Bạn đang đọc Đảo Dị Chủng – Chương 14
Trương Diệu huýt sáo, khen rằng:
– Đẹp quá đi.
– Đi xuống, nhìn xem?
Bùi Yến thấy Trương Diệu có hứng thú, đôi mắt đen phản chiếu điểm sáng nhiều màu càng thêm xinh đẹp, hắn muốn làm anh vui vẻ hơn.
– Đi xuống nhìn? Được.
Có thể quan sát những thứ phát sáng ở cự ly gần thì dĩ nhiên Trương Diệu sẽ không từ chối.
Từ nhỏ Trương Diệu đã leo cây trèo tường đánh lộn nên không sợ gì bấu vào cây kế cửa hang tuột xuống dưới.
Tuy Bùi Yến luôn tỏ vẻ muốn tự tay mang Trương Diệu xuống nhưng anh kiên quyết cảm ơn từ chối.
Nói đùa, ôm cây tuột xuống còn cần người giúp thì Trương Diệu quá vô dụng rồi.
Hang động cách mặt đất cao hơn Trương Diệu tưởng tượng nhiều, khi anh tuột xuống dưới đất thì đôi tay ôm cây đau rát.
Trương Diệu nhìn Bùi Yến sớm đứng dưới cây chờ anh, trong lòng không ngừng an ủi mình.
Không thể so sánh với tên này, hắn là người rừng, so cái gì mà so.
Trương Diệu đạp lên lá cây xốp mềm dưới đất, nhìn gần đó có các hình cầu đủ màu phản chiếu con sông lấp lánh nhiều màu.
Thì ra chỗ này có nước ngọt để uống, chọn địa điểm rất tốt.
Trương Diệu đi hướng con sông muốn nhìn xem hình cầu đủ màu tỏa sáng không biết vì nguyên nhân gì tụ tập trên sông.
Trương Diệu không biết những thứ phát sáng này là gì, không hiểu tại sao nó tụ tập tại đây, chính vì không biết nên anh càng hào hứng và tò mò.
Trương Diệu đi gần tới nơi thì bỗng Bùi Yến vươn tay ngăn cản anh muốn đến gần hơn.
Trương Diệu khó hiểu nhìn Bùi Yến, nhướng mày ý hỏi.
– Sâu này, có độc.
– Sâu?
Thứ phát sáng đều là sâu? Trương Diệu nghe Bùi Yến nói thì nheo mắt nhìn kỹ, đúng là mỗi quả cầu phát sáng đều do chi chít con sâu bay hình dạng như nga phát sáng tụ thành.
– Đụng tới sẽ trúng độc gì?
Ngó hình dạng chúng nó nhỏ như vậy mà có độc? Trương Diệu tò mò không biết chúng có độc gì.
– Sưng phù.
– Vậy chắc giống bị ong mật chích?
Nếu đám sâu bao vây Trương Diệu cùng tấn công thì hơi phiền và bực.
Trương Diệu biết điều lùi ra sau một chút, anh không muốn bị sâu cắn người sưng phù.
Lúc này quả cầu phát sáng đầy trời bắt đầu đụng vào nhau, các màu giao hòa, cực kỳ xinh đẹp.
Phong cảnh này chỉ có thiên nhiên mới sáng tạo ra được.
Các loại quả cầu ánh sáng giao nhau rồi chậm rãi tách ra, không lâu sau một đám sâu nhỏ phát sáng rớt xuống đất, thân thể dần mất đi ánh sáng.
Chỉ có một phần sâu phát sáng khác xoay quanh trên không trung hợp thành hình dạng, không phải hình tròn mà gợn són như dải lụa nhiều màu trên không trung.
Trương Diệu nhìn một đống sâu nhỏ rớt dưới đất không còn tỏa sáng, tối đen.
Trương Diệu khó hiểu hỏi:
– Tại sao nó chết?
– Tìm phối ngẫu, đẻ trứng, chết.
Bùi Yến dùng câu đơn giản giải thích hoạt động của con sâu cho Trương Diệu nghe.
– Hiểu rồi.
Tựa như sinh vật khác trong thiên nhiên, hôm nay là ngày chúng nó tìm phối ngẫu sinh sôi, trùng hợp Trương Diệu gặp phải, may mắn nhìn phút cuối rực rỡ nhất của chúng nó.
Những con sâu bay phát sáng giống cái chưa chết chậm rãi đậu vào vật thể trôi nổi trong nước.
Trương Diệu chú ý đến thứ trong nước tối đen, đó là một con cá to bị gậy gỗ hay thứ gì đó đâm chết, miệng cá rất dữ tợn, mắt lồi ra ngoài, răng to thò ra ngoài môi.
Có thứ như màu da lòi ra từ miệng cá.
Trương Diệu thấy trên thân cá đầy nhóc sâu bay giống cái đang đẻ trứng trong người cá chết.
Trương Diệu không quấy rầy chúng nó, đợi chúng sinh sản xong.
Xác sâu dọc theo dòng nước bị tẩy sạch, Trương Diệu tới gần bờ sông bẻ một nhánh cây bên bờ.
Trương Diệu dùng nhánh cây cạy miệng cá chết trôi nổi trong nước, muốn xem rõ thứ bên trong nó là gì.
Khi Trương Diệu thấy rõ thứ đó thì biến sắc mặt, nhanh chóng bẻ một nhánh cây khác, hai nhánh cây kẹp thứ trong miệng cá chết ra.
– Đây là?
Bùi Yến nhìn thứ Trương Diệu kẹp ra, không thấy sợ mà chỉ nghi hoặc.
– Hình như tôi đã gặp người này.
Trương Diệu đáp lại Bùi Yến xong cúi đầu nhìn thứ kẹp giữa hai nhánh cây.
Trong ánh sáng lờ mờ chiếu rọi cánh tay nhân loại ngâm nước đến trắng bệch, trên cánh tay còn sót một phần tay áo.
Cánh tay và tay áo rất quen mắt, hình như tối hôm qua Trương Diệu ngủ trong hang có một người đàn ông nằm bên cạnh ngáy khò khò, ống tay áo, bớt xanh trên mu bàn tay khoa trương này nằm ở vị trí y như đúc.
Tại sao cánh tay của người đó chạy vào miệng con cá nước ngọt hung dữ? Không lẽ bên bờ cát xảy ra chuyện gì? Trương Diệu nhíu chặt mày, cảm thấy hòn đảo đầy rẫy nguy hiểm chồng chất.
Sáng sớm hôm sau, Trương Diệu và Bùi Yến chuẩn bị đi hướng bờ cát.
Trương Diệu hình dung sơ vị trí đại khái cho Bùi Yến xong hình như hắn biết nên đi đâu, vạch tuyến đường ra bên ngoài khe núi mà không cần trèo lên núi cao tìm phương hướng.
Nếu từ vách núi cao khủng khiếp ngày hôm qua Trương Diệu rớt xuống tay không trèo lên thì hơi khó cho anh, hoặc nên nói là…!Rất khó.
Đối với Bùi Yến thì đó là chuyện cực kỳ nhẹ nhàng.
Trương Diệu vốn định mang cánh tay kia về hỏi tình huống, nhưng mới qua một đêm thì con sâu sinh trứng trên xác cá, bao gồm cánh tay này đã ấp trứng ra con sâu nhỏ đen thui bò tới bò lui giữa thịt và lớp da mục rữa.
Trương Diệu thấy trong ngoài cánh tay toàn là sâu lập tức từ bỏ kế hoạch đồng hành cùng cánh tay, ném nó và cá chết vào trong sông.
Ít nhất cánh tay ở chỗ này cống hiến lớn cho đám sâu con.
Bùi Yến, Trương Diệu gom vài thứ quan trọng trong hang mang đi, như thịt khô treo trong hang, sách vở quan trọng mẹ Bùi Yến để lại, tất cả bỏ vào bao da thú.
Trương Diệu cũng buộc bao da thú đơn giản nhét đệm da lông to vào trong vác trên lưng.
Thời tiết trên đảo là ban ngày nóng đêm lạnh, có da thú này nằm ngủ tốt hơn là nằm trên tảng đá nhiều lắm.
Bùi Yến, Trương Diệu bò xuống, đứng bên con sông ngoài hang.
Trương Diệu tẩy rửa một phen, dùng đầu lâu đun nước nóng rót vào túi da Bùi Yến đưa để đựng nước.
Hôm qua Trương Diệu uống vội vàng quên đun nóng, bây giờ sực nhớ nên vội làm.
Dù sao trong nước sông dã ngoại có nhiều vi khuẩn, ký sinh trùng chưa biết, uống vào đau bụng là toi đời.
Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Trương Diệu theo Bùi Yến từ đáy khe núi xuất phát tiến vào rừng rậm.
Động vật xung quanh dường như núp đi, tránh né bọn họ hoặc chỉ trốn mỗi mình Bùi Yến.
Bùi Yến coi như là vua rừng khu này, mấy động vật khác không dám ló đầu ra.
Bùi Yến đang đi bỗng đứng lại bên một thực vật, bẻ nhánh cây đưa cho Trương Diệu.
Trương Diệu nhận lấy nhánh cây Bùi Yến đưa, thấy nhánh cây đầy lá hình dạng như trái tim màu đen lốm đốm xanh.
Trương Diệu lật lá cây lại, mặt kia là màu trắng có lông tơ.
Trương Diệu nghi hoặc hỏi:
– Cái này làm gì?
– Đuổi sâu.
– Đuổi sâu? À…!
Trương Diệu ngẫm nghĩ, nhớ hôm qua có kể cho Bùi Yến nghe chuyện anh bị một đám sâu ngàn chân ăn thịt rượt theo, không ngờ hắn nhớ kỹ, trên đường chú ý tìm thực vật có thể xua đuổi sâu..