Bạn đang đọc Đảo Dị Chủng – Chương 147
Người đàn ông vừa điên vừa ngốc bị Triệu Tường Quốc, Lưu Vinh đè dưới đáy hình tròn nửa trong suốt, rên rỉ mấy tiếng vùng vẫy tính bò dậy.
Nhưng người đàn ông không thể bấu vào vách hình tròn trơn trượt dính, ngược lại cả người dính chất dịch nhớp nháp tiết ra từ trái cây hình tròn.
Hai người đè lên trên người đàn ông cũng có cảm giác tệ hại.
Ba người trưởng thành bị buộc chen chúc trong trái cây nhỏ hẹp kín gió vốn đã khó chịu, muốn đứng lên cũng khó thể đứng vững, vươn tay cố gõ xé vách màng bốn phía nhưng vô ích.
Chất lỏng nhớp nháp cộng thêm vỏ trái cây nửa trong suốt đầy co giãn chắc chắn, khó mà tay không xé nó ra.
Càng không ra được càng làm bọn họ căng thẳng sốt ruột hơn, từ trong cành bạc nối với chóp trái cây đang từ từ nhỏ chất lỏng trong suốt vào trong, không biết khi nào những chất lỏng sẽ nhấn chìm họ, nếu không nhanh chóng tìm cách thoát ra chờ khi bị chấn lỏng bao trùm là ba người chết chắc.
Bọn họ vừa nhìn chất lỏng nhỏ càng lúc càng nhiều vào trái cây vừa tranh thủ thời gian tìm đủ mọi cách.
Lưu Vinh vùng vẫy kịch liệt trong trái cây hình tròn thiếu dưỡng khí, mồ hôi chảy ròng ròng, thiếu dưỡng khí làm gã chóng mặt.
Lưu Vinh gồng sức đá mạnh vào vách màng trái cây nhưng bị bật ngược lại.
Thực vật hình tròn bao bọc họ chỉ lắc nhẹ mấy cái, không bị ảnh hưởng quá lớn.
Lưu Vinh nổi điên rít gào:
– A a a!!! Giờ chúng ta phải làm sao đây?
Bị nhốt trong hình tròn ngột ngạt sắp hết dưỡng khí, trơ mắt nhìn chất lỏng không ngừng tràn vào sắp nhấn chìm bọn họ, Lưu Vinh đã khủng hoảng tột độ, không biết phải làm sao mới thoát ra được.
Cảnh khó khăn hiện giờ sắp buộc gã nổi điên, các loại áp lực dồn ép mấy ngày nay cộng thêm kiệt sức, tất cả đổ ập vào gã vào phút này, làm gã trở nên táo bạo sắp đứt dây thần kinh.
Tốc độ chất lỏng chảy vào càng lúc càng nhanh, đến bây giờ đã dâng lên trên phần đầu gối của Triệu Tường Quốc.
Người đàn ông điên bị họ đạp bên dưới miễn cưỡng nâng hai người lên không bị chết chìm dưới đáy.
Ba người lắc lư nâng nhau trong thực vật hình tròn.
Triệu Tường Quốc thò tay vào túi áo móc ra súng bắn không khí lấy từ trợ lý bác sĩ Lục Bác minh, đây là hy vọng duy nhất của họ ngay lúc này.
– Đành thử cái này xem sao.
Triệu Tường Quốc biết nếu bắn cây súng này thì chỉ có một cơ hội, bắn không chính xác là cả ba sẽ chết chìm trong thực vật, thành chất dinh dưỡng cho chúng nó.
Triệu Tường Quốc chỉ huy người đàn ông điên và Lưu Vinh giúp gã ổn định thân thể, nâng gã lên trên gần tới nhánh cây treo thực vật bao bọc bọn họ.
Sau khi đã chắc chắn nhắm chính xác vào nó thì Triệu Tường Quốc kéo cò súng.
Nhánh cây thực vật bị bắn thủng một lỗ ngay chính giữa, nhưng còn chút sợi dính liền với thực vật hình tròn nhốt ba người.
Triệu Tường Quốc thúc giục cả nhóm cùng giẫm mạnh lên xuống, tăng sức nặng làm trái cây chùng xuống.
Ba người nhảy mạnh mấy phút, sợi gắn liền trái cây không chịu nổi sức nặng của ba người đã vỡ ra.
Thực vật hình tròn bao ba người rơi xuống, cứ nghĩ rớt xuống đất là xong.
Nào ngờ khi thực vật hình tròn rơi xuống bởi vì bên trong tràn ngập khí thể, cộng với vỏ trái cây mềm dẻo co giãn nên nó không rớt cái bẹp xuống mà bắn lên, mang theo ba người còn bị két bên trong nhảy lưng tưng lăn nhanh đi.
– Cái…!cái chuyện gì thế này? A!!!
Trong thực vật hình tròn không có thứ gì để bám víu, ba người bị va chạm chóng mặt choáng váng.
thực vật hình tròn lăn sang một bên, nhảy lưng tưng va đập thật lâu, người ở bên trong sắp ói ra, cuối cùng trái cây hình tròn giảm tốc độ.
Ba người thầm thở phào, ngước mắt nhang muỗi lên nhìn ra ngoài, chợt thấy mình ngừng ngay bên cạnh vách đá cheo leo làm thần kinh ba người căng như dây đàn, nuốt nước miếng khó khăn.
Thực vật hình tròn bỗng nghiêng một bên, lăn xuống vách đá cheo leo, ba người nhắm tịt mắt, bất lực theo thực vật hình tròn lăn xuống.
Chờ khi ba người tỉnh táo lại sau cơn chóng mặt thì thấy thực vật hình tròn bị kẹt giữa khe hở hai tảng đá nằm trong bụi cỏ nâu rậm rạp dưới vách đá.
Ba người tìm được lỗ thủng thực vật đã bị súng bắn hơi xuyên thủng, cố gắng xé rách trái cây hình tròn mất nguồn dinh dưỡng bắt đầu héo rút, họ xé mạnh nó ra hai bên.
Ba người dính đầy chất lỏng thở hổn hển bò ra từ hình tròn rách nát, họ bò tới gần tảng đá cháy đen bên cạnh, thở hổn hển.
Ba người chưa lấy lại bình tĩnh từ cơn khủng hoảng thì một góc bụi cỏ nâu cao hơn thân người phát ra tiếng xào xạc.
Triệu Tường Quốc ưỡn thẳng sống lưng, mắt nhìn chằm chằm hướng phát ra tiếng động, khóe mắt nhìn quét môi trường bốn phía.
Gã thầm nhĩ chút nữa nếu lại gặp nguy hiểm thì nên trốn từ hướng nào tiện nhất, tốt nhất là kéo hai người kia làm kẻ chết thay cản nguy hiểm giùm gã.
Triệu Tường Quốc đang xoay chuyển đầu óc thì thì một vũ khí mũi nhọn trông như mâu ngắn thò ra từ lùm cỏ.
Một cô gái hai bên đầu thắt bím, trên đầu có mảnh lá to hình trái tim che nắn, khuôn mặt xinh xắn trông khá trẻ trung, tay cô cầm mâu ngắn xách nhiều thực vật có thể ăn xuất hiện trước mặt ba người tinh thần hoảng hốt.
– Ủa? Chú cảnh sát, sao…!sao là mấy người?
– Tiểu Kha!?
Không ngờ mấy người sống sót đi theo hướng khác nhau, xuyên qua hòn đảo một thời gian sau lại chạm mặt ở chỗ này, vào lúc này.
***
– Cho nên hai người dẫn mấy người này về?
Trương Diệu khoanh hai tay trước ngực, lưng dựa vào cành cây sau lưng liếc trộm ba người cách xa mấy mét, họ ngồi quanh đống lửa hong khô quần áo ẩm ướt dính chất lỏng thực vật.
Trương Diệu không ngờ sẽ gặp lại những người sống sót này, càng không ngờ đám người sống sót đông hơn bốn người mà bây giờ chỉ còn lại ba người.
Hạng Thần vốn cùng Kha Diệc Xảo đi tuần tra xung quanh xem xét có nguy hiểm gì không, cộng thêm tìm thức ăn, lúc này hừ lạnh xen lời:
– Hừ, tôi đã bảo cô ấy đừng nhiều chuyện đưa họ về, giờ không biết sẽ gặp rắc rối nhiều thế nào.
Hạng Thần luôn có ấn tượng xấu với những người sống sót này, đặc biệt là cục trưởng kia, cứ cảm thấy nụ cười của gã âm trầm, không chừng sẽ vời đến rắc rối gì.
Hạng Thần linh cảm càng đông người thì sự việc sẽ phát triển rắc rối khó đoán hơn, nên phản đối mãnh liệt Kha Diệc Xảo dẫn ba người về.
Kha Diệc Xảo kêu oan:
– Tôi có làm gì đâu, là tự họ đi theo về!
Thật tình là cô không làm gì hết, cô đâu ngờ sẽ vô tình gặp những người sống sót khác, bác cục trưởng làm cô e sợ từ tận đáy lòng cũng ở trong nhóm ba người, thêm vào chú cảnh sát, cô chưa nói gì ba người đã tự động đi theo cô với Hạng Thần cùng trở lại chỗ ẩn núp tạm thời của họ.
Kha Diệc Xảo không biết làm sao bây giờ..