Đọc truyện Đào Đào Ô Long – Chương 12: Bánh Trôi Của Anh Đâu
Không khí mùa xuân náo nhiệt kéo dài tới tận rằm tháng Giêng cũng chưa hết.
Ngày lễ hội đèn lồng, Tô Đào hẹn Chung Giai Giai đi dạo phố, cho nên sáng sớm đã thu dọn sạch sẽ chuẩn bị ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng cách vách, cửa phòng Ninh Dã còn đóng lại.
Cô gái nhỏ tới cửa phong anh đều đi cực kì cẩn thận, sợ phát ra động tĩnh.
Xuống tới lầu, bà Ninh đang mang kính viễn xem tin tức trên ipad.
Thấy Tô Đào xuống dưới, bà nhìn tiểu cô nương cười tủm tỉm.
“Tiểu Tô Đào của chúng ta hôm nay trang điểm thật xinh đẹp nha!”
Cũng thật sự quá đẹp đi.
Cô hôm nay mặc một áo choàng lớn màu đỏ rực, khăn choàng cổ bằng lông trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn được giấu hờ bên trong, khiến cô càng trở nên ngoan ngoãn.
Tô Đào lễ phép chào bà, nói chuyện vài câu, liền tạm biệt bà chạy ra khỏi cửa.
Lúc đến trung tâm thương mại, Tô Đào trước tiên tìm Chung Giai Giai.
Hai cô gái gần một tháng không gặp, gặp lại liền thân thiết.
“Cậu tặng mỗi người cái gì đều đã tính hết rồi sao?
Chung Giai Giai biết Tô Đào hôm nay rủ mới tới trung tâm thương mại, là muốn mua một chút quà tặng cho người của Ninh gia.
Tô Đào bên kia hút trà sữa, ngọt đến nỗi mặt mày giãn ra, đôi mắt cong cong gật đầu.
“Tớ muốn mua cho bà Ninh một cái thắt lưng, còn tặng cho cô Ninh Vĩ một thỏi son…”
Tô Đào liệt kê ra một chuỗi quà tặng lớn nhỏ, tới cả cậu nhóc Lưu Bác cũng có.
Chung Giai Giai yên lặng lắng nghe, cuối cùng hỏi: “Vị anh trai Ninh Dã kia đâu? Không tặng cho anh ta à?”
Tô Đào mềm mại lắc đầu, “Có chứ, chẳng qua là không mua đồ ở chỗ này đâu, khả năng là lát nữa phải cùng cậu đón xe qua trung tâm thành phố bên kia để mua.”
Trung tâm mua sắm thành phố Bắc Thành luôn nổi tiếng với những mặt hàng xa xỉ, Chung Giai Giai nghe xong liền sửng sốt.
“Cậu định mua cho anh ta cái gì? Chú Tô không phải chỉ cho cậu mấy ngàn thôi sao? Làm sao mua nổi?”
Tô Đào không để bụng, “Tớ cũng có tiền nha, tiền thưởng cuộc thi lần trước tớ vẫn còn giữ, chưa có đụng vào đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, Tô Đào vẫn liên tục tham gia các cuộc thi lớn nhỏ, tiền thưởng tích lũy cũng nhiều, cho nên lần này cũng không quan tâm vấn đề tiền bạc.
Chung Giai Giai nghe xong mặt mũi rối rắm, cô bên cạnh nhìn Tô Đào vài cái, cuối cùng do dự hỏi cô một cậu.
“Đào Đào, không phải cậu thích anh ta chứ?”
Nghe xong lời này tim Tô Đào thịch một tiếng, lúc sau, cô vội vã buông ống hút, tức giận nói với Chung Giai Giai.
“Thích gì chứ! Giai Giai cậu không được nói bậy!”
Chung Giai Giai thật ra biết là không nên nói điều này, nhưng cô thật sự nhịn không được.
“Cậu không cảm thấy à? Cậu đối với anh ta tốt như thế…!Cái này không phải thích thì là gì a?”
Tô Đào không biết nên giải thích cụ thể như thế nào, suy nghĩ một chút, cô chỉ có thể nói tới những lần Ninh Dã cứu mình.
“…!Đại khái là như vậy.
Tuy rằng anh Ninh Dã đã không còn nhớ rõ vụ việc năm đó, nhưng tớ cũng không quên.
Ba tớ từ nhỏ đã dạy tớ phải biết mang ơn báo đáp, cho nên lúc gặp lại, tớ muốn đối xử tốt với anh ta một chút, cố gắng trả ơn nhiều nhất có thể.”
Chung Giai Giai trầm mặc, tuy rằng không phản bác, nhưng trong lòng vẫn luôn không ngừng thắc mắc, dù gì muốn trả ơn thì cũng đâu phải đi đâu cũng nghĩ đến anh ta đi? Thấy thế nào cũng đều không giống a…!
–
Lúc quay lại cũng đã là buổi chiều, Tô Đào thắng lợi trở về.
Ai trong Ninh gia cũng được cô tặng quà, thậm chí tới dì giúp việc, bác tài xế đều có.
Thời điểm nhấn chuông cửa, cô đặc biệt vui vẻ, nụ cười ngọt ngào trên mặt vẫn luôn không ngừng.
Dì giúp việc ra mở cửa cho cô, nhưng vừa bước vào, cô liền phát hiện bầu không khí trong nhà có chút thay đổi.
Phòng khách vô cùng yên tĩnh, bóng dáng thường ngày bà Ninh ngồi xem TV không có, cũng không thấy Ninh Dã ở đâu.
Tô Đào có chút ngoài ý muốn chính là, cô phát hiện ngoài cửa xuất hiện hai đôi giày da của nam mà cô chưa từng thấy qua.
Cô không tự giác mà đánh trống trong lòng, không trực tiếp lên lầu, mà lặng lẽ theo dì giúp việc vào phòng bếp.
“Trong nhà có người tới ạ?”
Dì bảo mẫu gật đầu, “Ninh Đổng cùng thiếu gia Ninh Hoài đã về, đang cùng nói chuyện với bà trong phòng.”
Tô Đào sững người, Ninh Đổng..
hẳn không phải là ba của Ninh Dã sao?
“Vậy còn anh Ninh Dã đâu rồi ạ? Cũng ở trong phòng sao?”
Biểu tình của bà có chút do dự, lắc đầu, “Không có, cậu ấy rời đi trước khi bọn họ quay về rồi.”
Tô Đào lúng túng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc cơm chiều, cô chính thức gặp mặt Ninh Đổng kia cùng với thiếu gia Ninh Hoài kia.
Bà Ninh khó có khi trên mặt không mang ý cười gì, thời điểm ăn cơm cũng chỉ là giới thiệu sơ về Tô Đào cho hai người đối diện, cũng không nói gì hơn.
Lớn tuổi hơn chính là ba của Ninh Dã, là một người đàn ông trung niên ít nói.
Bên cạnh là một người trẻ hơn, tên Ninh Hoài, anh họ của Ninh Dã, vẻ ngoài hiền lành, tuấn tú, khí chất so với Ninh Dã khác một trời một vực.
Tô Đào đơn thuần đưa hai mắt nhìn bọn họ, nhận thấy không khí không đúng lắm, ngoan ngoãn chào hỏi xong cũng im lặng.
Nhưng thật ra vị Ninh Đổng đối diện kia, sau khi cô ngồi xuống vẫn luôn nhìn cô.
Một lát, người đàn ông quyền lực này hiếm khí cười, nói:
“Ba cháu có khỏe không?”
Tô Đào gật đầu, “Ông ấy vẫn ổn ạ.”
Ninh Đổng cười cười, như đang cố ý phối hợp trò chuyện với cô, “Năm đó, lần phẫu thuật kia đã làm khó anh ấy, chờ anh ấy từ nước ngoài trở về, bác liền kêu Ninh Dã mua nhiều đồ bổ dưỡng cho ba cháu.
À, đúng rồi,”
Lúc ông ấy nói chuyện, quay đầu về phía bà Ninh, “Mẹ đưa con số điện thoại của ba con bé đi, con với anh ấy tâm sự về hai đứa nhỏ một chút.
Tô Đào không phải tháng sáu năm nay liền tốt nghiệp sao? Đến lúc đó…”
Bà Ninh có chút không kiên nhẫn, ngắt lời ông ấy, “Những việc này tôi trong lòng đều hiểu rõ, chính mình bỏ rơi thằng bé lâu như vậy, lúc này lại muốn quan tâm?”
Bà không hề chừa cho ông ấy một chút mặt mũi nào, lại quay ra nói với Tô Đào, “Tiểu Tô Đào lên lầu làm bài tập đi, không phải cháu nói còn bài tập về nhà chưa làm xong sao?”
Tô Đào nghe bà Ninh nhắc tới mình, phản ứng cực nhanh, lễ phép chào hỏi mọi người trên bàn ăn, liền trực tiếp chạy lên lầu.
Không lâu sao, cửa phòng bị người ta gõ mấy tiếng, dì bảo mẫu bưng lên một chén bánh trôi tiến vào, nói là bà Ninh dặn mang tới cho cô.
Cô lễ phép nói cảm ơn, không nhịn được hỏi vài câu: “Mấy vị trưởng bối đó còn ở dưới lầu sao?”
Bà lắc đầu, “Bà về phòng rồi, Ninh Đổng cùng thiếu gia Ninh Hoài nói công ty còn có việc xử lí, rời đi trước rồi.”
Tô Đào nghe tới đây không hiểu sao có chút nhẹ nhõm, lại hỏi tiếp:
“Cái kia…!Anh Ninh Dã hôm nay không trở về sao ạ?”
“Có lẽ là không…” Bà có chút do dự, “Hẳn là cũng sẽ không về nữa.”
Tô Đào chậm chạm “Vâng” một tiếng, lát sau như thể sực nhớ tới điều gì, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên.”
“Bánh trôi còn không dì?”
–
Tô Đào nhờ bảo mẫu làm bánh trôi, đầu tiên là gọi điện cho Ninh Dã.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, nhưng không phải là anh bắt máy, mà là Dương Phàm.
“Tiểu Tô Đào sao? Tìm Ninh Dã ca ca à?”
Tô Đào bên này có chút do dự, còn tưởng rằng Ninh Dã không tiện, “Ninh Dã ca ca đang bận sao?”
“Hắn bận cái rắm.” Bên kia truyền đến tiếng sột soạt, “Cậu ta gửi điện thoại chỗ anh, chờ lát nữa sẽ gặp ở câu lạc bộ, nếu như em có việc tìm anh ấy thì tới câu lạc bộ đi, chỗ lần trước em tới đó.”
Tô Đào nghe xong tủm tỉm cười nói “Dạ”, rồi lại bổ sung thêm: “Nếu chút nữa anh ấy muốn ăn gì, phiền anh nhắc anh ấy ăn ít một chút, em sẽ mang bánh trôi qua.”
Dương Phàm không biết vì sao khịt khịt mũi, “Được, anh nhất định sẽ chuyển lời.”
Tô Đào rời Ninh Gia cũng không nói cho bà Ninh biết.
Cô biết cảm xúc của bà không tốt, cho nên liền không muốn gây phiền toái, chỉ nói với dì giúp việc là đưa bánh trôi đến cho Ninh Dã.
Tài xế lái xe rất nhanh, chưa tới nửa tiếng đã chở cô tới cổng câu lạc bộ.
Sau khi xuống xe, cô hỏi bảo vệ một chút, thấy Ninh Dã và Dương Phàm tạm thời chưa tới, liền tìm một quán cà phê đối diện, bắt đầu chờ đợi.
Trong tay cô cầm hộp giữ nhiệt mà dì giúp việc đã chuẩn vị, kiểu dáng inox bình thường, vừa rồi trên xe cô không nhịn được, từ trong ba lô lấy giấy note, vẽ mấy cái bánh trôi hoạt hình dán lên.
Bánh trôi bị cô nhân cách hóa, thân hình tròn xoe, đôi mắt trợn lên, khuôn mặt ngây ngô khiến ai nhìn cũng thấy thích thú.
Cô nhướn mày cười cười, sờ sờ vào tờ giấy, lại ngẩng đầu nhìn qua hướng bên kia, trùng hợp thấy xe Ninh Dã ngừng ở cổng câu lạc bộ.
Chiếc xe thể thao màu đen vẫn ngạo nghễ như cũ, người đàn ông từ ghế lái đi xuống, thân ảnh cao lớn trong tuyết trắng hiện ra càng thêm cao lãnh.
Tô Đào không nghĩ nhiều, ôm hộp giữ nhiệt ra trước quầy tính tiền, lúc chuẩn bị ra cửa gọi Ninh Dã, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Người đàn ông đứng trước cửa không biết khi nào lại có thêm một cô gái bên cạnh, nhìn từ phía sau, bóng dáng người kia cao gầy tinh tế, ăn mặc vô cùng hở hang, táo bạo.
Anh lúc này nghiêng đầu châm thuốc, cô gái thì ôm chặt anh, tư thế thân mật.
Tô Đào trầm mặc trong chốc lát, động tác vốn đang muốn đẩy cửa ra chậm rãi thu về.
–
Bóng hồng kia bị Ninh Dã đẩy ra, vừa lúc Dương Phàm trở lại.
Nghe bảo vệ nói có cô gái nào đó chủ động tiến tới gần với Ninh Dã, anh đang bận châm thuốc, không rảnh đáp lại cô ta, người kia nhân cơ hội liền trực tiếp khoác cánh tay anh lôi kéo làm quen.
Kỳ thật, chuyện này trước kia cũng từng có, nhưng Ninh thiếu phản ứng cũng không lớn như vậy, ít nhất sẽ không xuống tay tàn nhẫn với phụ nữ như vậy.
Hôm nay là làm sao đây?
Dương Phàm liền đi vào trong câu lạc bộ.
Thời điểm vào phòng bao, Ninh Dã đang im lặng hút thuốc.
Hai chân gác lên nhau, xung quanh tỏa ra một lớp thù địch mỏng manh.
Dương Phàm “Ách” một tiếng, tùy ý ngồi bên anh, mở miệng: “Hôm nay hỏa khí lớn thế?”
Ninh Dã cắn điếu thuốc, rũ mắt, không trả lời.
Dương Phàm cũng đã sớm quen với phản ứng này, nhích lại gần, đem điện thoại từ túi áo đưa cho Ninh Dã.
“Tiểu Tô Đào vừa mới gọi điện thoại cho cậu, dường như là muốn đưa bánh trôi tới? Nhưng tớ thấy bộ dạng này của cậu hẳn là không muốn ăn đi? Nếu không tớ liền gọi điện kêu con bé đừng tới, bằng không lại tốn một chuyến vô ích.”
Dương Phàm nói xong, giả vờ nhấn số.
Ninh Dã ở bên ánh mắt nhàn nhạt liếc anh ta một cái, Dương Phàm không chịu đựng nổi nữa mà ném điện thoại vào lồng ngực anh.
“Chịu nổi tính tình chó này của cậu, cũng chỉ có mỗi tớ! Lại còn cùng cậu làm anh em nhiều năm như vậy!”
Phục vụ đúng lúc này bước vào, cung kính nói với Ninh Dã.
“Ninh thiếu, chuyện của anh chúng tôi đã xử lý tốt, anh xem còn có gì phân phó không?”
Ninh Dã búng tàn thuốc, trầm mặc hai giây, lại nói.
“Chuẩn bị một chút đồ ăn vặt.”
–
Tô Đào ở trong phòng làm bài tập tới hơn 10 giờ tối.
Bên ngoài bóng đêm nặng nề, một chút ánh sáng cũng không có, ánh trăng cũng không quá sáng.Sau khi cô làm xong câu cuối cùng của đề, liền đóng nắp bút, ghé vào bàn nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, đôi mắt trống rỗng.
Phía trong cùng của bàn còn có một hộp bánh trôi chưa được gửi đi, mặt trên còn có tờ giấy note có mấy hình vẽ ngốc nghếch.
Tô Đào quay đầu nhìn thoáng qua, giơ tay gỡ xuống, xé vụn.
Lúc nãy ở đối diện, cô sợ làm phiền đến Ninh Dã, cho nên cuối cùng vẫn xách hộp giữ nhiệt về lại.
Chẳng qua từ lúc trở về, cô vẫn luôn không bình tĩnh, sau lại mới ép bản thân đắm chìm trong học tập, tâm tình mới khá lên một chút.
Hiện tại làm bài xong rồi, cảm xúc tưởng như biến mất lại dâng trào.
Ngẫm nghĩ, Tô Đào vẫn không nhịn được, cầm điện thoại mở Weibo, tìm kiếm tên Ninh Dã.
Trang đầu tiên liền nhảy ra rất nhiều bê bối về anh, đại loại là quan hệ với các võng hồng, các hot girl mới nổi…!Cô trước kia nghe Chung Giai Giai nhắc tới Ninh Dã nổi tiếng là sát gái trong giới buôn chuyện, nhưng lúc đó cô cũng không quá quan tâm.
Nhưng lúc này tự mình tra được, lại nhớ tới việc lúc nãy, Tô Đào bỗng nhiên cảm thấy Ninh Dã có chút xa lạ.
Cô bỗng nhiên có chút hụt hẫng, buông điện thoại xuống, nằm lại trên bàn, tinh thần oải nhược.
Điện thoại lúc này lại vang lên, cô tùy ý nhìn lướt qua, thân mình lập tức ngồi thẳng lại.
Đầu bên kia, người đàn ông như đang hút thuốc.
Trước tiên truyền đến tiếng thở dài, tiếp theo là giọng điệu lười biếng thường ngày.
“Bánh trôi của anh đâu?”
–
Bống Bống Bang Bang: Lại một ngày phi thường khác, ra tận 2 chương luôn nha:v Đáng lẽ với tốc độ này edit xong chương 12 cũng được nhưng mới được một nửa lại phải đi coi Nevertheless:>
11:50 P.M/21.08.2021.