Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 37: Che chở chồng - Nụ hôn đầu


Đọc truyện Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất – Chương 37: Che chở chồng – Nụ hôn đầu

“Đạo diễn, lần này hot rồi nha, chúc mừng chúc mừng.”

Đạo diễn cười haha, sờ cằm một cái.

“Nghệ sĩ lần này rất tốt, ai cũng có duyên với khán giả.”

“Cũng không đỡ lo được bao nhiêu.” Đạo diễn thở dài. “Không có mâu thuẫn nên không có chủ đề bàn tán.” Kế hoạch trước đó là mời Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm hợp tác chung thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, ai ngờ hai người họ lại hòa hợp như vậy.

Bạn thân đạo diễn lắc đầu, biểu thị không hiểu gì cả.

Trong lúc bất chợt, ánh mắt đạo diễn sáng lên.

Bạn thân tò mò tiến tới, đạo diễn chỉ vào màn hình đang quay Hứa Thành Dục rồi phóng to lên. “Cậu xem biểu cảm này đi.”

Trong lòng thầm mắng một câu, không thể không thừa nhận. “Cậu muốn tìm chuyện mâu thuẫn, ra tay với cậu ta cũng được.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Đạo diễn cáo già nở nụ cười.

***

Ngày thứ hai sau khi chương trình phát sóng, Thiệu Mặc Sâm nhận được mấy cuộc điện thoại, sau khi anh cúp máy Bạch Trạch cũng nhận được điện thoại của đạo diễn.

Hai người cầm điện thoại nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy đến trước máy vi tính, quả nhiên hôm nay hai người lại lên báo.

“Chuyện này cũng oan uổng thật.” Thiệu Mặc Sâm bất đắc dĩ nói.

Bạch Trạch nhướn mày lên, khuôn mặt mang theo nét giận. “Cái này là gì thế? Mẹ kiếp.” Hiếm khi cậu chửi bậy.

Thiệu Mặc Sâm vỗ vỗ tay cậu. “Đừng nóng đừng nóng.” Nhanh tay lẹ mắt tắt máy vi tính đi.

“Anh xem bọn họ viết gì kìa?” Bạch Trạch tức giận đến nghẹn họng, không nói được gì. “Cái gì mà đến quay chương trình thực tế mà ảnh đế cũng diễn? Cái gì mà chương trình thực tế nên đổi tên thành show diễn thực tế?”

Thiệu Mặc Sâm ôn cậu vào lòng vuốt lông. “Đừng tức giận nữa, để mặc bọn họ nói đi, anh cũng không mất miếng thịt nào.”

Bạch Trạch nổi giận đùng đùng đẩy cậu ra, ngồi trước máy vi tính xắn tay áo lên.

Thiệu Mặc Sâm nhanh tay đè tay cậu lại. “Tiểu tổ tông của anh, em muốn làm gì đấy?”

“Dùng tay xé anti fan.” Bạch Trạch nghiến răng.

Thiệu Mặc Sâm nhìn Bạch Trạch đăng nhập weibo chính của mình, nhanh chóng bảo cậu ngừng lại. “Em muốn dùng tài khoản chính chủ sao?”


“Em không có acc clone. Hơn nữa, không phải tài khoản chính chủ thì sao triệt nổi đám anti.”

“Đừng tự mình hại mình, fan hâm mộ sẽ đối phó với bọn họ, em đừng ra mặt.”

“Vậy thì thôi.” Bạch Trạch nhìn biểu cảm lo lắng của Thiệu Mặc Sâm, buông bàn phím ra.

“Thật sao?”

“Chính chủ còn chưa ngại, sao em phải ngại?” Bạch Trạch khoanh tay cười nhạt.

Thiệu Mặc Sâm nâng trán, hình như mình tự mình thọc phải tổ ong vò vẽ rồi.

***

“Anh làm gì thế?” Bạch Trạch không nói nên lời.

“Hàn Cạnh bảo anh nâng em trong lòng bàn tay lại sợ làm rơi em, ngậm trong miệng thì sợ tan. Anh cảm thấy cậu ta nói quá khoa trương, anh không làm được, để anh gọi phê bình cậu ta một trận.” Thiệu Mặc Sâm gọi điện thoại cho Hàn Cạnh, hỏi tình hình hiện tại, còn hỏi thêm tin tức bây giờ có ảnh hưởng tới Bạch Trạch hay không, cuối cùng còn bị Hàn Cạnh chế nhạo một lúc lâu.

Bạch Trạch nhếch môi. “Lão Hàn, miệng cậu không khép nổi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tôi không để trong lòng đâu.”

“Cậu ta ghen tị.”

“Ừ, cậu ta ghen tị.” Bạch Trạch gật đầu phụ họa, chứng minh bản thân không quan tâm.

“Em muốn ăn nho.” Bạch Trạch đột nhiên nói.

“Anh đi rửa nho cho em, đi không?”

Bạch Trạch lắc đầu. “Em đi rửa tay, nhớ lột luôn vỏ nhé.”

Thiệu Mặc Sâm nào dám không nghe lời, cầm một rổ nho rửa sạch vừa hát vừa lột vỏ.

Điện thoại bên cạnh vang lên.

Thiệu Mặc Sâm bấm vào, thấy người đặc biệt nào đó mới đăng weibo.

@Đạo diễn Bạch Trạch: Nếu như kỹ năng diễn của anh ấy đỉnh như vậy *suy nghĩ* tôi cũng không dám…tìm anh ấy đóng phim nữa, chắc chắn sẽ có doanh thu phòng vé cao ngất trời. *Buông tay* nhưng mà, @Thiệu Mặc Sâm sau này có rảnh không? Cho chút thể diện đi chứ, tốt xấu gì chúng ta cũng hợp tác chung. *Mặt cún* đương nhiên cũng có thể là do tôi không có mắt, không nhìn thấy tài năng thiên bẩm của người bạn này, có muốn thử làm đạo diễn không? Tự biên tự diễn chắc chắn phim sẽ hot *mỉm cười*.

Thiệu Mặc Sâm bỗng nhiên thấy chóp mũ của mình hơi xót, thì ra chính là cảm giác này sao? Bây giờ anh cũng đã hiểu vì sao một số minh tinh có người yêu nhất định sẽ gióng chống khua chiêng công khai với thiên hạ. Thực ra chỉ là muốn nói cho mọi người biết, trong giới giải trí phức tạp này vẫn còn có người tin tưởng mình, có người gánh cả thế giới giúp mình, bất kể xảy ra chuyện gì cũng cùng nhau đối mặt.


“Bảo bối ơi.”

“Sao thế?”

“Anh thấy rồi.”

“Thấy cái gì?” Bạch Trạch kéo dài giọng.

“Anh thực sự rất vui, thật đấy.” Thiệu Mặc Sâm dựa vào cửa xoay nhẫn, lộ ra vết nhẫn có từ lâu, khóe miệng nhếch lên.

“Ra đây ăn nho đi, đăng cũng đăng rồi, tranh thủ thời gian xóa đi.”

Bạch Trạch chậm rãi cất di động vào túi, mở cửa quơ quơ tay. “Thiệu ảnh đế, anh xem thường em quá rồi, cũng quá xem thường fan của anh. Mới mười phút, số lượng người chuyển phát đã quá 10 ngàn rồi.”

Thiệu Mặc Sâm đứng ngoài cửa, một tay để trên tay cầm, cúi đầu hôn cậu.

Bạch Trạch ngẩng đầu đón nụ hôn sâu, lúc hai người tách ra, Bạch Trạch vẫn không kịp thở, khóe miệng nhếch lên. “Anh cũng quá lãng mạn rồi, đây là cửa WC đấy.”

Thiệu Mặc Sâm chớp mắt, lau khóe miệng, “Không kìm lòng nổi, anh kiến nghị đạo diễn Bạch nên chèn cảnh này vào trong phim.”

“Anh diễn sao?” Tâm trạng Bạch Trạch tốt lên trông thấy, trước kia thấy tin tức cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, bây giờ có thể quang minh chính đại xé rồi.

“Đương nhiên.” Thiệu Mặc Sâm cúi đầu gõ chữ, giơ điện thoại trong tay lên.

@Thiệu Mặc Sâm: Nhận được sự coi trọng của tướng quân, tại hạ chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực [hình ảnh] @Đạo diễn Bạch Trạch:…

Bạch Trạch tò mò mở ảnh chụp ra, là một tấm hình cậu chưa từng thấy, trong ảnh là Bạch Trạch mặc áo cưới, tay để lên trên thân cây, ánh mắt nhìn về phương xa, lưu lại nửa khuôn mặt xinh đẹp trong ống kính, Thiệu Mặc Sâm mặc áo đỏ đứng bên cnahj cậu, ánh mắt nhìn về phía ống kính, cười dịu dàng.

“Ở đâu mà anh có được đấy?” Lỗ tai Bạch Trạch đỏ ửng, lầm bầm nói.

Khóe miệng Thiệu Mặc Sâm nhếch lên. “Tổ quay phim của chúng ta có hủ nữ, anh còn rất nhiều.”

Bạch Trạch. “…”

“Xóa cũng không hết.”

“Không cho đăng.”


“Anh cài vân tay, mật mã…hình như em bảo em quên rồi.” Thiệu Mặc Sâm tiếp tục đổ dầu vào lửa.

Bạch Trạch. “…” Cậu quên mật mã là do đã quên ngày hôm đó, đồ quỷ hẹp hòi. Hơn nữa sao hai thằng đàn ông mà còn có cả ngày kỷ niệm nụ hôn đầu tiên? Hơn nữa. “Thiệu Mặc Sâm, em nhớ không lầm thì lần đó ở Provence.” Nhiều năm thầm mến được người ta đáp lại, tình yêu đến đúng lúc, nước cũng chảy thành sông.

Thiệu Mặc Sâm lắc đầu, nhìn Bạch Trạch lăn tới salon dùng điện thoại lật tờ lịch tới mười mấy năm trước, dùng ngón tay tính thời gian, trong lòng anh bỗng nhiên thấy mềm mại.

Bạch Trạch đương nhiên tính không ra, cậu không biết, nụ hôn đầu của hai người không xảy ra ở nơi lãng mạn, khi đó bọn họ quay suốt đêm, nằm lên giường đã bắt đầu ngủ, nhưng Thiệu Mặc Sâm tỉnh dậy sớm hơn Bạch Trạch.

Dưới ánh đèn lờ mờ, anh nhớ tới lời nói mấy hôm trước của Liễu Mạn Tinh, bỗng nhiên trong lòng Thiệu Mặc Sâm thấy đau xót, đột nhiên có cảm giác muốn chiếm cậu làm của riêng…nếu như…cậu là của mình anh thì tốt biết bao, sẽ không có ai giành cậu với anh, sẽ không có ai tốt với anh như cậu.

Giống như bị đầu độc, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại để sát gương mặt mình vào Bạch Trạch, lúc môi đụng vào má cậu, anh lại chần chờ.

Khi đó đầu óc mông lung, thực ra anh biết chuyện này không đúng nên không cam lòng lui về sau, lúc ngẩng đầu lại thấy một dòng chữ nhỏ viết bằng bút máy ở trên tường.

– yêu là ngấm ngầm chịu đựng, làm bạn lâu dài cùng người ấy.

Bùm một cái, bình dấm chua trong lòng Thiệu Mặc Sâm vỡ tan.

Rõ ràng anh luôn tự nhủ với bản thân Bạch Trạch yêu một cô gái mới đúng, thế nhưng lòng anh lại luôn đau xót khó chịu, thì ra cậu đã có ý làm bạn lâu dài với người ta rồi. Chữ Hán của Bạch Trạch là do Thiệu Mặc Sâm dạy, nhưng bây giờ cậu lại vì người ta viết ra những lời nói đau khổ này…

Thiệu Mặc Sâm cúi đầu, làm chuyện bản thân không dám làm.

Răng môi quấn quýt, khóe miệng Bạch Trạch rên rỉ, lông mi khẽ run, Thiệu Mặc Sâm rời khỏi môi cậu, chưa kịp tỉnh táo đã vội vã nằm xuống giả bộ ngủ.

Sau khi Bạch Trạch tỉnh lại, giơ tay sờ mép mội cái, Thiệu Mặc Sâm lo lắng, không dám thở mạnh, có tật giật mình nên lật người sang chỗ khác. Bạch Trạch cho là mình đánh thức anh, nhanh chóng ném cơn đau trên môi ra sau đầu.

Thiệu Mặc Sâm vừa thấy áy náy lại thấy mất mát…trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Những tâm sự giáu kín này, sau khi thấy Bạch Trạch xin đi trao đổi học sinh, anh không chịu nổi nữa.

“Thiệu Mặc Sâm, tôi thật hâm mộ cậu..” Bạn học uống một ly rượu.

“Có gì tốt mà hâm mộ.?” Thiệu Mặc Sâm cười khổ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

“Tên nhóc cậu, ở trong phúc mà không biết phúc. Cậu và Bạch Trạch có quan hệ tốt như vậy, sau này còn lo không có phim để diễn sao?” Bạn học bỗng nhiên buồn vô cớ, nhịn không được nói. “Giáo sư Doãn nói Bạch Trạch là học sinh có thiên phú nhất trong số học sinh thầy ấy dạy…”

Người đàn ông không chịu hạ mình, rót một chén lại một chén…anh muốn rời khỏi đây.

Rượu thì mặn, tim thì đau.

***

“A Sâm, tôi viết một kịch bản, cậu xem đi. Cậu đóng nam chính được không?” Bạch Tạch vui vẻ.

Đáy lòng Thiệu Mặc Sâm đau đớn, nét mặt lại lạnh lùng, lật vài tờ kịch bản, anh từ chối.

Bạch Trạch khuyên nhủ anh. “Nếu như cậu cảm thấy chỗ nào không hợp thì có thể đổi, tôi suy nghĩ một chút…nam chính thật ra cũng không phải thích đàn ông.”


“Tớ thích phụ nữ.” Thiệu Mặc Sâm đột nhiên nói.

“Cái gì?” Bạch Trạch ngẩn người.

“Tớ thích phụ nữ, không đúng sao?” Tớ thích phụ nữ, cậu cũng thích phụ nữ…tớ không nên thích cậu, không nên thích cậu, không nên thích cậu…

Khuôn mặt Bạch Trạch trắng bệch thấp giọng nói. “Ừm, tớ biết rồi.”

Rất nhiều năm sau, Thiệu Mặc Sâm nhớ tới chuyện này, ngoại trừ áy náy ra còn cảm thấy dở khóc dở cười, nếu như không phải anh cứ nghĩ tới chuyện kia, nếu nhìn kỹ kịch bản sẽ phát hiện kịch bản đó là bức thư tình dài nhất mà Bạch Trạch viết cho anh.

“Không nghĩ ra sao?” Thiệu Mặc Sâm đặt cằm lên vai cậu.

“Đồ lừa đảo.” Bạch Trạch liếc mắt nhìn anh.

“Không phải.” Thiệu Mặc Sâm vòng ngón tay ra trước, lướt phần bình luận trong điện thoại. “Sao thế?”

“Em biến nhiều fan hâm mộ của anh thành fan em, có ghen tị không?” Bạch Trạch chế giễu anh.

“Ghen tị có gì tốt? Đó là fan hâm mộ nhà chúng ta mà.”

Bạch Trạch nở nụ cười, ai muốn làm người một nhà với anh?

***

“Cảm ơn đạo diễn Bạch đã nói giúp Mặc Mặc, cảm động *tim*”

“Người đầu tiên công nhận cố gắng của nam thần nhà tui, tui muốn làm fan đạo diễn Bạch.”

“A a a a a tôi đột nhiên cảm thấy hai người họ rất có cảm giác CP, a a a a.”

“Đúng vậy, hôm qua có người cũng nói vậy, tôi còn cảm thấy nuốt không trôi, hôm nay lại tung đường.”

“A a a a, dễ thương quá.”

“Chúng ta chỉ nói là tình huynh đệ thôi nhé, có được không?”

***

ID Oreo: Cảm ơn đạo diễn Bạch đã ủng hộ…vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng yêu em. Đừng quan tâm những người đó nói gì, bọn họ ghen tị khi thấy hai người ân – ái thôi.”

“Thiệu Mặc Sâm, anh có xóa cái acc clone đó đi không?”

“Anh không xóa, trừ phi em có thể nhớ lại ngày kỷ niệm đó.”

Ngày nào trong nhà đạo diễn và ảnh đế cũng gà bay chó sủa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.