Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 721: Nội gián


Bạn đang đọc Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 721: Nội gián

Thương thế của Mẫn đại nhân thế nào, trong lòng Lang Hoa rất rõ ràng.

Cố Thế Hoành nghe được tin tức không khỏi thở dài: “Vậy bây giờ phải làm thế nào? Có phải đến xem không?”

Lang Hoa nói: “Con sai người về nhà đón tổ mẫu, lát nữa chúng ta cùng đến Mẫn gia.”

Cố Thế Hoành hiểu ý của Lang Hoa, người cả nhà bọn họ xuất hiện chính là lấy thân phận chí giao đi thăm, cũng coi như là tiễn Mẫn đại nhân một đoạn đường cuối cùng.

“Con cũng đừng quá đau lòng,” Cố Thế Hoành nói, “Con đã tận lực rồi.”

Lang Hoa gật gật đầu.

Đến khi nội thị trong cung dẫn Ngự y rời đi, Lang Hoa và Cố Thế Hoành cùng đến nhà chính.

Bùi Tư Thông mặt đầy căm giận, đến khi trong phòng không còn người ngoài liền không nhịn được nói: “Chẳng trách năm đó Tiên hoàng muốn lập Khánh Vương làm trữ quân, nếu như Tiên hoàng có thể sống thêm hai năm, tuyệt đối sẽ không đến phiên hắn leo lên hoàng vị.”

Người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, không ngờ còn có chuyện như vậy.

Bùi thái phu nhân nhíu mày: “Có lời gì không thể nói tử tế, ngồi xuống từ từ nói rõ ràng, đừng có không đầu không cuối khiến cho mọi người nghe không hiểu được.”


Lang Hoa ngồi bên cạnh Bùi Khởi Đường.

Bùi Tư Thông ngượng ngùng nói: “Đó đều là chuyện trước đây rồi, bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Năm đó Tiên hoàng bệnh nặng, lúc hấp hối triệu kiến không ít người. Thật ra thì Thái hậu và mấy vị đại thần đều biết Tiên hoàng không yên tâm về đương kim Hoàng thượng, cũng chính là Thái tử điện hạ năm đó. Tiên hoàng sắp xếp đại thần tâm phúc giúp đỡ Thái tử. Đến ngày hôm sau tinh thần dường như tốt hơn chút liền nói chuyện riêng với Thái hậu nương nương. Lúc đó ta cách giường bệnh rất gần, liền nghe thấy Tiên hoàng nhắc đến Khánh Vương, sau đó nói ba lần đáng tiếc.”

“Lúc đó là bởi vì thời gian Thái tử làm trữ quân rất dài, thế lực của Đông cung thâm căn cố đế rồi, tạm thời sửa chữa hoàng mệnh sẽ chỉ khiến cho triều đình hỗn loạn. Tiên hoàng suy nghĩ nhiều lần mới không hạ quyết định này, bây giờ xem ra tai hoạ khi đó sau này vẫn xảy ra rồi. Bởi vì Thái tử vốn cũng không phải là một người nhân từ gì, hắn làm sao có thể dung nạp huynh đệ như vậy.”

Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường, trên mặt Bùi Khởi Đường không chút gợn sóng, mắt trong suốt như nước suối, không có gì khác thường. Nhưng Lang Hoa biết trong lòng Bùi Khởi Đường nhất định rất khó chịu.

“Đất nước không có vua tốt, tương lai nhất định hại nước hại dân, Tiên hoàng anh minh một đời nhưng lại nhất thời hồ đồ.”

Thật ra thì Lang Hoa có thể hiểu tâm tình của Tiên hoàng năm đó, lợi hại rõ ràng như vậy, lựa chọn thế nào đều có thể sai, chỉ có thể đánh cuộc tương lai.

Hiển nhiên, Tiên hoàng thua cuộc rồi, đương kim Hoàng đế càng ngày càng hoang đường, đến nước nhỏ như Giao Ly cũng dám nhiều lần quấy nhiễu biên giới, trọng thần biên cương như Chu Diễm lại tư thông với địch phản quốc.

Bùi Tư Thông nói: “Không dễ dàng gì mới có người vào kinh cần vương, còn chưa giết chết Ninh Vương, Hoàng thượng đã nổi lên nghi ngờ, muốn hai tay dâng Khởi Đường cho Ninh Vương. Đến khi Ninh Vương và Khởi Đường lưỡng bại câu thương, hắn xuất hiện thu dọn cục diện. Đây cũng coi là một nước cờ hay.”

Lang Hoa lắc lắc đầu, có lẽ vậy, chỉ là cục diện bây giờ không cho phép làm như thế.


Ninh Vương mưu nghịch dấy lên phản loạn ở Đại Tề, hoạ thêm một ngày, Đại Tề sẽ thêm một phần tổn thất.

Hơn nữa…

Lang Hoa nói: “Trong kinh có người Kim quốc.”

Bùi Khởi Đường không cảm thấy kinh ngạc, nhưng Bùi Tư Thông lại không ngừng ngạc nhiên: “Làm sao có thể, người Kim quốc chẳng lẽ muốn thừa cơ khởi binh xuống phía nam.”

Kim quốc có thể chiếm đoạt Liêu quốc, đương nhiên cũng có thể dấy binh với Đại Tề.

Lang Hoa nói tiếp: “Hơn nữa con nghi ngờ Mẫn đại nhân bị thương có chút liên quan với chuyện này, Kim quốc sợ rằng có tai mắt trong triều đình. Kẻ này là ai, chúng ta bây giờ vẫn chưa biết.”

Lang Hoa nói tình hình lão Nhạc tra được ra, “Có người thấy Mẫn đại nhân bị thương, khi đó Mẫn đại nhân đang cầm tấu chương chuẩn bị vào cung diện thánh, đột nhiên bị người gọi đến bên cạnh nói chuyện. Người kia mặc dù không nhìn thấy người nói chuyện với Mẫn đại nhân là ai nhưng có thể khẳng định là quan viên, hơn nữa Mẫn đại nhân còn hết sức hiểu rõ người này, sẽ không có chuyện không có nửa điểm vùng vẫy đã bị trọng thương.”

“Sau khi Mẫn đại nhân bị đâm, vật lộn nói một câu, người kia chỉ nghe được hai chữ ‘nội gián’ cuối cùng. Con nghĩ nếu như là người của Ninh Vương, hẳn nên nói là mưu phản hoặc là bè lũ phản bội, như vậy người ngoài sẽ rất nhanh phán đoán ra, tìm kiếm bè đảng của Ninh Vương ở kinh thành, nhưng Mẫn đại nhân lại dùng hai chữ nội gián.”

Nội gián thường là người của nước đối địch điều tra tình báo.


Ánh mắt Khởi Đường loé lên: “Ta ở Quảng Nam cũng gặp phải người Kim quốc.”

Cho nên tất cả những thứ này không phải là trùng hợp.

Bùi Tư Thông nói: “Người Kim quốc ở Quảng Nam làm gì?”

“Giống như Hoàng Thành Ti sẽ phái người đi Hồi Cốt, Tây Hạ, Kim quốc, Giao Ly. Những quốc gia kia đương nhiên cũng tới Đại Tề thăm dò tin tức,” Bùi Khởi Đường nói, “Chỉ có điều những năm này người của chúng ta đều đang theo dõi chiều hướng của các quốc gia xung quanh, Kim quốc là hy vọng Đại Tề nội loạn mà thôi. Ninh Vương và Kim quốc sớm có cấu kết, đưa cho Kim quốc một cuốn sấm thư, bên trên có lẽ là ghi vận quốc của Đại Tề.”

Sắc mặt Bùi Tư Thông tái mét, đến Bùi thái phu nhân cũng không nhịn được lộ vẻ xúc động.

Một Vương gia vì đoạt vị lại làm ra chuyện khiến người ta khinh thường như vậy.

Ninh Vương cũng coi như giở mọi mánh khoé. Nếu như không có Bùi Khởi Đường, đương kim Hoàng đế không ngăn cản được Ninh Vương đăng cơ xưng đế. Ninh Vương thật sự sẽ thay đổi triều đại.

Bùi Tư Thông nói: “Sấm thư gì, bên trên viết những gì? Con có nhìn thấy không?”

Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu: “Có lẽ là Ninh Vương sẽ làm Hoàng đế, Ninh Vương nhất định sẽ dùng cái này hứa cho Kim quốc, Giao Ly lợi ích.”

Lang Hoa không cảm thấy kỳ quái, đối với Ninh Vương mà nói, Đại Tề không quan trọng, có lẽ trên đời này không có ai đáng cho hắn lộ vẻ xúc động, ngoại trừ chính hắn ra. Người không có ranh giới sẽ luôn kiếm cớ cho hành vi của mình.


Liên hiệp với Kim quốc và Giao Ly đối với Ninh Vương mà nói chỉ là kế tạm thời, thật ra thì hành vi của Ninh Vương chẳng khác gì vị Thái tử đã chết kia.

Bùi Tư Thông trầm tư: “Vậy chúng ta phải làm thế nào? Rốt cuộc là đối phó với Ninh Vương và Kim quốc, hay là….”

“Đương nhiên phải biết nội gián là kẻ nào trước,” Bùi Khởi Đường nói, “Lang Hoa đã tra ra manh mối, quan viên bị bao vây ở kinh thành có thể kiểm tra từng người một, hẳn rất nhanh là có thể có tiến triển.”

Bùi Tư Thông cảm thấy lời này có lý, chỉ là không quá phù hợp với tác phong của Bùi Khởi Đường. Bùi Khởi Đường từ trước đến giờ đều không quan tâm gì, lần này lại quy củ như vậy.

Nói xong, mọi người rời đi, Lang Hoa nói mấy câu với Bùi phu nhân. Nàng đang định mang ít đồ tốt đến Mẫn gia, mới vừa xuống bậc thềm, bên cạnh liền có một cánh tay giơ ra đỡ nàng.

Lang Hoa quay đầu nhìn thấy ánh mắt Bùi Khởi Đường.

“Làm sao thế?”

Bộ dạng Bùi Khởi Đường cẩn thận giống như nàng sẽ ngã xuống bậc thềm vậy, nhất là thần sắc trong nháy mắt vừa rồi, còn mang chút hối hận.

“Trên người còn đau không?” Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, “Thật ra thì ta không nên… vào lúc này, cơ thể nàng yếu ớt như vậy nên bồi dưỡng cho tốt.” Hắn hồi kinh là một lòng muốn đoàn tụ với Lang Hoa, lại không ngờ sẽ viên phòng với nàng vào lúc này. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lang Hoa, lý trí như bị ném ra sau đầu, bây giờ hối hận đã không kịp rồi.

Lang Hoa đỏ mặt, Cố Thế Hoành đang nói chuyện với Bùi Tư Thông cách đó không xa. Nàng mím mím môi, trong mắt đầy quở trách, vừa rồi không chỉ là hắn, nàng cũng bởi vì xa cách trùng phùng mà động tình. Bùi Khởi Đường thường ngày là một người vô pháp vô thiên, làm sao lần này sau khi từ Quảng Nam về, ngược lại giống như có tâm sự gì.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.