Đào Chi Yêu Yêu

Chương 5


Đọc truyện Đào Chi Yêu Yêu – Chương 5

Ta bất an cùng không yên đi theo phía sau Hoàng Dược Sư, suy nghĩ không biết hắn lại định làm cái gì? Có cái gì mà Hoàng Dược Sư không thể làm một mình mà nhất định phải nhờ Phùng Hành giúp mới được? Sẽ không phải là…ôi, ta thế nào lại có ý nghĩ không thuần khiết như vậy chứ a ha ha ha…

Tám phần là biểu tình của ta quá mức yd(*), Hoàng Dược Sư liếc mắt một cái, vẻ mặt hứng thú hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”

(*) dâm đãng =))

Ta nhảy dựng lên, hoảng sợ liều mạng lắc lắc đầu. “Không, không! Ta cái gì cũng không nghĩ!”

Hắn chắp tay mà đứng, hoa đào ở bên người hắn baytán loạn, hình ảnh mĩ khiến cho người ta phải đui mù. Chỉ thấy hắn tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Nàng rất sợ ta?”

Ta trấn tĩnh lại tâm thần, không cho chính mình bị cảnh đẹp truớc mắt dụ hoặc đồng thời thật sự lo lắng trả lời vấn đề của hắn. Ưm… Hắn hỏi như vậy bảo ta phải trả lời thế nào hả? Nếu bảo “có” hắn khẳng định sẽ hỏi ta nguyên nhân, bảo “không” thì khẳng định hắn sẽ không tin… Kết luận lại, không trả lời chính là an toàn nhất.

“Vì sao sợ ta?”

Này! Không cần đem việc ta trầm mặc thành khẳng định nha!

Ta buồn bực. Mỗi ngày ta đều gặp ác mộng bị ngươi phát hiện cho nên sợ ngươi, sợ phải chết – câu này, ta có thể nói ra sao? Cuối cùng ta chỉ là thở dài một hơi: “Với ta mà nói, ngươi chính là một người xa lạ.”

Hắn cụp mắt không nói gì, trong rừng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, tựa hồ có thể nghe thấy cả tiếng hoa đào từ trên cành rơi xuống.

Ta không dám ngẩng đầu nhìn, qua khoé mắt thấy mấy lọn tóc đen của hắn theo gió tung bay, chợt thấy có điểm hiu quạnh.

Mười năm hai cái sinh tử mờ mịt, không nhắc đến nhưng thật khó quên.


Mười năm kia, hắn ngày đêm chỉ biết làm bạn với toà cô phần, tâm tình sẽ như thế nào? Nhìn thấy Phùng Hành sống lại, nhưng lại biết ái thê không còn nhớ gì về hắn, tâm tình sẽ lại như thế nào?

Lòng có điểm đau, có thương hại sự si tình của hắn. Mười năm kia, hắn đã vượt qua bằng cách nào? Nếu không có Hoàng Dung, hắn nhất định đã cùng ra đi với Phùng Hành rồi. Mà ta, dựa vào cái gì mà dùng thân phận Phùng Hành để đến làm tổn thương hắn, làm vỡ mộng đẹp của hắn?

“Thực xin lỗi.” Ta cúi đầu nói.

“Tại saoluôn nói xin lỗi với ta?” Hắn hỏi.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn bước đi trong gió.

Bởi vì ta không phải Phùng Hành, không phải người mà ngươi vẫn luôn chờ đợi kia.

Ta không thể trả lời, chỉ hi vọng một ngày hắn biết được chân tướng, có thể nhớ lại những lời xin lỗi hôm nay của ta mà thủ hạ lưu tình.

Hắn thật sâu nhìn ta, sau một lúc lâu mở miệng: “Nàng với ta mà nói, cũng là người xa lạ.”

Lòng ta cả kinh, bị hắn phát hiện rồi?

Hắn xoa khoé mắt của ta, vẻ mặt có điểm mê hoặc, “A Hành chưa bao giờ dùng ánh mắt như thế này nhìn ta.” Nói xong hắn nhếch khoé môi tự giễu một cái, “Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta thực hoài nghi có người dịch dung thành A Hành lừa gạt ta.”

“Nếu…” Ta cắn môi, “Nếu thật sự có người dịch dung thành…ta, ngươi sẽ làm thế nào?”


Hắn cười cười, không trả lời.

Lệ trên mắt ta mau rơi xuống. Hoàng gg, ngươi thật sự quá tà ác, doạ người ta như vậy!

Ta trong lòng run sợ theo hắn một đường vào thư phòng… Cái gì? Thư phòng? Chỉ thấy Hoàng Dược Sư chỉ vào không một ngàn cũng trên một vạn bộ sách, nói với ta: “Xem hết chúng đi.”

Cái gì? Ta không nghe lầm chứ?

“Từng, từng quyển một?” Ta còn trong khiếp sợ không thể khôi phục.

“Từng quyển một.” Hắn gật đầu.

“Vì sao?”

“Để tiện cho ta tra duyệt.” Hắn nói, thấy ta khó hiểu liền giải thích: “Nàng quên rồi sao? Trước kia ta chỉ cần nhắc đến tên sách một chút, nàng có thể đọc ra nội dung của cả quyển sách, không cần ta tự mình nhìn đến. Từ khi nàng…về sau, ta thường phải tốn rất nhiều thời gian để tìm được nội dung mình muốn.” Thời điểm nói xong câu cuối cùng, thanh âm hắn không giấu nổi chút tiếc nuối.

…Ngươi đem Phùng Hành trở thành thư viện biết đi sao? Ta có điểm không còn gì để nói.

“Ta thử xem…” Còn tưởng rằng từ đại học về sau có thể thoát cảnh khổ học tập khổ đọc sách, không thể ngờ được sau này lại phải quay trở về nghiệp cũ… Phùng Hành cũng không dễ làm nha, khuyên các vị không yêu chị em độc(*) sách, sau này xuyên qua xong cũng ngàn vạn lần không nên làm Phùng Hành!

(*) trong từ điển nó ghi là đọc cho rành rọt từng câu từng chữ gọi là độc


Từ hôm đó trở đi, ta mỗi ngày đều ngoan ngoãn đến thư phòng báo danh. Đối với việc này trong lòng ta đều có tính toán. Đó là một cơ hội biểu hiện rất tốt, tốt nhất là làm cho Hoàng Dược Sư cảm thấy ta thật sự rất hữu dụng, cho dù không có tư cách làm thê tử của hắn thì cũng có tư cách làm thư đồng.

Ai, ta phát hiện ta bây giờ làm việc chăm chỉ đều bởi vì lấy việc không cho Hoàng Dược Sư giết ta làm động lực, ngẫm lại thật đúng là rất đáng buồn. Gần vua như gần cọp, người nghĩ ra những lời này khẳng định vô cùng tâm đầu ý hợp với ta.

Hoàng Dược Sư xem thật là nhiều thể loại sách, cơ hồ mỗi lĩnh vực đều có đề cập đến, văn học, nghệ thuật, toán học, kiến trúc, y học, quân sự, thiên văn, khoa học, tôn giáo… Ta có điểm hối hận vì đã đáp ứng dễ dàng như thế. Có một số sách, không thể nhìn vào là hiểu được, giống như quyển “Mai Hoa dịch số” trên tay ta bây giờ, vừa nhìn đã khiến ta đầu váng não trướng, bên trong có những danh từ ta hoàn toàn không biết chứ chưa nói đến việc còn phải ghi nhớ chúng.

Trước kia cũng hi vọng chính mình có năng lực đã nhìn là không quên, nay mới biết được cái gọi là đã gặp qua không quên được bất quá là trí nhớ so với người khác tốt hơn một chút, nhưng năng lực lý giải thì cũng chẳng phải là cao siêu. Nói như thế, ta thà rằng có chỉ số thông minh cao một chút.

Thấy ta ngáp liên tục, Hoàng Dược Sư đang thảnh thơi uống trà tại một bên hỏi: “Mệt mỏi?”

“Ừ.” Ta nhẹ dụi mắt.

“Lại đây uống ly trà.”

Ta buông sách, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, tiếp nhận tách trà hắn đưa qua, một ngụm uống cạn rồi đem chén đưa qua cho hắn, “Thêm một chén.”

Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Phẩm trà phải chú ý thẩm trà, quan trà, phẩm trà, ba đạo trình tự. Mục đích nằm ở ý cảnh, uống trà không vì nhiều hay ít, tuỳ ý vừa miệng mà dừng, nếu mục đích chỉ ở “Giải khát” thì sẽ liền mất đi hứng thú phẩm trà.”

Hắn lại rót cho ta một chén, ta tiếp nhận, thử “Thẩm trà” cùng “Quan trà”, trừng mắt nhìn vào trong chén đến nửa ngày nhưng cũng không ra cái gì khác lạ.

“Phẩm trà, trước xem màu, ngửi thấy mùi hương, thử vị.”

Ta để sát vào cái mũi ngửi ngửi, là cử hương.

“‘Phẩm’ tự tam khẩu, một ly trà chia thành ba phần nhấm nháp.” Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Trước khi phẩm trà, ánh mắt dịu dàng nhìn người rót trà một lát, hơi mỉm cười, mang ý cảm tạ.”


A, còn muốn ta nhìn hắn cười?

Ta ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của hắn, hướng hắn nở một nụ cười tươi như hoa, “Như vậy sao?”

Hắn nhìn ta trong chốc lát, sau đó rời đi ánh mắt, đạm thanh nói: “Âm, có thể phẩm trà.”

“Ác.” Ta cúi đầu uống, thầm nghĩ cái chén nhỏ như vậy, còn muốn chia ba lần, chẳng phải mỗi một lần uống cũng như không uống sao?

“Uống thêm một chén.” Hắn lại đưa một chén cho ta.

Di? Không phải nói phải ngừng một lúc sao? Ta tiếp nhận, cúi đầu muốn uống thì nghe thấy hắn dùng tay gõ mặt bàn, ta đột nhiên nhớ tới còn phải cảm tạ người rót trà, thế là ngẩng đầu hướng hắn cười, sau đó cúi đầu phẩm trà.

“Uống tiếp chén nữa.” Thanh âm hắn lại vang lên.

“Ác.”

“Uống tiếp một chén.”

“…Ta không uống được nữa!”

* * *

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: muốn nhìn giản thể bản đồng hài thỉnh chính mình ở trang mặt hữu thượng giác “Phồn thể bản” ấn lưỡng hạ ( nhất định phải lưỡng hạ, mặc dù cuối cùng vẫn bày phồn thể bản, nhưng nội dung là giản thể), thực phương tiện . Bất quá chỉ có ở đương trang ấn mới có hiệu, chỉ cần nhất chuyển trang liền hội biến hồi nguyên lai .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.