Đạo Chu

Chương 366: An bài Lý Khai


Đọc truyện Đạo Chu – Chương 366: An bài Lý Khai

Không khí trở nên có chút quái dị, con mắt Long Ngạo Thiên đảo qua thấy được trường hợp có chút xấu hổ. Điều này làm cho Long Ngạo Thiên có chút kỳ quái. Hắn vội vã đem đề tài chuyển khai sang một đề tài khác. Đây là cách tốt nhất rời đi lực chú ý: “Lý đại nhân, không biết sau này ngươi có ý định gì hay không?”

Đầu Lý Khai gật gù vài cái, hắn mím đôi môi tái nhợt của mình vào: “Đáng lý ta chết đối với họ sẽ là sự giải thoát, sẽ không còn ai quấy rầy họ nữa! Sự tồn tại của tại hạ đối với thê nữ chỉ mang lại sự nguy hiểm cho bọn họ!”

“Phụ thân…” Lộng Ngọc buồn bã nhìn về phía Lý Khai. Ngay cả ở một bên, Hồ phu nhân đều nhìn sang Lý Khai. Dường như bộ dạng này làm cho không khí trong phòng có chút nặng nề.

“Hiểu rồi, có phải Lý đại nhân nói muốn rời xa họ vĩnh viễn. Điều này đối với bọn họ chính là bảo vệ bọn họ hay không?” Lý Khai có chút trầm mặc không nói và thở dài. Long Ngạo Thiên ngồi khoanh chân, một tay chống cằm lên tiếng nói: “Vậy Lý đại nhân có nghĩ rằng làm như vậy thực sự có chút quá đáng với mẫu tử hai người bọn họ không?”

“Ta…” Lý Khai thở ra một hơi cúi đầu. Hắn liếc mắt nhìn về phía hai người sau đó lên tiếng nói: “Đối với họ mà nói tại hạ càng xa họ, họ càng sẽ được an toàn hơn!”

“Hà…” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài, bàn tay hắn phất ra một hơi. Hắn lạnh giọng lên tiếng nói: “Thiên Địa giáo đang thiếu hai giáo chúng. Nếu hai người các vị không chê có thể tham gia vào. Đối với giáo chúng Thiên Địa giáo, chúng ta tuyệt đối sẽ bảo đảm an toàn cho hai vị. Tuy nhiên các vị nhất định phải rời khỏi Hàn quốc đi xa tha phương đồng thời thay tên đổi họ. Nếu như các vị nguyện ý có thể tham gia Thiên Địa giáo!”

Hàn Phi nhìn sang Long Ngạo Thiên và nở nụ cười. Trong lòng hắn ngẫm nghĩ: “Quả nhiên giao mọi chuyện cho Long huynh, Long huynh đều có thể giải quyết được!” Lúc này, Hàn Phi quay ra nhìn về phía ba người Lý Khai, Hồ phu nhân và Lộng Ngọc nói: “Các vị, mọi người còn suy nghĩ gì sao?”


“Đa tạ Long tiên sinh!” Ba người nhìn nhau không hẹn mà đồng thời hành lễ với Long Ngạo Thiên. Lý Khai lúc này chắp tay mở miệng lên tiếng nói: “Ơn nghĩa, tiên sinh đối với Lý Khai cùng với thê nữ, tại hạ khắc cốt minh tâm. Cả đời này tại hạ cũng sẽ không quên ơn Long tiên sinh. Nếu có kiếp sau, Lý Khai nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiên sinh!”

“Nga, nga…” Long Ngạo Thiên nghe được lời này thì phẩy phẩy tay nói: “Vậy hay không có lấy thân báo đáp, đại loại như thế…. ” Đột nhiên miệng Long Ngạo Thiên mở lớn hết sức, hắn thở ra một hơi thật dài. Đôi mắt Long Ngạo Thiên đã dơm dớm nước mắt: “Chỉ đùa thôi mà, phu nhân!” Hắn quay sang nhìn về phía Diễm Linh Cơ.

“Phu quân, chàng thật là biết đùa!” Diễm Linh Cơ mở miệng châm chọc. Ngay cả giọng nói nàng cũng tràn ngập mị hoặc như vậy. Long Ngạo Thiên nghe được giọng nói và nụ cười của nàng dù rất dễ nghe nhưng sao lại sặc mùi gai nhọn: “Thiếp còn không biết chàng là tình thánh ở Tử Lan hiện này kia đó!” Hơi gật đầu, Diễm Linh Cơ nháy mắt với Long Ngạo Thiên một cái.

“Hô…” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài. Hắn quay ra thấy được ba người nhà Lý Khai mang theo vài phần ngượng ngùng nhìn về phía mình. Đặc biệt khi Long Ngạo Thiên nhìn sang, Lộng Ngọc lập tức cúi thấp đầu, hai má nàng ửng hồng như thoa phấn. Bàn tay liên tục giật giật đám vạt áo mỏng của mình. Đầu Long Ngạo Thiên theo đó hơi nghiêng, hai vai nhún nhún, hắn cười nói: “Thực sự thì ta cũng có việc rời khỏi Hàn quốc một đoạn thời gian.”

Lời này nói ra làm cho đám người giật mình kinh ngạc nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Người kinh ngạc nhất chính lại là Hàn Phi. Một tay để bụng và một tay chìa ra, Hàn Phi vội vã lên tiếng nói “Long huynh, ngươi muốn rời khỏi Hàn quốc?”

Long Ngạo Thiên dường như gật đầu đáp lại: “Khoảng ba ngày nữa đi! Dù sao ta cũng đã dừng lại ở Hàn quốc quá lâu rồi. Cũng nên rời đi, công việc ở Thiên Địa giáo cũng đã hoàn tất. Hiện giờ cũng là nên rời đi! Dù sao án kiện Lý đại nhân cũng hoàn tất, ta không có quá nhiều vướng mắc nữa. Sau này Hàn huynh nên cẩn trọng.”


Hàn Phi càng lo lắng hơn hỏi: “Long huynh, ngươi thực sự cần rời đi sao? Hàn Phi có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo sao?”

“Đừng nói khách khí như vậy!” Long Ngạo Thiên nghiêng đầu mở miệng nói: “Chúng ta đã là bằng hữu đi!” Hàn Phi gật đầu, Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Hàn huynh, ngươi mang cho ta không ít rắc rối đâu.” Lời này nói ra rơi vào trong tai Hàn Phi làm cho Hàn Phi cười gượng gạo nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài nói: “Làm huynh đệ ta cũng chỉ nói với Hàn huynh, thời gian để cho Hàn huynh không còn nhiều rồi!”

Dưới hầm ngục âm u, một người nam nhân mặc áo đỏ, mái tóc màu trắng dài phất phơ trong gió. Đôi mắt hắn hết sức âm trầm. Bàn tay hắn trực tiếp bóp lấy cổ một người nam nhân to con. Khi năm ngón tay siết mạnh tăng lực một cái: “Rắc…” Đầu người nam nhân to con lập tức gậy đoạn ngoặt sang một bên.

“Hừ…” Bàn tay nam nhân mặc áo đỏ trực tiếp ném cái xác xuống dưới vách vực. Không bao lâu thì cái xác to con rơi xuống dung nham bắt đầu bốc ra từng trận khói lớn. Nó nhanh chóng chìm vào dòng dung nham nóng bóng. Khi hắn xoay người lại để lộ ra khuôn mặt hết sức âm trầm và lạnh lẽo

“Hầu gia!” Một binh lính Hàn quốc vội vã chắp tay đối với người nam nhân mặc áo đỏ.

Hai tay Huyết Y Hầu trực tiếp đặt ở sau lưng của mình, hắn từng bước từng bước ra khỏi nhà tu. Giọng nói lẩm bẩm rất nhỏ từ đôi môi đỏ nhợt nhạt của hắn: “Thiên Trạch, ngươi nghĩ mình trốn thoát khỏi tay của ta ư? Đừng quên trong cơ thể của ngươi còn có cổ còn chưa giải. Ta có thể dựa theo cổ trong cơ thể ngươi tìm ra tung tích ngươi đang dấu trong Tân Trịnh này!”


Sáng ngày hôm sau, Long Ngạo Thiên lại cùng với Hàn Phi đi tra một vụ án. Trong lòng Long Ngạo Thiên có chút buồn bực, hắn nghĩ rằng Hàn Phi đang ép nốt giọt nước cuối cùng trên cơ thể hắn đây mà. Bất quá khi mà hắn nghe được vụ án này liên quan tới Bách Việt thì Long Ngạo Thiên có chút để ý.

Ba người Trương Lương, Long Ngạo Thiên và Hàn Phi đi cùng với nhau. Ở xuất hiện trong một khu vực đất rộng rãi với những túp lều lụp xụp. Một đám binh lính vì đó kiểm tra và xử lý một số thi thể. Những tấm vải hoặc những chiếc chiếu cỏ cũ kỹ được đắt lên trên thân thể những chiếc xác.

Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên lật xem một cái xác nhỏ. Lúc này một nữ hài xuất hiện trong mắt của hắn. Khuôn mặt nữ hài xuất hiện vẻ sợ hãi đồng thời toàn thân tím đen cho thấy sự trúng độc. Nhất thời trái tim Long Ngạo Thiên hơi run lên, nó đập liên hồi. Một luồng máu nóng trực tiếp đánh thẳng lên não Long Ngạo Thiên làm cho lông tơ hắn dựng lên. Đồng thời Long Ngạo Thiên hít một hơi thật sâu cố gắng bình ổn sự tức giận trong lòng.

Khí thế Long Ngạo Thiên tràn ra làm cho hai người Hàn Phi và Trương Lương có chút giật mình. Ngay sau đó Trương Lương nhỏ giọng nhắc nhở: “Long huynh…” từ đây Long Ngạo Thiên mới giật mình tỉnh dậy. Tuy nhiên khuôn mặt Long Ngạo Thiên lúc này lại hết sức âm trầm.

“Xin lỗi, Hàn huynh và Trương đệ….” Đột nhiên Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng nhàn nhạt: “Ta hôm này thực sự có chút không khoẻ. Ta xin phép được về trước…” Vừa nói xong không để Hàn Phi đồng ý, Long Ngạo Thiên đã xoay người rời đi. Hai người còn thấy được khi đi Long Ngạo Thiên dùng nắm tay siết chặt lại thật chặt mới rời đi.

“Tử Phòng…” Đôi mắt Hàn Phi liếc nhìn về phía nắm tay Long Ngạo Thiên sau đó đến khi Long Ngạo Thiên đã rời đi xa. Hàn Phi mới quay ra nhìn về phía Trương Lương: “Long huynh dường như biết rõ hung thủ giết hại dân Bách Việt này là ai!”

Bốp! Một nắm đấm trực tiếp đấm thẳng vào mặt Bách Độc Vương khi mà Bách Độc Vương chưa kịp nói một tiếng. Ba người còn lại Diễm Linh Cơ, Vô Song Quỷ và Khu Thi Ma đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

Cả thân mình già nua của Bách Độc Vương bay ngược lê dài trên mặt đất. Miệng hắn đã gẫy mấy cái răng. Máu tươi từ miệng trực tiếp hộc ra bên ngoài. Thân mình Long Ngạo Thiên như sát thần đi từng bước đi tới đến bên cạnh Bách Độc Vương hỏi: “Ngươi có gì biện bạch cho những gì ngươi làm sao, Bách Độc Vương?”


“Chủ nhân…” Ba người đều kinh ngạc nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Họ chưa từng bao giờ thấy được Long Ngạo Thiên phản ứng như vậy.

“Khụ…” Bách Độc Vương khẽ khụ ra một ngụm máu. Bàn tay hắn đưa lên sờ ngực của mình, ánh mắt tràn đầy kiên định nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Lão nô không có làm sai! Đám người Bách Việt đó không xứng đáng làm con dân Bách Việt ta. Chúng đã quên đi nỗi uất hận Hàn quốc đã gây ra cho Bách Việt. Hiện giờ chúng chỉ hèn mọn sống dưới uy thế của Hàn Vương. Chúng đều là một đám không đáng sống trên đời này.”

“Những người Bách Việt đó là vô tội!” Long Ngạo Thiên lạnh lùng đáp lại: “Họ chỉ đáng cố gắng sống sót mà thôi!”

“Đúng vậy, họ muốn sống sót không có sai!” Đưa tay chạm vào bộ ngực, Bách Độc Vương ẩn ẩn cảm giác ngực truyền đến đau đớn làm hắn nhăn hàng lông mày trắng một cái. Ngay sau đó hắn mở miệng nói: “Nhưng chúng đã quên đi niềm kiêu ngạo của Bách Việt mà ăn nhờ ở đậu vào Hàn quốc. Chúng không đáng được sống!”

“Bách Độc Vương, đừng có đổ lỗi những lồi lầm này nên người bọn họ!” Bàn tay Long Ngạo Thiên siết chặt lại, hắn cực kỳ giận dữ quát lên: “Họ không có sai! Sai là chúng ta, chúng ta yếu ớt không chống lại được sự xấm lấn của Hàn quốc và Sở quốc. Nếu như chúng ta có thể đẩy lui Sở quốc và Hàn quốc, họ cũng không biết thành tình trạng này, không có trở thành chó nhà có tang, dãy dụa mà cầu sống sót.”

Nhất thời đám người Diễm Linh Cơ rơi vào trạng thái trầm mặc. Long Ngạo Thiên mới phất tay lạnh giọng nói: “Tính… Dù sao mọi chuyện đã xảy ra rồi chẳng thể thay đổi được gì nữa.” Khuôn mặt Long Ngạo Thiên mang chút buồn bã: “Các ngươi chuẩn bị đi! Có lẽ tối nay chúng ta có khách viếng thăm…” Nói xong hắn xoay người lẳng lặng rời đi để lại bốn người ở nơi đó.

“Để ta xem chủ nhân thế nào!” Diễm Linh Cơ có chút không yên tâm quay đầu nhìn về phía đồng bạn khẽ mở miệng. Sau đó nàng vội vã đuổi theo Long Ngạo Thiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.