vê cánh môi cậu. “Thưởng cho anh…. không để em chờ lâu như vậy.”
Bạch Trạch gạt tay anh ra. “Thiệu Mặc Sâm, bởi vì anh ngu ngốc nên phạt anh ngủ ở thư phòng hôm nay.”
Thiệu Mặc Sâm nghĩ lại. “Thì ra Tiểu Trạch thích thảm trải sàn ở thư phòng…”
“Quả nhiên là thưởng có khác.”
Bạch Trạch. “…”
“Không cho phép anh gọi em là Tiểu Trạch, gọi anh. Thả em xuống.” Tuy cậu chỉ lớn hơn Thiệu Mặc Sâm mấy tháng.
Giọng Thiệu Mặc Sâm khàn khàn. “Anh…Thích em đối xử với anh như vậy không?” vừa nói chuyện vừa đặt người ta trên thảm trải sàn mềm mại, hai tay châm lửa trên người cậu.
“Anh….Em rất thích anh…” Ánh mắt Thiệu Mặc Sâm lộ ra vẻ si mê, cố chấp.
Bạch Trạch sờ lên cổ mình, có phải là cậu bị điên rồi không? Sao lại để Thiệu Mặc Sâm diễn vai tên biến thái chứ.
Mây mưa qua đi, Bạch Trạch để mặc Thiệu Mặc Sâm du ngoạn trên cơ thể mình. Cậu đột nhiên cảm thấy Diệp Phong cũng không thay đổi chóng mặt như anh.
***
Trước đêm khai máy, Bạch Trạch cầm kịch bản tập diễn với Thiệu Mặc Sâm, nghiêm túc nói. “Thực ra vai Diệp Phong khó mà diễn tốt, mặc dù nhân cách phân liệt có thể chia thành nhiều cảnh để quay nhưng Diệp Phong lại khác, anh phải diễn được dịu dàng và lạnh lùng cùng một lúc.”
“Thế nên anh mới cần em tập với anh, em thấy được thì nói với anh.”
“Đạo diễn, anh cảm thấy bây giờ rất tốt.” Thiệu Mặc Sâm dùng chân cọ cọ lên đồ ngủ của Bạch Trạch.
Vẻ mặt Bạch Trạch nghiêm túc. “Diệp Phong là người đàn ông sạch sẽ, em đề nghị bây giờ anh nên nhập vai đi.”
Thiệu Mặc Sâm. “…” Anh dùng tất cả giải thưởng mà mình đạt được xin thể, Bạch Trạch mới cười xấu xa với anh.
Lúc đầu định hoang dâm vô độ nhưng bây giờ Thiệu mặc sâm chỉ có thể ôm Bạch Trạch đủ quần đủ áo đi ngủ, oan ức nói. “Anh chỉ ở bên ngoài thôi, không vào đâu.”
Bạch Trạch ngáp một cái. “Vậy anh ở ngoài đi. Em đi ngủ.” vừa nói vừa lấy cái mông cọ cọ bộ phận không an phận của người nói đó, ý là anh có thể tự nhiên.
Thiệu Mặc Sâm xa xoa mặt, điên người nhìn cái đuôi kia ngoe nguẩy trước mặt mình. Có trời mới biết tại sao anh còn định mang cái bộ quần áo này tới đoàn phim để tự hành hạ bản thân.
Một lúc lâu mới tiết ra, Thiệu Mặc Sâm lật cậu lại, nhìn cần cổ trắng nõn của Bạch Trạch, trên mặt cậu là vẻ đỏ ửng, cả người mềm nhĩn. Bạch Trạch quen cửa quen nẻo ôm hông anh, đầu cọ cọ vào vai anh, ôm chặt anh ngủ.
Quả nhiên làm nhiều thì mệt, Thiệu Mặc Sâm hôn nhẹ lên môi cậu một cái, đổi một tư thế thoải mái rồi ôm lấy cậu.
Thầm nghĩ loại quần áo này nên giấu kỹ, chỉ cho cậu mặc ở nhà.
***
Bạch Trạch hướng về phía ống kính, nở nụ cười, bắt đầu cuộc phỏng vấn theo bình thường.
“Xin hỏi đạo diễn Bạch, lần này hợp ác với ảnh đế anh có cảm giác gì?”
Bạch Trạch đột nhiên nở nụ cười. “Kỹ năng diễn xuất của Thiệu Mặc Sâm rất tiến bộ, tôi muốn hợp tác với anh ấy rất lâu rồi.”
Phóng viên sửng sốt. “Nghe nói lúc đầu không phải anh ấy diễn, có phải Thiệu Mặc Sâm tự tìm anh không?”
Bạch Trạch nâng kính mắt, hơi bất đắc dĩ. “Quả thật ban đầu không định tìm anh ấy.”
Lời nói này giống như thanh pháo làm cả phòng bùng nổ, sau đó Bạch Trạch bổ sung. “Nhưng không chọn được người thích hợp nên tôi mặt dày tới tìm anh ấy.”
“Đạo diễn có thể nói một chút tại sao ban đầu không phải Thiệu Hắc Sâm không? Không phải vì ân oán cá nhân chứ? Hay là vì…”
Vài ống kính nhanh chóng quay cận cảnh khuôn mặt Bạch Trạch, Thiệu Mặc Sâm nhíu mày muốn đi tới lại bị một đám phóng viên vây quanh.
“Đương nhiên là vì…” Bạch Trạch ngừng lại, nụ cười giảo hoạt….Anh ta có giá quá, tôi sợ mời không nổi.”
“Bây giờ sao? Bây giờ tôi dùng mị lực chinh phục anh ta.” Bạch Trạch nghiêm nghị nói, mọi người sửng sốt vài giây mới nở nụ cười.
Vài ngày không gặp, đạo diễn Bạch cũng biết nói đùa rồi.
– —
“Tôi kết hôn rồi.” Thiệu Mặc Sâm chỉ chỉ nhẫn. “Cảm ơn mọi người quan tâm.”
Thiệu Ảnh đế sao vẫn hài hước như thế, làm mấy paparazi cười suýt chết.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không hẹn mà gặp, sao nói thật mà không ai thèm tin?