Bạn đang đọc Đảo Dị Chủng – Chương 37
Tuy đống lửa không thể làm bỏng hoặc giết hết sâu to màu lam ngàn chân ngay nhưng khiến bầy sâu tạm thời hỗn loạn, làm rối sự hợp tác.
Trương Diệu nhìn sâu to màu lam ngàn chân bò đầy đất, có con bị lửa đốt co tròn dưới đất, có con bị khúc gỗ làm bỏng chết.
Trương Diệu thở phào, nhân dịp bầy sâu to màu lam ngàn chân hỗn loạn hét to kêu Hạng Thần, Kha Diệc Xảo thừa dịp này bò xuống.
– Này, hai người mau xuống dưới!
Hạng Thần, Kha Diệc Xảo giật mình, chợt hiểu ra, luống cuống leo xuống.
Khi chân Kha Diệc Xảo chạm đất, cô cảm giác người mềm nhũn.
Kha Diệc Xảo không dám nhìn dưới đất, chỉ nhìn sâu to màu lam ngàn chân một cái là cô chịu không nổi.
Sinh vật Kha Diệc Xảo sợ nhất là sâu.
Thấy Hạng Thần, Kha Diệc Xảo an toàn xuống dưới, Trương Diệu ngại tốc độ hai người chậm chạy qua xách cổ áo vọt hướng con sông.
Bầy sâu to màu lam ngàn chân từ hỗn loạn trở về trật tự, rượt theo Trương Diệu, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo.
Rào rào!
Một đống lá cây từ trên đầu rơi xuống, ngăn giữa ba người Trương Diệu, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo và bầy sâu to màu lam ngàn chân một dòng sông lá cây.
Lá mới chạm đất thì sâu to màu lam ngàn chân bản năng quay ngược về, bầy sau phía sau không dám tới gần.
Nhưng đối với thực vật khó kiếm, bầy sâu to màu lam ngàn chân không muốn từ bỏ ngay, cách lá cây vài mét bò tới bò lui, thật lâu không chịu rời đi.
Xem ra bọn họ phải đổi chỗ nghỉ ngơi, dù sao Trương Diệu, Bùi Yến vốn là đến đón Hạng Thần, Kha Diệc Xảo đi hang đá vôi kia, bây giờ xuất phát cũng tốt.
Trương Diệu cúi đầu hỏi Kha Diệc Xảo còn run cầm cập cạnh mình:
– Sao rồi? Hai người đi được không? Có vẻ như đám sâu này không chịu từ bỏ, bây giờ chúng ta nên đi tới chỗ tôi vừa phát hiện.
– Ừm! Tôi không sao.
Kha Diệc Xảo sợ bộ dạng yếu đuối bị mọi người ghét bỏ nên cố tỏ ra kiên cường, gật đầu nói là mình khỏe.
Nghe Trương Diệu bảo đi ngay bây giờ, Kha Diệc Xảo do dự nói:
– Cái kia…!Đồ mọi người đã khô nên tôi xếp chung một chỗ, nhưng bao với bộ đồ còn ở đó…!
Kha Diệc Xảo giơ tay chỉ nơi cách bầy sâu to màu lam ngàn chân bồi hồi không chịu rời đi gần nhất.
Kha Diệc Xảo đặt đồ đạc ở đó hết, đồ của mọi người, bao gồm quần áo Trương Diệu, Bùi Yến đặt bên bờ.
– Chậc, quần áo à.
Trương Diệu nghĩ đến giờ anh và Bùi Yến còn đang mình trần, quần áo ở trong bầy sâu to màu lam ngàn chân.
Trương Diệu nghĩ không lẽ bôi nước lá cây khắp người đi qua đó lấy đồ? Thật rắc rối.
Trương Diệu còn đang rối rắm, Bùi Yến đã nói:
– Ta đi.
Bùi Yến chạy nhanh vào ổ sâu to màu lam ngàn chân, vị trí đống đồ.
Đám sâu to màu lam ngàn chân thấy có người tới gần thì hưng phấn dựng thẳng người nhào tới.
Vốn trái tim Trương Diệu treo cao nhưng thấy mặt Bùi Yến không đổi sắc, chắc chút do dự đao nhanh chém loạn ma, trường đao khoáng thạch phân thây sâu to màu lam ngàn chân thì anh không lo lắng gì nữa.
Không thể xem thường cái tên Bùi Yến, dù sao hắn lớn lên sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt này.
Một lát sau Bùi Yến nhẹ nhàng xách quần áo của mọi người an toàn quay về.
Đại quân sâu to màu lam ngàn chân đã tử thương thảm trọng.
Trương Diệu kiềm không được nghĩ không cần mớ lá cây đuổi sâu làm gì, dựa vào Bùi Yến chém giết cũng đủ mở đường.
Bốn người cầm đồ, vì sợ da thú bị ướt nên lấy hết quần áo trong bao không thấm nước của Kha Diệc Xảo ra, nhét thứ to như da thú vào trong bao.
Quần áo bị lấy ra thì bốn người mặc vào, cũng hết cách, nếu không mặc thì không có tay cầm.
May là quần áo không dày, có lặn xuống nước cũng không chìm.
Nghe nói phải nín hơi lâu, chui qua chui lại đường hầm đi hướng dòng chảy có hang động đá vôi khác.
Hạng Thần, Kha Diệc Xảo bị hù sợ.
Trình bơi của Hạng Thần bình thường, Kha Diệc Xảo không biết bơi nghe nói phải hoàn thành nhiệm vụ có độ khó cao như vậy mặt cô xanh lè.
Hạng Thần thì lớn tiếng phản đối không chịu mạo hiểm.
Trương Diệu nghe ồn ào nhức cái đầu, lười cho Hạng Thần, Kha Diệc Xảo nhiều thời gian chuẩn bị tâm lý và sẵn sàng.
Trương Diệu nói thẳng:
– Nín hơi đi.
Trương Diệu kéo Kha Diệc Xảo, Hạng Thần xuống nước.
Chờ khi Trương Diệu, Bùi Yến lôi Hạng Thần, Kha Diệc Xảo từ trong dòng nước ra thì hai người bộ dạng chật vật chỉ còn nửa cái mạng.
Hạng Thần muốn chửi mắng cũng không còn sức nói.
Lại trở về động đá vôi, vốn nhóm người định tạm nghỉ ngơi tại đây nhưng trong hang ẩm ướt, lạnh lẽo, sâu nhỏ không biết tên bò đầy đất, ấu trùng đom đóm to mập khiến hai đứa nhóc chưa lấy lại tinh thần từ đợt tấn công của bầy sâu to màu lam ngàn chân hết sức chống đối.
Hơn nữa củi gỗ có thể đốt trong hang đã bị Trương Diệu, Bùi Yến nhặt nhạnh đốt gần hết, không còn bao nhiêu để kéo dài một đêm.
Thế là bốn người vắt khô đồ mặc lại vào người, ướt sũng đi sâu vào hang, hy vọng tìm được lối ra, ở bên ngoài dựng tạm chỗ nghỉ rồi tìm nhánh cây nhóm lửa hong khô quần áo, thân thể.
Bây giờ đã hoàng hôn, nhiệt độ trên đảo giảm rất nhanh.
Nhóm người đi thật lâu cuối cùng cảm giác có gió thổi qua gò má, dường như lối ra không cách bọn họ quá xa.
Bốn người bước nhanh đi qua một ngã rẽ lớn cuối cùng, tới cửa hang.
Vốn mọi người cho rằng ít nhất bên ngoài có chút ánh sáng nhưng không ngờ ngoài hang tối đen, sương mù trắng dày đặc, mơ hồ thấy đường nét bóng cây.
Nhưng sường mù trắng quá dày bao phủ bốn phía, nhìn thứ gì cũng mông lung hư ảo.
Ra ngoài hang đã thấy hoàn cảnh quỷ bí như vậy, Kha Diệc Xảo bản năng giơ tay lên xoắn bím tóc rũ bên vai.
Nhìn bên ngoài có vẻ rất khủng bố, nhưng không sao, có anh Trương Diệu, anh Bùi Yến ở bên cạnh thì sẽ không sao.
Kha Diệc Xảo thầm an ủi mình, cẩn thận đi theo sát Trương Diệu, Bùi Yến.
Chỉ cần có hai người này, Kha Diệc Xảo có thể nổi lên can đảm ở trong hoàn cảnh âm u hơn nữa.
– Xì, chỗ này là nơi quái quỷ gì? Vừa lạnh vừa ẩm.
Hạng Thần mất kiên nhẫn kéo áo ướt dính trên da, thân hình gã vốn gầy guộc giờ môi tím lịm vì bị nhiệt độ chạng vạng giảm và đồ ướt đông lạnh.
– Ai biết, đi tìm chỗ nhóm lửa đi.
Cha nó lạnh thật.
Trương Diệu nhảy tại chỗ, huơ tay mang theo đèn đom đóm chiếu sáng đằng trước.
May mắn Trương Diệu làm ra đèn sâu, nếu không thì đi trong hoàn cảnh tối đen thật khó.
Từ tảng đá trên hang đá vôi, Trương Diệu là người thứ nhất đạp chân xuống nền đất.
Vừa chạm đất Trương Diệu đã cảm giác như đạp lên vật gì mềm mềm, anh cúi đầu dí đèn sâu vào mới thấy hóa ra là lá cây chồng chất một tầng dày.
Trương Diệu nhấc chân lên tiếp tục đi tới, sương mù trắng dán sát người khiến thân thể càng lạnh hơn.
Đi gần cây cối xung quanh nhhìn giống lá thông, nhọn, dài, từng bó trên cành khô.
Thân cây thẳng tắp như có người cô ý dùng thước đo vẽ ra.
Lại đi sâu vào rừng, dần dần cây giống lá thông biến mất, cây lùn có mảng lớn lá bè mọc ra.
Buổi tối nên không thấy rõ màu sắc cây lá to nhưng những mảnh lá thật sự rất to, dài rộng cỡ một mét trở lên.
Đẩy những lá cây rậm rạp che đường thật mệt nhọc..