Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 1: Như nước với lửa


Đọc truyện Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất – Chương 1: Như nước với lửa

“Tôi không đồng ý.” Bạch Trạch cau mày nén lửa giận trong lòng.

“Đạo diễn Bạch, cái này có gì mà không được?” Một người đàn ông trung niên xoa xoa đôi bàn tay. “Nếu có Thiệu Mặc Sâm, bộ phim này làm gì còn phải lo doanh thu phòng vé.”

“Anh ta không hợp.”

“Anh ấy còn chưa tới thử vai, sao anh lại bảo không hợp?” Có người xen miệng.

Sớm đã có người không hợp mắt với bộ dạng Bạch Trạch lạnh mặt lạnh tâm, lầm bầm lầu bầu phụ họa theo.

Bạch Trạch liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói. “Lư tổng bảo tôi là người có quyền quyết định cuối cùng, hi vọng mọi người còn nhớ rõ lời nói đó.”

Một câu nói làm bầu không khí trong phòng yên lặng.

“Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.” Người đàn ông trung niên là người đầu tiên đứng lên.

Bạch Trạch đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cậu bắt đầu hối hận vì đồng ý lời khẩn cầu của Lư Hiên rồi.

“Đạo diễn Ngô, anh xem đi, chuyện này nên làm sao?” Có người châm thuốc cho người đàn ông trung niên.

Ngô Càn lộ ra ánh mắt khinh bỉ. “Cậu ta coi mình là ai? Lư tổng giao cả bộ phim này cho cậu ta, ai biết hai người đó có gì mờ ám không?” Vừa nói vừa làm ra một động tác thô bỉ.

Người đàn ông châm thuốc lá cười gượng, trong lòng cũng không ưa Ngô Càn. Tuy nói rằng Bạch Trạch khó tiếp chuyện nhưng lại có thực lực, hằng năm đều ẵm giải thưởng về tay, Ngô Càn chỉ là con người ngu ngốc, chuyện xấu khiến cho mấy tờ báo lớn nhỏ viết ba ngày ba đêm cũng không hết.

Thế nhưng chuyện Bạch Trạch khiến người ta nhức đầu là, có đôi khi không đồng ý một vài chuyện, nếu nói là phía bên đầu tư nhét bình hoa vào cũng chẳng nói gì cho cam, Thiệu Mặc Sâm là ảnh đế, cũng không biết suy nghĩ thế nào lại chạy đến đoàn làm phim cỏn con của bọn họ thử vai nam chính, Bạch Trạch không đon đả mời người ta vào lại còn làm ầm lên, chưa thấy người nào như vậy.

“Đạo diễn Ngô, anh hao tâm khuyên nhủ Bạch Đạo thì được chứ chúng tôi thấp cổ bé họng, không kham nổi.” Người kia đưa một điếu thuốc cho Ngô Càn.

Ngô Càn nhổ một ngụm nước bọt. “Cậu yên tâm, tôi sẽ khuyên cậu ta một chút, cậu nói với Lư tổng vài câu đi.”

“Ôi chao, chuyện này ngài cứ yên tâm.” Người nọ cam đoan.

Hai người về phòng, bầu không khí vừa căng thẳng lại vừa vui mừng.

“Sao vậy?”

Người nọ nhỏ giọng trả lời. “Người đại diện của Hứa Thành Dục mới bảo hôm nay anh ta không có lịch trình.”

Nghe được chuyện này mới hiểu vì sao có người vui người buồn, Hứa Thành Dục, diễn viên đứng đầu tuyến 2, đã được quyết định làm nam chính từ lâu.

“Đạo diễn Bạch.” Em gái trợ lý lộ vẻ mặt ngượng nghịu, giơ điện thoại lên,  nói. “Người đại diện của Thiệu Mặc Sâm gọi điện nói anh Thiệu cũng rảnh rỗi, có thể xếp lịch thử vai được không?”

Mọi người. “…”

Hôm nay là ngày gì vậy? Chẳng lẽ trong đoàn phim của bọn họ có bảo bối?

Ngô Càn che dấu đi sự kinh ngạc, khuôn mặt đỏ lừ, vui vẻ nói. “Bây giờ có thời gian.”

Em gái trợ lý gọi điện thoại, còn tưởng mình nghe lầm. “Anh ấy nói anh Thiệu bây giờ đang ở ngoài cửa.”

Mọi người. “…” Đoàn phim của bọn họ thực sự có bảo bối rồi.

Những người khác im lặng nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Trạch.

Em gái trợ lý run rẩy ra ngoài cửa đón Thiệu Mặc Sâm.

Ngoài cửa, Mạc Húc dựa vào cửa xe trêu chọc nói. “Ảnh đế Thiệu, tôi là người đại diện mà phải nghe theo lời cậu?”

Khóe miệng Thiệu Mặc Sâm nhếch lên. “Cũng khó nói, không chừng đây là người đại diện xuất kỳ chế thắng(*)  đấy.” 


(*) Kế khác thường giành thắng lợi.

“Hừ, tôi không tin, không phải là tôi chưa xem kịch bản, bộ phim này mà đạt doanh thu phòng vé cao mới thực sự tầm thường hóa thần kỳ.”

“Công ty không quản được cậu, tôi cũng không hiểu cậu bao nhiêu, nhưng làm bạn bè vẫn phải nói với cậu một câu, danh tiếng dù lớn bao nhiêu cũng không đủ để tiêu hoang, đi theo vết xe đổ cũng không phải là không được.” Thiệu Mặc Sâm đã sớm chuyển sang kinh doanh nhưng công ty điện ảnh và truyền hình Thượng Thành đối xử với anh không tệ. Sau khi hết hợp đồng, Thiệu Mặc Sâm không gia hạn thêm, nhanh chóng trở thành cổ đông của Thượng Thành, nhưng hai bên đều biết rõ Thiệu Mặc Sâm sẽ tự bay một mình.

Thiệu Mặc Sâm vỗ bờ vai của hắn. “Cậu là người đại diện của tôi, bây giờ cũng không phải lo cho tôi nữa, mặc dù không có nhiều tiểu thịt tươi cho cậu chọn nhưng chắc vẫn có thể nhìn trúng một người.”

Chuyện này Thiệu Mặc Sâm từng nhắc tới nhiều lần, Mạc Húc than một tiếng. “Tôi mang ai được? Cậu sao? Tôi đây không cần nữa.”

“Tôn Khiên?”

Mạc Húc hứng thú. “Cậu có thể ký hợp đồng với cậu ta?”

Thiệu Mặc Sâm nhếch miệng. “Đoán xem.”

Mạc Húc đột nhiên bùng lên ý chí chiến đấu, có người làm người đại diện để nở mày nở mặt, có người lại vì thích khiêu chiến, hắn thuộc về tuýp người sau.

“Nhưng tôi nói trước, Tô Khiên cũng có một người đại diện nho nhỏ, đến lúc đó cậu phải hao tâm tốn sức rồi.”

Mạc Húc bĩu môi. “Tên này định mua một tặng một sao?”

“Không phải cậu đang thiếu học trò sao? Tên nhóc kia cũng được lắm, cậu có thể tự mình gặp thử, không được thì thôi…”

“Tôi còn phải làm cổ đông.” Mạc Húc cười nói.

“Cũng có bảo không cho cậu làm đâu.” Hai người hợp tác gần mười năm trời, có một số chuyện đã ngầm hiểu ý nhau.

“OK, hẹn giúp tôi đi, muốn gặp gỡ người ta quá.”

Thiệu Mặc Sâm biết xem ra chuyện này đã thành công hơn nửa rồi.

Từ xa đã thấy trợ lý vội vã chạy tới, Mạc Húc bĩu môi. “Chỗ này có lực hấp dẫn như vậy sao? Tôi không tin cậu lại đột nhiên chăm chỉ thế.”

Thiệu Mặc Sâm cầm ví, cười. “Không phải cậu muốn tới nhà tôi ăn cơm sao? Được, cho cậu một cơ hội.”

“Ôi chao, rốt cục cậu cũng đồng ý cho tôi gặp bảo bối của cậu sao?” Hai tay Mạc Húc run lên, hắn biết Thiệu Mặc Sâm có người yêu, là nam. Trừ chuyện đó ra thì không biết thêm gì nữa.

Mười năm, hai người quen nhau mười năm, Thiệu Mặc Sâm cũng bên bảo bối nhà cậu ta 10 năm.

“Chờ cậu giải quyết xong chuyện bên kia, tôi để em ấy xuống bếp nấu cơm đãi cậu.”

Mạc Húc nháy mắt. “Nói rồi nhé, chuyện này còn có sức hút hơn chuyện làm cổ đông nữa.”

Thiệu Mặc Sâm chỉ cười không nói.

Mạc Húc là một người thông minh, ngay từ đầu Thiệu Mặc Sâm đã không muốn nói, chuyện sau này Mạc Húc cũng không đòi anh phải nói thêm. Nếu như Mạc Húc thật sự muốn biết thì làm sao có thể giấu nổi.

“Chào anh Mạc, anh Thiệu, mời hai người tới đây.”

Hai người ngừng nói chuyện, đi theo trợ lý vào.

Mạc Húc đi một vòng bắt chuyện, tuy nói hắn cảm thấy trừ phi đạo diễn mắt mù mới không chấp nhận Thiệu Mặc Sâm, nhưng trong giới giải trí này mãi mãi không thiếu những người khiêm tốn, huống chi Thiệu Mặc Sâm sắp mở công ty riêng nâng đỡ người mới, một con rận nhỏ thì cũng có thịt.

Lúc nhìn thấy Bạch Trạch, Mạc Húc ngạc nhiên.

Hắn nhìn trên kịch bản, đạo diễn viết là Ngô Càn, sao bây giờ lại đổi thành Bạch Trạch.

“Chào đạo diễn Bạch.” Thiệu Mặc Sâm vươn tay.

Bạch Trạch trừng mắt nhìn anh, bất đắc dĩ mới giơ tay ra.


Mạc Húc chỉ muốn biết Thiệu Mặc Sâm có biết đã đổi dạo diễn hay không? Nếu như không biết thì có drama để xem rồi.

Mạc Húc nhớ tuần trước có một tờ báo làm một chuyên mục, đại khái là nhắc tới chuyện Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch yêu nhau lắm cắn nhau đau. Khi ấy đúng lúc phim «Hiệp chi đại giả» do hai người hợp tác được đề cử giải thưởng, Mạc Húc muốn bộ phim đó hot hơn nên cũng để lời đồn đãi đó bay đầy trời. Tuy hắn cảm thấy hai người kia chưa hận tới mức muốn giết chết đối phương nhưng mỗi lần hai người này gặp nhau, bầu không khí đều trở nên xấu hổ đến lạ.

Mạc Húc đẩy Thiệu Mặc Sâm lên phía trước. “Nhờ cái vị giúp đỡ Mặc Sâm.”Nói xong cũng nhanh chân chuồn đi, trước khi đi còn cho Thiệu Mặc Sâm một ánh mắt hả hê.

Thiệu Mặc Sâm cũng chẳng quan tâm tên kia đang tưởng tượng gì, nghiêm túc giới thiệu bản thân. Tuy rằng diễn viên bộ phim này chẳng nổi tiếng bao nhiêu, người khác cảm thấy anh nhắm mắt cũng có thể chen chân đi vào, nhưng thấy cái bộ mặt lạnh lẽo của đạo diễn Bạch kia, Thiệu Mặc Sâm cảm thấy hơi khó nói.

Nếu không nghiêm túc thử vai, lỡ như không được nhận thì làm trò cười trò người khác sao?

Ánh mắt sắc như dao của Bạch Trạch vẫn đăm đăm nhìn Thiệu Mặc Sâm, tức sôi máu. “Cảnh 3.” Sau đó trực tiếp cắt lời Ngô Càn còn đang muốn nói chuyện với Thiệu Mặc Sâm.

Thiệu Mặc Sâm hít sâu một hơi, nở nụ cười. “Sao thế?” Dứt lời cúi người xuống. “Cần tôi giúp một tay không?”

Bạch Trạch không xếp người diễn chung với Thiệu Hắc Sâm, Thiệu Hắc Sâm xem Bạch Trạch như nam 2.

Bạch Trạch nhìn nụ cười dịu dàng và ánh mắt xa cách thờ ơ của Thiệu Mặc Sâm, không nhịn được khen ngợi một câu, đối với mình mà còn làm ra cái biểu tình này, chắc không có người nào biết diễn trò bằng anh.

“… Con mèo nhỏ này bị thương.” Bạch Trạch ngừng một chút, nhớ lời thoại trong kịch bản của nam 2.

Thiệu Hắc Sâm cười một tiếng. “Thế này nhé, trời đổ tuyết lớn rồi, tôi đưa cậu về khách sạn trước đã.”

Bạch Trạch hừ nhẹ một tiếng. “Cảnh 3 đếm ngược.”

Thiệu Mặc Sâm đột nhiên trừng mắt nhìn cậu giống như đang liếc mắt đưa tình.

Chân mày Bạch Trạch khẽ run, ánh mắt nhìn sang chỗ khác. “Ảnh đế mà còn cần nhìn kịch bản sao?”

“Có thể không? Cảm ơn đạo diễn.”

Bạch Trạch. “…” Người này da mặt càng ngày càng dày rồi.

Năm phút sau, Thiệu Mặc Sâm đứng trước mắt bọn họ.

“Anh…anh Diệp.” Biên kịch bị đẩy lên diễn chung với Thiệu Mặc Sâm, sợ hãi nói.

Thiệu Mặc Sâm lạnh lùng liếc nhìn cậu ta. “Có chuyện gì?”

“Người trong khách sạn…Đều là do anh giết?” Chân biên kịch đã sắp nhũn thành sợi mì rồi.

“Liên quan gì tới cậu?”

Biên kịch lắc đầu. “Anh không phải người như thế…Em không tin.”

Thiệu Mặc Sâm đột nhiên mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo khiến người ta sợ run, bước tới bên cạnh biên kịch, khẽ nói. “Máu của bọn họ nóng bao nhiêu cậu muốn biết không?”

Bạch Trạch nhìn nụ cười biến thái trên mặt anh làm người ta sợ run, đột nhiên nghĩ, kịch bản nát bét thế này cũng chẳng thành vấn đề, Thiệu Mặc Sâm chắc chắn sẽ biến nó thành bộ phim hot. Chuyện này không liên quan tới kỹ năng diễn xuất mà là thần thái từ khi sinh ra đã như vậy, năm đó cũng không phải là cậu cũng tự mình tới tìm anh ta sao?

“Đạo diễn Bạch, cậu nhìn đi.” Ngô Càn vỗ tay đầu tiên.

Bạch Trạch gật đầu. “Về chờ thông báo đi.” Nói xong lại cho anh một ánh mắt sắc lạnh.

Thiệu Mặc Sâm tiến lên cầm tay Bạch Trạch. “Rất mong có thể hợp tác với đạo diễn Bạch lần nữa.”

Bạch Trạch chỉ cảm thấy tay mình bị người ta xoa xoa, muốn liếc một cái, ai ngờ Thiệu Mặc Sâm lại dùng ánh mắt vô tội nhìn cậu, không có chút nào giống như đang giả vờ.

Bạch Trạch. “…” Thiệu ảnh đế, anh đã hơn 30 rồi, cảm ơn.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, một lát sau Thiệu Mặc Sâm đứng thẳng người lại. “Làm phiền mọi người rồi.” Dù sao anh cũng là người không mời mà tự đến.


Ngô Càn vội vã xua tay. “Đâu có đâu có.”

Thiệu Mặc Sâm vừa đi, người trong đoàn phim đã bắt đầu thảo luận.

“Thiệu ảnh đế đẹp trai thật.”

“Hơn nữa kỹ năng diễn xuất rất tốt, vừa dịu dàng trong giây lát, chớp mắt đã ác độc như vậy.”

“Lê Duyệt, cậu nghĩ thế nào?” Bạch Trạch hắng giọng nói, hỏi biên kịch mới diễn cùng Thiệu Mặc Sâm.

Lê Duyệt gật đầu thật mạnh. “Kỹ năng diễn xuất thật sự tốt, tôi cũng giật mình.”

Bạch Trạch nhức đầu xoa xoa thái dương. “Tôi hỏi cậu có thể theo kịp nhịp điệu của anh ta hay không, Thiệu Mặc Sâm nhập vai rất nhanh, sẽ gây áp lực cho những diễn viên khác.”

Lê Duyệt nhìn cậu, cắn môi một cái, kiên định nói. “Đạo diễn Bạch, tôi muốn để anh ấy diễn vai Diệp Phong.” Nhìn kỹ năng diễn xuất của anh xong, Lê Duyệt cảm thấy ai diễn Diệp Phong cũng không được nữa

Bạch Trạch gật đầu. “Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ một chút, mọi người có ý kiến gì thì gọi cho tôi.”

Sau khi xuống tầng, Bạch Trạch đi vào bãi đỗ xe, vừa muốn mở cửa xe sau lưng đã vang lên âm thanh. “Đạo diễn Bạch, dừng chân…”

Bạch Trạch xoay người, dựa vào cửa sổ xe, gật đầu một cái. “Đạo diễn Ngô, có chuyện gì?”

Ngô Càn thở hổn hển. “Đạo diễn Bạch, tôi biết cậu và Thiệu Mặc Sâm có chút khúc mắc.”

Bạch Trạch lắc đầu. “Bọn tôi chưa từng có khúc mắc.”

Ngô Càn cười cười, cũng biết người này sẽ không bao giờ thừa nhận, nói. “Hiểu lầm gì đó tôi cũng không hiểu lắm, nhưng đàn ông với nhau cứ nói hết ra rồi giải quyết một thể luôn đi.” Sau đó bổ sung thêm. “Không ai diễn được vai nam chính như Thiệu Mặc Sâm đâu, cậu thấy thế nào?”

Bạch Trạch không rõ mô tê gì, nói. “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Ngô Càn tốn nước bọt khuyên nhủ, dù sao lão ta cũng lớn tuổi hơn Bạch Trạch nhưng Bạch Trạch lại chẳng để mặt mũi cho lão ta.

“Đạo diễn Bạch đã có suy nghĩ về nhân vật nữ chính chưa?”

Bạch Trạch như cười như không nhìn lão ta, chờ lão nói xong.

Ngô Càn ưỡn ngực nói. “Ông chủ Ngân Tụy muốn đầu tư.”

“Tôi không tự quyết định được, ông đi tìm Lư tổng hỏi đi.”

“Vậy tôi đi trước đây.” Trước khi đi Ngô Càn còn tò mò nhìn chiếc xe phía sau Bạch Trạch một chút, cửa xe dán giấy chống nắng, bên trong hình như có một người tài xế.

“Được, ông đi thong thả.” Bạch Trạch dõi theo Ngô Càn tới khi bóng dáng mập mạp kia biến mất mởi mở cửa xe.

“Thì ra chúng ta có khúc mắc nha.” Người ngồi ở ghế lái sờ cằm.

Bạch Trạch hừ lạnh nhìn anh, tay nhéo nhéo má anh mấy cái.

“Mặt mày sẽ hốc hác đấy.” Thiệu Mặc Sâm mếu máo nói.

“Đúng lúc lắm, vậy em sẽ nói với bọn họ Thiệu ảnh đế mặt mày hốc hác rồi, không thể đi quay phim.” Bạch Trạch làm bộ muốn gọi điện thoại.

“Em đành lòng sao?”

“Sao em không đành lòng?” Bạch Trạch hừ một tiếng. “Để anh ở nhà chỉ có mình em ngắm, tốt thật.”

Thiệu Mặc Sâm nghẹn lời, lấy lòng tháo kính mắt cậu xuống, nhéo nhéo cãi mũi hơi đỏ lên của cậu.

Bạch Trạch nhắm mắt lại tựa vào ghế thả lỏng người.

“Sao anh không nói với em?”

Thiệu Mặc Sâm sờ mũi một cái, không lên tiếng.

“Anh bảo cái kịch bản này quá nát, đoàn phim vàng thau lẫn lộn, gọi điện thoại thì không nhận.”

Thiệu Mặc Sâm không dám không gật đầu, đúng là anh nói như thế.

“Em đang rối rắm anh qua đây làm gì cho thêm loạn?”


Thiệu Mặc Sâm tủi thân dùng chóp mũi cọ cọ cái cổ trắng nõn của cậu. “Em nợ Lư Hiên, anh cũng nợ Lư Hiên. Hai chúng ta cũng nhau trả đi.”

Bạch Trạch mở mắt nhìn anh. “Em đại diện cho hai chúng ta rồi. Anh còn muốn chia ra anh hay em sao?”

Thiệu Mặc Sâm biết hôm nay mình xuất hiện đã chọc phải tổ ong vò vẽ, không thể làm gì khác hơn là ngoắc ngoắc ngón út của cậu. “Vậy sao em không để anh diễn bộ này? Anh thấy anh diễn tốt lắm mà.”

Bạch Trạch thở hắt một hơi. “Thiệu! ảnh! đế! Không phải anh chưa từng đọc kịch bản bộ phim này, Lư Hiên nói thâm hụt tiền cũng không sao, diễn viên đều do bên đầu tư nhét vào, anh cảm thấy thế nào?”

“Anh cũng không nỡ.” Thiệu Mặc Sâm ghé vào tai cậu. “Anh không thể để mình em chui vào đầm rồng hang hổ được.”

Bach Trạch nghiêng đầu, nói một lời cũng không hết suy nghĩ trong lòng.

“Lái xe.” Bạch Trạch nói ra hai chữ, vành tai đỏ ửng.

Thiệu Mặc Sâm cười khẽ, trong lòng hơi ngứa ngáy nhưng cũng không dám làm gì.

Tuy nói xe có dán màng đen nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, người nhìn chằm chằm hai người không phải ít.

Thiệu Mặc Sâm thuần thục cắt đuôi mấy cái xe, dạo một vòng rồi mới về nhà hai người.

Cửa mới đóng, Bạch Trạch giẫm chân trần lên sàn nhà, chọc chọc bả vai Thiệu Mặc Sâm. “Em không cho anh nhận bộ phim này.”

Thiệu Mặc Sâm thở dài, người nhà mình có đôi khi không dễ nói chuyện lắm.

Anh nhanh chóng ôm ngang người ta lên. “Thảm trải sàn đã giặt rồi, trên nền đất rất lạnh.”

Bạch Trạch hít sâu một hơi. “Anh không cần phải nhận mấy bộ phim như này, nếu anh thấy hứng thú loại phim huyền huyễn hay muốn diễn kiểu biến thái em tìm kịch bản cho anh.”

“Những bộ đó em đều làm đạo diễn sao?”

Bạch Trạch lắc đầu, cậu bận bịu suốt một thời gian, sau khi quay xong «Hiệp chi đại giả», đang muốn nghỉ ngơi một thời gian, cuối cùng lại dính phải món nợ ân tình của Lưu Hiên, không thể không nhận bộ phim này, thể xác và tinh thần mệt mỏi vô cùng.

Thiệu Mặc Sâm ôm cậu lên salon. “Thế thì không diễn nữa.”

Bạch Trạch. “…” Sao đột nhiên lại thay đổi như chong chóng thế.

Thiệu Mặc Sâm lấy kịch bản của «Đêm tuyết» từ chỗ tựa lưng ra. “Anh biết kịch bản này không tốt, bố cục quá nhỏ, chủ đề không rõ ràng.”

Bạch Trạch tức đến nỗi muốn cắn anh, nếu biết thì sao còn nói.

“Thế nhưng không phải rất tốt sao?” Thiệu Mặc Sâm cọ cọ chóp mũi mình lên chóp mũi cậu. “Bạch Trạch, em có muốn thử xem hai chúng ta kết hợp thì bộ phim này sẽ ra sao không?”

“Em có nhớ lúc anh tìm em, có ai nghĩ tới chúng ta sẽ đoạt được cúp không?” Hai người chỉ muốn làm một bộ phim kỷ niệm, ai ngờ Bạch Trạch nhờ bộ phim đó lại lấy được giải thưởng lớn quốc tế. Thế nhưng chuyện đó cũng hơn 10 năm rồi, Bạch Trạch ít khi nhắc tới, bây giờ cũng không có ai biết nữa.

“Em còn nhớ bộ phim đầu tiên chúng ta quay ở trường không?” Kịch bản tự viết, thiết bị đơn sơ, diễn viên chưa có kỹ năng, gặp phải không ít khó khăn, hai người chưa bao giờ quên.

“Em còn nhớ lúc em cầm kịch bản tới tìm anh, chúng ta quay một bộ phim ngắn không?” Bộ phim đó không có kịch bản hoàn chỉnh, chỉ có hai người thiếu niên nhìn về phía máy quay, cười ngây ngô.

“Coi như hai chúng ta đang nghỉ ngơi, quay không tốt thì thôi, đừng để trong lòng.”

Bạch Trạch không nhịn được cười ra tiếng. “Lư Hiên biết được sẽ tức điên.”

Thiệu Mặc Sâm nhún vai, vẻ mặt vô tội. “Do anh ta nói vậy mà.”

“Anh thật sự làm việc theo ý mình, chẳng quan tâm ai cả.” Bạch Trạch chọc chọc mặt của anh. Thiệu Hắc Sâm cắn nhẹ đầu ngón tay cậu. “Lúc còn trẻ cố gắng nhiều rồi, lớn tuổi nên tùy hứng một chút. Thế mới đúng đạo lý.”

Bạch Trạch. “…” Hình như đúng là vậy.

“Anh đói rồi.” Thiệu Mặc Sâm vừa nói vừa liếm liếm đầu ngón tay Bạch Trạch chưa kịp thu về.

Vợ chồng hơn mười năm, Bạch Trạch sẽ không ngây thơ cho rằng ánh mắt sáng rực kia thực sự đã đói bụng.

Bạch Trạch làm như cái gì cũng không hiểu. “Em cũng đói bụng, em đi nấu cơm.”

Thiệu Mặc Sâm dính lấy cậu như cái đuôi nhỏ, buộc tạp dề cho cậu, cọ cọ xương cụt Bạch Trạch. “Thật sự đói bụng.”

Bạch Trạch bỗng nhiên cảm thấy sao hôm nay nhiệt độ phòng bếp lại cao như vậy, cắn răng nói. “Ăn cơm trước.” Dừng một chút, lỗ tai đỏ ửng nói. “Ăn em sau.”

Chốc lát sau, trong phòng bếp truyền tới tiếng cười cùng âm thanh nghiến răng ken két.

Hôm nay ảnh đế và đạo diễn như vậy, đâu giống như nước với lửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.