Đọc truyện Đạo Chu – Chương 358: Lòng rối rắm
Rời khỏi cung, tâm thần Long Ngạo Thiên cũng trở nên phức tạp. Ban đầu hắn tiếp cận Hồng Liên đơn giản để mưu đồ kế hoạch sau này. Hắn có một kế hoạch đặc biệt nhắm đến Hồng Liên không nghĩ tới mọi việc lại diễn biến thành như vậy. Đạo nhãn có thể nhìn thấu tất cả, đạo thư có thể tính toàn tất cả. Song chúng lại không thể nào giúp Long Ngạo Thiên quyết định và kiểm soát cái thứ gọi là tình cảm này.
“Chủ nhân… ” Lúc này còn hai người ở riêng với nhau, Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: “ngươi dường như có tâm sự là về Hồng Liên công chúa sao?”
“Có thể nói như vậy!” Long Ngạo Thiên gật đầu lên tiếng nói: “Ta từng có kế hoạch nhắm vào Hồng Liên công chúa. Song khi tiếp cận với cô ấy, nàng ấy là một công chúa ngây thơ và vô tội. Nếu như nhắm vào cô ấy ta thực sự bước không qua bước gọi là bước giới hạn của chính bản thân mình. Nếu như ta bước qua thì ta cảm thấy mình chẳng khác nào giống mấy kẻ quân vương máu lạnh vô tình cả.”
“Chủ nhân… nhiều năm như vậy chủ nhân cũng chưa từng thay đổi!” Diễm Linh Cơ nhẹ giọng lên tiếng nói: “Chủ nhân thường mềm yếu trước nữ nhân. Đây là điểm yếu cũng là điểm mạnh của chủ nhân. Đây cũng là điểm mà Diễm Linh Cơ thích ở chủ nhân. Luôn là có trí tuệ như vậy nhưng không phải máu lạnh vô tình!”
“Có thể xem ra như vậy!” Long Ngạo Thiên đưa ngón tay lên gõ gõ nhẹ vào trán của mình. Đến cuối cùng hắn thở ra một hơi thật dài: “Thật ra thì có nàng ấy hay không có nàng ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch phục hưng Bách Việt ta cả. Không phải nói là Đại Việt…” Vẻ mặt Long Ngạo Thiên nhếch lên mỉm cười, một nụ cười tràn ngập tự tin: “Chẳng mấy chốc nó sẽ chiếm cứ đại địa thất quốc này!”
“Chủ nhân, chủ nhẫn vẫn là giống năm xưa như vậy!” Diễm Linh Cơ khẽ mỉm cười, nàng nhìn về phía Long Ngạo Thiên quả thực Long Ngạo Thiện lúc này cực kỳ mê người. Đối với Long Ngạo Thiên, Diễm Linh Cơ hơi nghiêng đầu và bắt đầu trêu chọc nói: “Chủ nhân, khi nào Diễm Linh Cơ có một người muội muội tỷ tỷ rồi! Sao chủ nhân không dẫn Diễm Linh Cơ để Diễm Linh Cơ gặp mặt một chút vị tỷ tỷ muội muội này!?”
Khoé miệng Long Ngạo Thiên vì thế co quắp và giật giật vài cái, hắn chìa ra bàn tay sau đó thở ra một hơi dài: “Linh Cơ, nếu như ta nói với nàng vị tỷ tỷ muội muội này của nàng chưa đầy sáu tuổi nàng tin sao? Hiện giờ nàng vẫn còn là một nữ hài.”
“Chủ nhân…” Vẻ mặt Diễm Linh Cơ biến thành giả vờ ngạc nhiên: “Năm xưa, thiếp gả cho chàng cũng là lúc mới sáu tuổi đi. Chẳng lẽ…” Đôi mắt xinh đẹp đó nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Chủ nhân, chàng có sở thích đặc biệt!?” Lời này nói ra làm cho Long Ngạo Thiên có cảm giác muốn hộc máu.
Mặt trời xuống núi, sau một ngày làm việc mệt nhọc, Hàn Vương An đến tẩm cung của Hồ mỹ nhân nghỉ ngơi. Lúc này một thân béo tốt của Hàn Vương An ngồi trên giường lớn. Hồ mỹ nhân mặc một thân quần áo mỏng bó sát người nàng để lồi lõm thân hình ma quỷ của nàng. Thân hình Hàn Vương An cùng với Hồ mỹ nhân chẳng khác nào một cặp đôi mỹ nhân và dã thú cả.
Trong tay Hồ mỹ nhân cầm một bát thuỷ tinh trong suốt có hoa văn cực kỳ xinh đẹp. Một chén nước đặc biệt sóng sánh trong bát thuỷ tinh làm người có cảm giác cực kỳ ngon mắt. Thân hình uyển chuyển Hồ mỹ nhân mang theo chiếc bát này tiến về phía Hàn Vương An: “Đại vương giận thiếp sao? Từ lúc bước vào cửa đá, mặt mày nhăn nhó!”
Hàn Vương An khẽ liếc Hồ mỹ nhân một cái, một tiếng thở dài cùng lúc đó phát ra từ miệng Hàn Vương: “Chỉ tại lão Cửu kia, lúc nào cũng thêm loạn cho ta!”
“Án kiện quỷ binh lần trước khiến cho dân chúng trong đô thành hoảng loạn…” Hồ mỹ nhân lại nhẹ giọng nói: “Cơ đại tướng quân và Trương tướng quốc đều bó tay hết cách, Cửu công tử lại phá được kỳ án còn tìm lại được quân hưởng hơn nữa còn là ba mươi vạn quân hưởng cho đại vương, người người ngợi khen. Kế tiếp lại đến án kiện Tả Tư Mã Lưu Ý bị giết chết, Cửu công tử phá được án ngay trong ngày hôm sau. Cửu công tử cũng tạo thêm tiếng thơm cho vương thất đó chứ!”
Hàn Vương nghe được lời khen từ miệng Hồ mỹ nhân thì hơi cười và gật gật đầu: “Tiểu tử thối cũng có chút không vặt nhưng hành sự thật quá không biết chừng mực.” Bàn tay Hàn Vương nắm chặt, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Án kiện nhỏ mà bới ra thành tổ ong vò vẽ, giờ đây trên dưới triều đình đã trở nên ngày một rắc rối như tơ vò. Năm đó án kiện Bách Việt…”
Thấy được Hàn Vương không nói chuyện nữa và vẻ mặt âm trầm, Hồ mỹ nhân buồn bã quay người đi: “Đại vương đã phiền não đến vậy, thiếp còn khơi thêm chuyện thật là có tộ!” Bộ dạng quả thực làm cho người thương xót.
Bàn tay Hàn Vương nhẹ nhàng ôm lên bả vai của Hồ mỹ nhân đem nàng kéo vào ngực nhẹ giọng an ủi: “Không trách mỹ nhân! Nhi tử của ta chẳng nên thân, hại ta phiền nào…”
“Đại vương chớ nên ưu phiền.” Tựa vào vai Hàn Vương An, Hồ mỹ nhân nhỏ giọng nói: “Giờ đây thanh thế của Cơ đại tướng quân vô cùng uy nghiêm. Lại trung thành tuyệt đối chẳng phải là một người tâm phúc của đại vương sao?” Bàn tay chạm vào bộ ngực lớn của Hàn Vương, Hồ mỹ nhân nhẹ nhàng mấy máy đôi môi hồng: “Các công tử dù sao cũng còn trẻ tuổi, đương nhiên còn thiếu phần lão luyện.”
“Một nữ nhân gia như nàng còn hiểu biết nông cạn lắm!” Hàn Vương An nhẹ nhàng lắc lắc đầu hơi buồn bã nói: “Trung thần chung quy là trung thần. Dưới quyền lực, lòng trung thành vĩnh viễn yếu nhược.” Ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
“Đại vương nói chí phải…” Hồ mỹ nhân đứng dậy uyển chuyển thân mình đi đến chỗ đã đặt sẵn bát thuỷ tinh. Cầm trong tay bát thuỷ tinh nhẹ nhàng đem nó nâng lên, Hồ mỹ nhân nhỏ giọng nói chuyện: “Nếu họ có thể hiểu được nỗi khổ tâm này của đại vương thì thần thiếp có phúc rồi!”
“Lời này nghĩa là sao?” Hàn Vương An cảm giác được kỳ quái nhìn về phía Hồ mỹ nhân.
“Nếu đại vương muốn giải sầu vậy chẳng phải có thể thường xuyên đến thăm thần thiếp…” Hồ mỹ nhân liếc mắt đưa tình với Hàn Vương An: “Thần thiếp cũng có thể thường xuyên hầu hạ đại vương sao?” Hàn Vương An vì thế mà nở nụ cười, Hồ mỹ nhân mang theo một chén canh mang lại: “Đại vương, nào! Uống một chén canh hạt sen để tiêu trừ hoả khí trong lòng!”
“Không sai!” Hàn Vương An khẽ hừm một tiếng.
Vừa dùng thìa quấy nhẹ bát thuỷ tinh cực kỳ xinh đẹp, Hồ mỹ nhân dùng giọng nói đầy mị hoặc khi nói chuyện: “Hạt sen này vốn hơi có vị đắng nhưng thần thiếp đã ninh nhỏ lửa trong bốn canh giờ liền lại chuyển thành vị ngọt dịu ngấm vào dạ làm sảng khoái tinh thần…” Nàng bắt đầu đưa thìa đút vào miệng Hàn Vương An.
“Hạt sen…”Hàn Vương An nhìn về phía Hồ mỹ nhân với ánh mắt đầy yêu thương: “Mỹ nhân! Dương như trong lời nàng còn có ẩn ý?”
“Một tiểu nữ nhân như thiếp chỉ biết hầu hạ vương giá…” Ánh mắt Hồ mỹ nhân khẽ chớp, nàng tránh lé đôi mắt của Hàn Vương An: “Toàn nói sai khiến đại vương chê cười…” Thân hình nàng bắt đầu lắc lư làm nũng với Hàn Vương An.
“Hahaha…” Hàn Vương An khẽ cười một cái đem một tay ôm lấy Hồ mỹ nhân, một tay khác đem chén thuỷ tinh cầm lấy: “Chén canh này đã khiến quả nhân thức tỉnh.” Hắn đem toàn bộ chén canh uống hết vào trong bụng. Trong khi đó đôi mắt Hồ mỹ nhân như suy tư điều gì đó.
Lúc này ở một nơi khác, trong phủ Cơ Vô Dạ, Cơ Vô Dạ đang cùng một trong tứ hung tướng Phỉ Thuý Hổ nhàn nhã ngồi ở trên đó uống rượu. Bản thân béo tốt Phỉ Thuý Hổ thì đang chăm chú đếm nhưng đồng vàng trong lòng bàn tay mình. Cơ Vô Dạ khó chịu lên tiếng nói: “Lão Hổ, bao lâu mới đến món hàng đợt tới đây!”
“Tướng quân…” Phỉ Thuý Hổ đem đồng vàng đặt lại trên bàn, vẻ mặt hắn cảm giác ngượng ngùng khi quan sát nhìn về phía Cơ Vô Dạ: “Tướng quân cũng biết đợt hàng mới cần chút thời gian. Món hàng quý giá đã bị cướp tối hôm qua đó, thuộc hạ cơ bản kiếm không ra!”
“Hừ…” Cơ Vô Dạ nắm lại nắm tay, ánh mắt hắn trở nên rét lạnh: “Không biết kẻ nào lại dám đoạt trong ta món đồ của ta. Chẳng lẽ chúng không biết đang động vào thứ gì? Thực sự động thủ trên đầu thái tuế.”
“Tướng quân xin bớt giận!” Phỉ Thuý Hổ vội vã nói: “Để thuộc hạ tìm một số món hàng mới. Mặc dù không đủ xinh đẹp nhưng cũng đủ chất lượng đủ để tướng quân giải sầu!”
“Hừ…” Cơ Vô Dạ hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải Triều Nữ Yêu, cô ta đem hàng tốt mang vào vương cung. Ta đâu cần phải buồn bực như vậy!?”
“Đó là chỗ cao minh của nàng ta…” Một âm thanh mang theo lạnh lẽo từ trong đại điện vang lên. Tuy nhiên nghe được âm thanh này thì Cơ Vô Dạ và Phỉ Thuý Hổ không biểu hiện ra chút nào khẩn trương. Vì với âm thanh này bọn họ đã quá quen thuộc.