Đọc truyện Đào Chi Yêu Yêu – Chương 3
Mùa xuân, ta cả người đều cảm thấy mệt, cả ngày chỉ muốn ngủ.
Nằm trên một tảng đá lớn dưới tàng cây bên bờ suối, lười biếng phơi nắng mặt trời, lòng ta bắt đầu nghĩ ngợi không yên.
Ta phát hiện thân thể này của Phùng Hành thật sự dùng không tốt.
Tuy không biết Hoàng Dược Sư dùng phương pháp nào để bảo trì thân thể không thối rữa nhưng mà lâu không hoạt động khiến cho cơ thể có trạng thái héo rũ, bủn rủn vô lực, động mạnh vài cái cũng không được. Ta nhớ rõ Phùng Hành sinh Hoàng Dung lúc hai mươi tuổi, Hoàng Dung năm nay mười tuổi, nói cách khác, khối thi thể này đã đặt trong hầm ngầm mười năm.
Không thể tưởng tượng được Hoàng GG không những thích dưỡng thành du hí, còn có luyến thi phích.
“…Nói như vậy, ta năm nay không phải ba mươi tuổi sao?” Ta sờ sờ mặt mình, may mắn là Phùng Hành còn duy trì bộ dáng khi hai mươi tuổi, bằng không ta thật sự không cách nào chấp nhận được những thay đổi lớn như vậy. Khi sống ở thế giới trước, ta cũng mới quá hai mươi, là một sinh viên đại học vô cùng bình thường. Sau khi xuyên đến đây, bị kêu A Hành A Hành, ta cũng nhanh quên mất thân phận của chính mình.
Ta vốn tên là An Nhược Sơ, nghe lão ba nói, tên này xuất phát từ một câu thơ của Nạp Lan Tính Đức(*) thời nhà Thanh “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến”(**), có thể chấp nhận được. Ta vốn cũng bằng lòng, nhưng khi ta biết câu sau “Hà sự thu phong bi hoạ phiến”(***) thì thế nào cũng hiểu được tên này là điềm xấu.
(*) Nạp Lan Tính Đức (Chữ Hán: 納蘭性德, phiên âm: Nalan Xing De), tên nguyên là Thành Đức (成德), tự Dung Nhược (容若), hiệu Lăng già sơn nhân 楞伽山人) (1655-1685) là một nhà thơ người Mãn Châu đời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ông được biết đến như là một tài năng văn chương, tài hoa nhưng yểu mệnh, được tôn là “Thanh sơn đệ nhất từ nhân” (Đệ nhất từ nhân đầu đời Thanh). Ông có nhiều tác phẩm để lại thắm đẫm nổi sầu bi, lụy khổ.
(**) + (***)
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến
Hà sự thu phong bi hoạ phiến.
Nhân sinh nếu mãi chỉ như khi mới gặp,
Vậy thì đâu có gì phải phiền muộn?
Trước kia không thể nào thích tên của mình, hiện tại không ai gọi, ngược lại cảm thấy có điểm buồn bã.
Nghĩ đến đây, ta thầm thở dài. Mà thôi, Phùng Hành thì Phùng Hành, không phải chỉ là đổi một cái tên thôi sao, ta vẫn là ta. Tuy rằng đã hạ quyết tâm lấy thân phận Phùng Hành ở đây mà sống sót nhưng ta cũng không cố ý bắt chước lời nói và cử chỉ của nàng, dù sao bắt chước cũng không được, miễn cho vẽ hổ không thành lại thành chó(*), làm trò cười.
(*)thành ngữ, “vẽ hổ không thành, lại thành chó” (畫虎不成, 反類犬 – họa hổ bất thành, phản loại khuyển). Câu này liên quan đến lời khuyên răn của Mã Viện đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời kì nhà Đông Hán là Đỗ Bảo (杜保); có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi.
Ta nửa ngồi dậy, cởi đôi tất trắng ra, đem đôi chân nhỏ ngâm vào trong dòng nước lạnh của con suối. Phùng Hành không có quấn chân, cái này thật là thập phần may mắn cho ta, trước kia ta xem qua một số tư liệu cùng hình ảnh về quấn chân mà bị ghê tởm không thôi. Hoàng Dược Sư được người ta gọi là Đông Tà, đối với lễ giáo luôn luôn coi khinh, tất nhiên sẽ khinh thường những hành vi giam cầm tự do của nữ tử loại này, nói vậy ý trung nhân của hắn cũng sẽ không phải là tiểu thư khuê các đại môn không ra nhị môn không mại.
Cảm giác lạnh thấu xương khi đôi chân trần vừa tiếp xúc với nước suối khiến cho ta không khỏi co rúm người lại. Sau khi đôi chân chậm rãi thích ứng được với nhiệt độ, ta vặn vẹo cái thắt lưng lười biếng, cảm giác cả người đều trở nên sảng khoái. Ta vui vẻ nghịch nước, dùng sức quẫy chân khiến bọt nước tung lên thật cao, bị bắn vào chân cũng không để ý.
“Kiếp trước” ta vốn cũng không thích giao tiếp nhiều với người khác, đảo Đào Hoa là nơi thế ngoại đào nguyên một tay Hoàng Dược Sư tạo ra, ở đây không có trần thế ồn ào náo động, không có đám người tầm thường, chỉ có hoa cỏ khả ái côn trùng kêu vang, ta chắc chắn, chỉ cần không phải là người sợ tịch mịch thì nhất định sẽ thích sống ở nơi này.
Trùng hợp, ta chính là một người như vậy, hơn nữa còn là người thích ở một mình, cho nên đảo Đào Hoa thực hợp với tính ta. Thêm nữa, mỗi ngày có suất ca ngắm cho bổ mắt, còn có mỹ thực đưa lên tận miệng, sống như thế, còn gì cầu nữa. Ngẫm thấy Phùng Hành cũng thật sự là bạc mệnh, có được hết thảy nhưng lại không có phúc để hưởng thụ. Thật vất vả mới tóm được người đàn ông kim cương độc thân nhưng kết hôn được vài năm đã đi đời nhà ma. Ô, nàng trên trời có linh không biết có oán hận ta hay không?
Tuy rằng chiếm thân thể Phùng Hành là một điều ta hoàn toàn không muốn, nhưng cũng cảm thấy thật có lỗi với mối tình thắm thiết của Hoàng Dược Sư với vong thê. Cũng bởi vậy mà cho dù đối với nhân vật nam hoàn mỹ dưới ngòi bút Kim Dung này thèm nhỏ dãi không thôi nhưng ta cũng không lợi dụng thân phận Phùng Hành để đi làm mấy chuyện chiếm tiện nghi của hắn.
Nghĩ đến đây ta cũng có điểm bội phục chính mình, suất ca trước mặt, phải làm như mắt không thấy tâm không loạn thực không dễ dàng nha…Khụ, được rồi, thay vì nói xin lỗi, không bằng nói rằng ta theo bản năng cảm thấy nếu một ngày hắn biết ta không phải Phùng Hành, ta sẽ phải chết thật lừng lẫy. Vì mạng nhỏ của chính mình mà suy nghĩ, ta nghĩ hành động cẩn thận đúng mực là tốt nhất, dù sao cường x chưa thành so với tội danh cường x danh nhẹ hơn một chút(*)…
(*) cường x = cưỡng gian =))
“Phốc…” Nghĩ thầm như vậy, ta bật cười một mình.
Nếu như Hoàng Dược Sư biết ta lấy cái này để so sánh quan hệ giữa chúng ta, hơn nữa là cái XX kia, không cần nói, hắn sẽ trực tiếp đưa ta lên Tây Thiên.
“Chuyện gì tốt mà cười như vậy?”
Âm thanh trong trẻo từ trên đỉnh đầu truyền tới, ta ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng Dược Sư nhất tập áo xanh, tay phải chấp tán, tư thế oai hùng ào ào từ trên không đáp xuống bên người ta(*), tay áo rộng phiêu phiêu, giống như thiên ngoại phi tiên. Ta nhìn không chớp mắt, trong lúc nhất thời đã quên mất lời hắn nói.
(*) dùng khinh công ý mà.
Cái ô trong tay hắn hướng về phía ta, chắn đi ánh nắng mặt trời, nói: “Nước suối lạnh, đừng chơi quá lâu.”
Ta còn chưa hoàn hồn, hắn đã một tay chụp tới, ta chỉ cảm giác được thắt lưng căng thẳng, còn chưa ý thức rõ chuyện gì đã phát sinh, người đã đứng vững vàng trên khối đá lớn trơn trượt(*).
(*) Chắc Sơ tỷ mải ngắm Hoàng ca mà bị trượt chân đây mà, sắc nữ =))
“Trở về đi.” Hắn nói.
Ta lúc này mới hoàn hồn, “Chờ một chút, tất, tất của ta!” Tamột bên gọi hắn lại, một bên bắt đầu tìm tất. “A, tất đâu?”
“Nàng tìm cái này sao?”
Ta vừa ngẩng đầu đã thấy Hoàng Dược Sư đang cầm tất của ta với vẻ mặt hứng thú, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu.
OMG! Chạy lên tay hắn từ lúc nào vậy?
“Đây gọi là tất?” Hắn chọn mi hỏi.
Cũng khó trách tại sao Hoàng Dược Sư tò mò, tất kia là chính tay ta may, bởi vì căn bản thời đại này không có loại tất này nọ, chỉ có một tấm vải dài quấn chân, phiền toái chết. Ta thân chính là học thiết kế trang phục, mấy thứ trò chơi nhỏ nhoi này cũng không làm khó được ta.
“Mang bằng cách nào?” Hắn tiếp tục hỏi.
Hắc, cũng có thứ ngươi không hiểu cơ đấy. Trong lòng ta thầm đắc ý một chút, lấy lại tất trong tay hắn, ngồi xuống tại chỗ, vén váy lên, vươn chân ta, dùng hai ngón cái mở rộng miệng tất rồi chụp vào, một bên giảng giải: “Chính là như vậy, rất đơn giản đúng không?”
Đang lúc ta đang muốn mang nốt một chiếc tất, một bàn tay đã lấy nó đi. Ta giương mắt, chỉ thấy Hoàng Dược Sư ngồi xổm trước mặt ta, trong tay đang cầm chiếc tất kia, nói: “Ta thử xem.”
Còn chưa tiêu hoá được ý tứ của mấy lời này, hắn đã cầm được chân trần của ta, đem nó nâng lên đặt trên đầu gối, ngón tay thon dài khai mở miệng tất rồi chụp vào chân ta.
Phùng Hành tuy rằng không quấn chân nhưng một đôi thiên túc cũng vô cùng linh lung khéo léo, nay bị hắn nắm trong lòng bàn tay, lại khiến người ta có cảm giác nói không nên lời. Ta ngạc nhiên nhìn động tác của Hoàng Dược, bất giác nhớ tới bây giờ mình chính là Phùng Hành, cố gắng điều chỉnh ánh mắt trở nên bình thường, cuối cùng cũng không quên thêm vào một câu bình luận: “Ngươi học thật nhanh.”
Hoàng Dược Sư ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt có điểm thê lương.
Hắn đem chân ta buông xuống, chính mình đứng lên, sắc mặt âm tình bất định, Ta chột dạ đứng dậy, không biết mình đã nói sai cái gì rồi. Ta đang định mở miệng nói một câu để làm dịu đi không khí, chỉ thấy hắn “hừ” một tiếng, vung tay áo, trước mắt ta một bóng dáng màu xanh chợt loé, trăm dặm nhất thời không thấy hắn đâu nữa.
“Này! Này!” Ta hô hai tiếng khiến cho chim trên cây bị kinh động mà bay mất.
Ta đứng dưới tàng cây, bóp tay, trăm tư không thể giãi bày, trong sách nói Hoàng Dược Sư này hỉ nộ vô thường thật không sai.
Trên mặt suối một đôi uyên ương bơi tới, đang ở giao cảnh triền miên, ta chán đến chết nhìn một lúc.
Rồi sau đó, ta chậm rãi trừng lớn hai mắt.
Ôi trời, đây không phải là vợ chồng tình cảm trong truyền thuyết chứ?
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta theo lời tả liễu, đã nói muốn nhìn đích đồng hài yếu phụ trách nhiệm ác, không nên lừa gạt nhân gia còn nhỏ đích tâm linh.