Đạo Chu

Chương 370: Minh Châu phu nhân


Đọc truyện Đạo Chu – Chương 370: Minh Châu phu nhân

Huyết Y Hầu cảm giác được đầu đau như búa bổ. Không biết qua bao lâu, đến cuối cùng hắn mở ra đôi mắt mình sau đó thở ra một hơi dài: “hô…” Câu đầu tiên khi Huyết Y Hầu thấy được Long Ngạo Thiên đang thu tay lại: “Sư phụ, không nghĩ tới ngài cùng với Minh Châu phu nhân lại có một chân đấy! Ta tự nhận mình là tình thánh trong tình thánh nhưng sư phụ lại có thể cao tay hơn cướp đoạt được cả Minh Châu Phu nhân trong tay Hàn Vương An, đệ tử thực bội phục ngài, sư phụ! Ngài mới chính là tình thánh trong tình thánh. Một tình thánh đích thực!”

“…” Đoàn người Diễm Linh Cơ nghe được lập tức đứng hình. Tất cả không hẹn mà quay đầu nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

Thấy ánh mắt tất cả mọi người đều ngạc nhiên quay ra nhìn về phía Long Ngạo Thiên làm cho đầu Long Ngạo Thiên to như cái đấu. Bàn tay hắn đưa lên xoa xoa trán, một giọt mồ hôi trên trán chảy xuống. Ánh mắt bất thiện nhìn về phía Huyết Y Hầu đồng thời trong lòng thầm mắng: “Mẹ ngươi, ngươi khi nào là tình thánh. Ngươi không phải chuyên viết truyện biến thái, ghé qua thanh lâu cùng với tìm ý tưởng viết truyện d*m hiệp sao? Từ khi nào ngươi là tình thánh rồi!”

Dưới ánh tràng mờ ảo, một người thiếu nữ ngoài hai mưới với mái tóc màu đen dài đứng ở ngoài cửa sổ. Ở trong vương cung này, mỗi lần chỉ có một mình nàng, nàng đều ngẩng đầu nhìn về phía ánh trắng với đôi mắt mê mang. Thi thoảng đôi mắt xinh đẹp của nàng thất thần như vậy.

Dưới làn gió nhẹ, mái tóc đen dài của nàng bay phất phới trong gió. Ánh sáng của ánh trắng xinh đẹp chiếu lên làn da trắng nõn mịn mạng của nàng. Hai chiếc châm cài tóc màu xanh lam có gắn hai viên ngọc nhẹ nhàng đong đưa. Hàng lông mày giống như lá liễu, đôi mắt xinh đẹp hẹp dài như mắt phượng. Dưới mi mắt trái có lấm tấm những viên ngọc long lanh nho nhỏ gắn lên nơi đó. Chiếc mũi thon thả xinh đẹp. Chiếc cằm đáng yêu và đôi môi căng mọng. Bên dái tai xinh đẹp có một chiếc bông tay nhỏ xinh. Trên chiếc cố trẵng nõn có đeo một chiếc vòng cổ màu đen trái ngược càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng. Ở nơi đó có gắn một viên minh châu màu trắng xinh đẹp.

Đôi chân thon thả dẫm trên một chiếc dày cao gót, bên ngoài mặc một chiếc áo ren màu đen như ẩn như hiện ra làn da trắng nõn của nàng. Hai vú cao ngất với khe sâu hoắm được bọc trong một chiếc áo lót xinh đẹp màu đen. Đôi chân trắng nõn mịn màng uyển chuyển dưới lớp vải mỏng màu đen. Nàng thực sự là vưu vậy và độc dược của nam nhân.

“Thiên Trạch, huynh vẫn còn sống sao?” Giọng nói mang theo đau thương và vài phần mê mang từ miệng người nữ nhân xinh đẹp, cao quý, mị hoặc lại thành thục phát ra.

Dưới con hẻm nhỏ của thành Tân Trinh, hai người thiếu niên ăn mặc một thân quần áo sang trọng đang di chuyển qua nơi này. Trời cũng bắt đầu trở về chiều với ánh sáng lờ mờ. Dường như cầm đầu là một người thiếu niên cực kỳ đẹp trai. Bộ dạng hai người có vài phần vội vàng. Ở phía sau một người thiếu niên mở miệng nói chuyện: “Chủ nhân, chủ nhân… ta đã bảo ngài về sớm một chút nhưng bây giờ đã muộn như vậy. Chủ nhân, lần này trở về ta bị đánh chết mất thôi!” Giọng nói người thiếu niên này lại phát ra một giọng nữ rất dễ nghe.


“Đủ rồi đó, ta đã biết rồi!” Người thiếu niên cực kỳ tuấn tiếu mở miệng nói chuyện. Giọng nói của hắn cũng hoàn toàn rất nhẹ nhàng và êm dịu. Âm thanh nhu mỹ giống như nữ nhân. Trên cổ hai người rõ ràng không có hầu kết cho thấy thân phận thực sự của hai người.

Người thiếu niên đi phía trước đột nhiên dừng lại một cách đột ngột. Người thiếu niên theo sau lập tức đâm xầm vào lưng của thiếu niên tuấn tiếu. Ngay lập tức nàng cảm giác được cái mũi nàng đau đớn vô cùng. Thân hình ngã về phía sau, xong nàng vội vã nói: “Chủ nhân, ngài có chuyện gì vậy?”

“…” Theo con mắt của thiếu nữ giả nam trang tuấn tiếu kia nhìn về phía trước, nàng cũng nhìn về phía trước. Ở phía trước hai người là một đám người mặc đồ đen và che khuôn mặt của mình. Theo sau đó ở trên lóc nhà và một số vị trí ngõ ngách cũng xuất hiện những người này. Nàng lập tức mở miệng quát lên: “Các ngươi là ai vậy? Muốn làm gì vậy? Có biết chủ nhân của ta là ai không hả?”

“Đây là đối tượng sao?” Một tên mặc áo choàng đen che kín mặt mình đưa lên thanh kiếm sắc nhọn đồng thời quay ra nhìn về phía đồng bạn của mình hỏi: “Chúng ta không nhầm chứ? Không phải nói đối tượng nhiệm vụ lần này là hai nữ nhân sao?”

“Ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?” Dường như người đeo khăn bịt mặt hơi to con này hắn chính là người cầm đầu, hắn lập tức mở miệng quay ra nhìn về phía người mặc áo choàng đen cười nói: “Các nàng không có hầu kết là nữ nhân thôi. Các nàng đang mặc giả nam trang sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn rõ sao? Còn nữa, ngực các nàng còn chưa có bó chặt kia kìa!” Đám người mặc áo đen che mặt lập tức theo ánh mắt thủ lính nhìn về phía người hầu cận.

Lúc này, người hầu cận ngã xuống mặt đất vải bố bó ngực nàng bắt đầu bị tuật ra. Một bộ ngực hơi nhú lên hiển lộ ra trong mắt đám mặc áo đen này. Nàng sợ hãi lập tức ôm ngực mình hét lên một tiếng: “A! Sắc lang!”

“Các ngươi là ai?” Người thiếu nữ giả nam trang tuấn tiếu lập tức đề phòng mở miệng. Theo sau đó nàng đưa ra bàn tay, ánh mắt tràn ngập đề phòng nhìn về phía đám người mặc áo choàng đen che mặt này. Rõ ràng mục tiêu đám người này chính là nàng.


Không có ai trong đoàn đám người mặc áo choàng đen che mặt này trả lời họ. Ngay sau đó chúng nhìn về phía nhau giống như ăn ý gật đầu một cái. Toàn bộ giống như nhận định được mệnh lệnh lập tức lao về phía hai người thiếu nữ giả nam trang. Trong tay họ, thanh kiếm loé ra ánh sáng lành lạnh trực tiếp tấn công về phía hai người.

Một người thiếu niên mặc áo choàng màu đỏ với mái tóc màu trắng bay trong gió. Phía sau lưng hắn chính là hai người tuỳ tùng lẳng lặng đi ở phía sau. Đột nhiên âm thanh kỳ quái vang lên làm cho người thiếu niên tóc trắng để ý tới. Ngay sau đó hắn tiến về phía con đường này thì một đám người đã xuất hiện ở nơi này. Chúng mặc áo choàng đen cùng với che mặt của mình lạnh lùng nói: “Nơi này không phải là các ngươi nên tới. Quay lại đi!”

“Hơ…” Người thiếu niên tóc trắng hơi ngẩn ra ngay sau đó hắn mở miệng lẩm bẩm: “Cảm giác như gặp xã hội đen ấy nhỉ?” Lời này nói ra lập tức làm cho đám người ở đây cảm giác quái quái. Chỉ thấy người thiếu niên ôm ngực của mình sau đó quay ra nhìn về phía hai người hộ vệ nói: “Giống như một đám bang hội với một đám kẻ ác chuyên làm việc như bắt có dân nữ, buôn bán đồ lâu, giết ngươi không ghê tay, một đám máu lạnh ấy mà! Giải thích như vậy các ngươi đã hiểu!”

“Chủ nhân…” Một người nhỏ giọng hướng về phía người thiếu niên nói: “Đây là Tân Trịnh, đô thành của Hàn quốc. Chúng ta từ phương xa tới tốt nhất không nên xen vào thị phi. Như vậy đối với chúng ta tốt hơn!”

“A! Sắc lang!” Đột nhiên một âm thanh vang dội truyền vào trong tai người thiếu niên tóc trắng. Người thiếu niên nghe được âm thanh vang dội này thì gật đầu một cái: “Âm thanh quả rất cao, rất vui! Quả thực có vài phần khiêu khích nam nhân.” Bàn tay hắn đưa lên xách quần mình một cái rồi nói: “Âm thanh rất êm tai, mặc dù ta đối với cưỡng bức hiếp dâm dân nữ quả thực rất có thú, rất kích thích. Bất quá vẫn là người tình ta nguyện là hơn. Các vị ở đây có cho rằng như thế không?” Bàn tay thiếu niên chìa ra đối với đám người mặc áo choàng đen che mặt nói.

“Tiểu tử cút đi!” Một người chỉ thẳng về phía người thiếu niên, thanh đao to tướng trong tay hắn chắn trước đám người nói: “Nếu ngươi không quay đầu, thanh đao này trong tay bản đại nhân không phải chỉ để làm đẹp thôi đâu. Nó còn biết chém người đấy!”

“Xem ra không có thương lượng sao?” Người thiếu niên tóc trắng nhún nhún vai cười nói.


Phanh! Một người mặc áo choàng đen che mặt trực tiếp bị người thiếu nữ giả nam tuấn tiếu đánh bay. Mặc dù nàng so với bọn chúng mạnh hơn nhiều nhưng số lượng những người này quá đông. Đồng thời bên cạnh nàng còn có mang theo một gánh nặng.Hơn nữa chiến đấu kinh nghiệm nàng quá ít, nàng không bị luống cuống vướng víu tay chân mới là lạ.

“Chủ nhân…” Chỉ trong thời gian ngắn thì người hầu thiếu nữ lập tức bị một đám người mặc áo choàng đen bắt lấy. Chúng đều dùng thanh kiếm để vào cổ của người hầu nàng. Đồng thời dùng ánh mắt hăm doạ nhìn về phía nàng.

Trong lúc thất thần, người thiếu nữ lập tức bị một tên mặc áo choàng đen trực tiếp đá bay. Nàng trực tiếp ngã nhào xuống mặt đất. Ngay khi nàng vừa ngã xuống đất thì một đám y phục màu đen lao về phía trước. Chúng muốn nhân cơ hội này trực tiếp đem người thiếu nữ khống chế. Chiếc châm cài tóc buộc trên đầu nàng đã rơi ra ngoài. Mái tóc màu đen dài xoã tung bay để lộ khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của nàng.

Phanh! Một âm thanh vang dội vang lên trực tiếp đem đám người mặc áo choàng đen che kín mặt trực tiếp đánh bay. Đám người này trực tiếp va đập lên bức tường xung quanh phát ra từng tiếng trầm thấp. 

Dưới làn gió nhẹ, mái tóc trắng tung bay để lộ ra khuôn mặt người thiếu niên tuấn tiếu đến yếu dị. Nàng chưa từng thấy được người thiếu niên này đẹp trai như vậy. Đặc biệt cái khí chất bất cần đời này làm cho nàng có chút mê say. Giọng nói trầm ấm mà mang theo chút loại lãng tử vang lên làm cho nàng hơi ngẩn người: “Ha… gì thế này! Một mỹ nhân sao? Không nghĩ tới đến thành Tân Trinh lại sớm như vậy được làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Xem ra chuyến đi này không tệ…”

“Chủ nhân…” Hai người vội vã từ phía sau chạy tới. Lập tức họ thấy được Long Ngạo Thiên đưa tay ra để họ không cần tiến tới. Lúc này thì hai người này cũng trực tiếp đứng ở bên người hầu nữ vừa được người thiếu niên cứu thoát khỏi tay đám người mặc áo đen.

“Tiểu tử, ngươi là ai?” Một người trong đám người mặc áo đen mở miệng hỏi: “Chuyện này không liên quan tới ngươi đi. Ngươi muốn xen vào chuyện người khác sao?”

“…” Bàn tay người thiếu niên đưa lên hướng về phía thiếu nữ xinh đẹp. Hắn trong lúc này chẳng thèm để ý đến đám người mặc áo choàng đen. Đối với người thiếu nữ, hắn vẫn mở miệng châm chọc nói: “Mỹ nhân, nàng vẫn nguyện ý ngồi ở dưới đất tới bao giờ? Ta chưa từng bao giờ nghĩ những mỹ nhân xinh đẹp của Hàn quốc thích ngồi dưới mặt đất đấy!”


“Tiểu tử ngươi… lên!” Tên cầm đầu bị thái độ người thiếu niên làm tức giận lập tức quát lên một tiếng. Nhất thời một đám người liên tục vọt lên. Một bàn tay người thiếu nữ trực tiếp bị người thiếu niên kéo. Thân mình uyển chuyển của nàng trực tiếp phối hợp với người thiếu niên kia theo từng động tác của hắn.

Phanh! Chân người thiếu nữ trực tiếp vươn ra đá bay một người mặc áo choàng đen che mặt. Sau đó nàng lại xoay người phối hợp với người thiếu niên kia trực tiếp đấm thẳng vào mặt của một tên thích khách khác.

Hai người bắt đầu phối hợp ăn ý, lưng tựa lưng về phía nhau. Người thiếu niên nhẹ nhàng phát ra tiếng cười: “Mỹ nữ, ta còn chưa biêt đến tên nàng đấy? Nói với ta tên của nàng được không?”

“Ta…” Người thiếu nữ còn chưa kịp nói chuyện thì một người thích khách đã tấn công cắt đứt quãng lời nói của nàng. Nàng chỉ có thể bị động đem đối phương đánh bay.

“Sao hả, nàng không có tên sao?” Người thiếu niên vừa đánh bay một thích khách vừa trêu đùa người thiếu nữ: “Nếu không ta biết gọi nàng là gì đây? Không phải lúc nào cũng gọi nàng là mỹ nữ đấy chứ?”

“Ta…” Nàng vừa muốn trả lời thì một thanh đao đã bổ vào người nàng, nàng không thể không tránh né.

“Vậy được rồi, nếu như nàng không muốn ta biết tên của nàng…” Người thiếu niên cười nhạt nói: “Vậy ta gọi nàng là A Châu như thế nào. Nàng rất đẹp giống hệt một viên ngọc xinh đẹp khiến người khác muốn bảo hộ nâng niu…” Vừa nói thì kình khí bùng nổ, người thiếu niên liên tục huy hai tay, kình lực đánh ra khắp nơi khiến cho từng tiếng nổ lớn vang lên.

Nhìn đám người ngã xuống phía dưới mặt đất, tất cả đều trở nên lộn xộn bất kham. Người thiếu niên mỉm cười vỗ vỗ tay mình quay ra nhìn về phía thiếu nữ nói: “A Châu, cứ quyết định như vậy đi! Ân…” Đột nhiên hắn hơi nhăn mày lại vì thì một đám binh lính Hàn quốc chạy thẳng về phía nơi này: “Hàn binh!?” Cầm đầu là một người nam nhân có vài phần lớn tuổi, người thiếu niên khẽ lẩm bẩm: “Thái tử Hàn An!?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.