Bạn đang đọc Đảo Dị Chủng – Chương 41
Ồn ào qua đi, bốn người ăn uống no đủ lần lượt leo lên cây, nghỉ ngơi trong lưới.
Khí trời lạnh lẽo, ẩm ướt, Trương Diệu nhìn bên cạnh mình có da thú bỏ vào túi không thấm nước mới không bị ướt.
Dùng dao găm cắt da thú thành hai ném cho Kha Diệc Xảo, Hạng Thần, mỗi người nửa tấm, buổi tối đắp nó ấm áp hơn.
Hết cách, Trương Diệu nghĩ, ai bảo hai đứa nhóc này nhỏ tuổi, nếu bọn họ lạnh bị bệnh thì càng rắc rối hơn.
Kha Diệc Xảo, Hạng Thần vóc dáng nhỏ nhăn, vừa lúc da thú bao trùm thân thể.
Hạng Thần nhìn Trương Diệu ném da thú cho mình, không lên tiếng, xoay người ôm da thú đưa lưng hướng anh.
Trương Diệu không quan tâm rời đi, thằng nhóc này không nói tiếng nào đã là biểu hiện tốt nhất.
Khi Kha Diệc Xảo nhận da thú thì hơi lo hỏi:
– Vậy anh Trương Diệu và anh Bùi Yến thì sao?
Trương Diệu đã chia da thú cho Kha Diệc Xảo, Hạng Thần.
Trương Diệu khom người xách túi bên cạnh Kha Diệc Xảo lên lấy hai bộ đồ ra, nói:
– Không sao, chúng ta da dày, chịu được.
Trong túi còn mấy bộ đồ không ướt, chúng ta lấy ra đắp đỡ là được.
– Nhưng mà…!
Tuy có quần áo nhưng trong thời tiết thế này thì quá mỏng, Kha Diệc Xảo nhìn bộ đồ, không biết nên nói cái gì.
– Cô bé ngủ đi, chúng ta còn cần cô bé lo sao?
Trương Diệu bóp đầu Kha Diệc Xảo đẩy cô ngã xuống lưới lá cây dày, không quên nhắc nhở:
– Nhớ cột dây leo quanh eo rồi hãy ngủ, nếu nửa đêm rớt xuống cây thì không ai cứu được.
Kha Diệc Xảo nằm trên võng, gật đầu, nói:
– Ừm!
Tay Kha Diệc Xảo sờ soạng kiểm tra dây leo bên hông.
– Được rồi, tôi lên đây.
Trương Diệu cầm dây leo bò lên lưới cao hơn Kha Diệc Xảo, Hạng Thần.
Trương Diệu nhìn bộ đồ trong tay, tuy to nhưng mỏng hơn da thú nhiều.
Trương Diệu lấy một bộ ra ném cho Bùi Yến ngồi trên lưới.
– Xin lỗi, tôi đã cho bọn họ dùng da thú của ông, tối nay chúng ta sẽ ngủ cực chút.
– …!Ngày mai ta đi săn, lột da thú.
Bùi Yến không có ý kiến, hắn sớm thích ứng thời tiết thay đổi kiểu này.
Tuy nhiên Bùi Yến cảm thấy Trương Diệu khó thể thích ứng nhiệt độ biến đổi, nếu không thì mấy ngày nay anh sẽ không luôn khoác da thú.
– Được, cần có nhiều vật tư.
Bốn người cần đồ dùng sinh hoạt sẽ nhiều hơn hai người, Trương Diệu nghĩ đến có đồ giữ ấm để đắp thì tâm tình tốt hơn.
Nhìn tâm tình Trương Diệu tốt, Bùi Yến híp mắt, cong người định đứng dậy muốn tới gần Trương Diệu.
Trương Diệu thấy tình huống không đúng, vội la lên:
– Ê ê ê, ông muốn qua đây hả? Bên tôi làm võng không chắc, không chịu nổi hai tên đàn ông đâu! Ông ngoan ngoãn ở trong võng của mình đi, tôi không muốn té từ chỗ cao như vậy!
Trương Diệu nghiêng đầu nhìn bên dưới, cách mặt đất gần mười mét, dù có lớp lá cây dày cỡ nào cũng không chịu nổi cú va chạm.
Bùi Yến bị Trương Diệu quát ngăn lại, thấy không thể đi qua đành ngồi yên tại chỗ nhìn anh vui vẻ giũ quần áo đắp lên người, nằm ngủ.
Trái tim Bùi Yến luôn xao động thật lâu khó thể bình tĩnh đi vào giấc ngủ, đành nhìn chằm chằm tấm lưng rộng của Trương Diệu, rũ mi mắt suy tư.
* * *
Trương Diệu ngủ nửa đêm bỗng bật dậy, tỉnh táo lại, trán toát mồ hôi.
Trương Diệu gãi tóc, cười khổ.
Giấc mộng thời không thác loạn làm Trương Diệu thấy hỗn loạn giữa hiện thực và mơ, khó chịu.
Trong mơ Trương Diệu thấy khuôn mặt người mẹ sắp chết còn lo đứa con trong bụng.
Trương Diệu mơ thấy cảnh anh chạy về chỉ thấy đầu mẹ phủ vải trắng, đã chết.
Cánh tay gầy đét rũ xuống từ tấm vải đầy lỗ kim, ốm đau tra tấn hại mẹ anh khi qua đời chỉ nặng cỡ một phần hai người bình thường.
Lần cuối cùng gặp mặt, Trương Diệu thấy khuôn mặt và thân hình mẹ như xương khô, điều đó luôn kích thích và ám ảnh Trương Diệu.
Trương Diệu nhớ lại ký ức đau khổ, ôm đầu càng khó chịu hơn.
Trương Diệu leo xuống lưới, tuột xuống thân cây đến bên đống lửa chỉ còn đốm tàn.
Trương Diệu bỏ từng nhánh cây chất sẵn vào đống lửa để ngọn lửa dần cháy lên, Trương Diệu hái xuống một trái tử lão trong chuỗi trái tử lão Bùi Yến chặt, mở vỏ cứng uống rượu trái cây.
Tuy đây không phải mượn rượu giải sầu nhưng tình huống hiện tại uống chút rượu giúp Trương Diệu bình tĩnh cảm xúc hơn.
Trương Diệu uống ba trái tử lão chín, anh định cầm trái thứ tư đã mở vỏ sẵn định uống thì sau lưng có tiếng người đạp lá cây phát ra thanh âm.
Trương Diệu lập tức xoay người, hỏi:
– Là ai?
– …!
Không có đáp lại, người đến nhẹ nhảy tới trước, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Trương Diệu.
Thấy bên cạnh Trương Diệu có mấy trái tử lão rỗng, nói:
– Sẽ say, cẩn thận.
– Không sao, rượu này dễ say?
Khóe môi Trương Diệu cong lên, cười với Bùi Yến ngồi bên cạnh.
Trương Diệu không biết mặt đã hơi hồng vì rượu mặc dù không quá rõ ràng vì làn da bánh mật.
Bùi Yến không ngăn cản Trương Diệu uống tiếp, chỉ ở một bên giải thích trái tử lão ảnh hưởng:
– Tốc độ phản ứng sẽ chậm.
– Ha, tôi nói là tôi không say, ông đừng lo nhiều như vậy.
Trương Diệu lại uống hớp lớn rượu trái cây, lưng dựa vào thân cây, đầu cọ sát thân cây.
Trương Diệu thấy người lâng lâng, dường như rượu trái cây trái tử lão đúng là dễ say.
Theo tửu lượng bình thường thì Trương Diệu không dễ bị say như vậy, anh đoán có lẽ bị vị ngọt đánh lừa, anh cứ uống mãi không thấy hơi men.
Uống đến một lúc sau thì men say lên, tính số rượu Trương Diệu uống trước khi đi ngủ và bây giờ, đầu óc anh vì say mà hơi chậm chạp, nặng đầu.
Trương Diệu ngẩng đầu nhìn Hạng Thần, Kha Diệc Xảo ngủ say như chết, chắc cũng do men rượu trái cây làm hai người chỉ uống nửa trái đã ngủ vô tư thế này, tiếng động gì cũng không đánh thức bọn họ được.
Càng uống thì càng nặng đầu, Trương Diệu uống đến say mèm nhưng chẳng những không quên giấc mộng mà càng rõ ràng hơn, không ngừng lặp lại hình ảnh khiến anh khó chịu.
Trương Diệu híu chặt mày, chợt người, tay xoa trán đau nhức.
Trương Diệu hỏi Bùi Yến ngồi im bên cạnh mình:
– Sao ông xuống đây? Không ngủ?
– Ngươi có sao không?
Bùi Yến nhìn biểu tình Trương Diệu rõ ràng đang người nhưng mắt tối tăm làm người lo, hắn mơ hồ phát hiện anh ngủ một lúc tỉnh dậy thì cảm xúc biến kỳ lạ.
– Tôi? Dĩ nhiên không sao.
Ông đi ngủ đi, tôi sưởi ấm một chút rồi lên.
Trương Diệu nói với Bùi Yến xong cầm trái tử lão đã thủng lồ, nhìn chằm chằm chất lỏng màu xanh bên trong, dường như nhớ lại điều gì.
Lúc này Trương Diệu rất muốn tìm người thổ lộ, anh uống một hơi hết rượu trái cây, ném vỏ sang một bên.
Trương Diệu lau miệng, hỏi Bùi Yến:
– Có phải bây giờ tôi phản ứng hơi kỳ?
– …!
Bùi Yến thành thật gật đầu.
– Cũng không có gì, chỉ là bà bầu kia làm tôi nghĩ đến mẹ mình.
Ánh mắt Trương Diệu không nhìn Bùi Yến mà ngẩng đầu xem bóng cây đen mơ hồ trong sương mù dày đặc lạnh lẽo.
Nhân lúc đang say, Trương Diệu nhỏ giọng kể chuyện về mình.
Trương Diệu sinh ra trong trấn một thành thị nhỏ ven biển.
Một thành trấn ít người nhưng không thiếu nhiều chuyện thì mẹ Trương Diệu còn đang đi học, chưa cưới đã mang thai thành chuyện tám của mọi người trong trấn.
Mẹ anh trẻ tuổi nhưng rất cứng đầu không chịu nói cha đứa bé là ai, không chịu phá thai.
Thế là tình tiết trong kịch sến súa lục tục xuất hiện.
Đầu tiên mẹ Trương Diệu và người thân luôn nghiêm túc, liêm khiết cắt đứt quan hệ, sau đó một mình thuê phòng, đi làm, không đọc sách nữa.
Mẹ Trương Diệu quyết sinh con ra, tự mình nuôi nấng..