Bạn đang đọc Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 719: Đau lòng
Bùi Khởi Đường cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng rơi lên sau tai Lang Hoa.
Cảm xúc ấm mềm giống như một luồng nhiệt lập tức chạy khắp toàn thân nàng, nhẹ như chuồn chuồn chạm nước. Nụ hôn ấy giống như một cái lông chim khẽ vuốt ve nàng, lại có mấy phần trêu chọc. Lang Hoa không nhịn được muốn đụng vào hắn, ngón tay nàng nắm lấy tay hắn, cùng hô hấp theo hắn.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng đổi hướng, môi phủ lên môi nàng, đầu lưỡi mềm nhẹ vẽ theo hình dạng đôi môi nàng, khiến cho nàng cảm thấy có loại thấp thỏm và trông đợi muốn xông ra từ đáy lòng.
Nàng cũng nhẹ hé môi theo tiết tấu của hắn làm sâu thêm nụ hôn này, ly biệt lâu ngày giống như cái cây từ từ cắm rễ ở trong lòng. Giờ lại có được hơi thở và nhiệt độ của nhau mới có thể nhổ tận gốc tình ly biệt này.
Lang Hoa thở mạnh, tay đặt lên khuôn mặt, tai và cằm Bùi Khởi Đường, cho dù là nhắm mắt lại, dung mạo của hắn cũng khắc sâu ở trong lòng nàng, rõ ràng như vậy. Lúc nàng sợ hãi, hắn ở trong đáy lòng sẽ đi ra, cho nàng dựa vào, cho dù hắn không có ở bên cạnh nàng, cũng vẫn chống đỡ tinh thần cho nàng như vậy. Vì thế nàng mới không hoảng hốt.
Tay hắn luồn vào y phục của nàng, nhiệt độ của lòng bàn tay xoa dịu da thịt nàng.
Lang Hoa chỉ cảm thấy cả người trở nên càng ngày càng mềm yếu, cánh tay nàng muốn bám vào vai hắn, nhưng lại chạm vào áo giáp lạnh như băng. Lang Hoa lúc này mới có chút thanh tỉnh, không khỏi mở mắt, nhìn vào đôi mắt mơ hồ của Bùi Khởi Đường.
Khẽ dừng lại như vậy khiến cho hai người đều thanh tỉnh.
Bùi Khởi Đường thẳng người lên: “Ta vẫn là cởi áo giáp ra trước.”
Lang Hoa thẹn thùng cụp mắt xuống: “Ta giúp chàng.”
Áo giáp kia rất nặng, Bùi Khởi Đường không biết đã mặc bao lâu, giờ nên tháo xuống thở lấy hơi rồi. Rất nhiều lời đều không nói, rất nhiều chuyện cũng không có hỏi, nàng liền mơ mơ màng màng dựa vào trong ngực hắn.
Cởi áo giáp ra, cởi trường bào bên ngoài xuống, lộ ra áo lót bên trong, Lang Hoa lúc này mới ngửi thấy mùi máu tanh. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên cánh tay Bùi Khởi Đường quấn đầy vải dầy, cho dù như thế máu tươi cũng đã ngấm ra hết rồi.
“Chàng bị thương.” Lang Hoa lập tức nhíu mày cẩn thận kiểm tra.
“Lúc ở Quảng Nam không cẩn thận bị người Giao Ly làm bị thương, có điều đã đỡ nhiều rồi,” Bùi Khởi Đường nói, “Đã hết đau rồi.”
Không đau mới lạ, Lang Hoa giơ tay cởi vải quấn kia ra, mỗi một tầng tháo ra, trái tim nàng lại trầm xuống. Máu mới và máu cũ lẫn lộn vào nhau, có thể thấy vết thương chưa hoàn toàn kín miệng lại rách ra. Bị thương lặp đi lặp lại như vậy, đổi thành người khác nói không chừng đã sớm thối nát rồi, đừng nói là yên ổn đứng ở đây, càng không thể nào lặn lội đường xa tới kinh thành.
Vết thương khâu lại không quá ngay ngắn, có điều cũng coi là xử lý thỏa đáng.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Là đệ tử Hồ tiên sinh mới nhận, y thuật như nàng, nếu như nàng ở…”
“Đều như nhau,” Lang Hoa trầm mặt nhìn Bùi Khởi Đường, “Gặp phải bệnh nhân không phối hợp như chàng sẽ chỉ là kết quả như vậy.”
Nhìn mặt Lang Hoa đầy không vừa ý và oán trách, Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười.
Bùi Khởi Đường nói: “Sai người lấy chút nước nóng đến đi, ta chỉ muốn tắm, nằm trên giường nói mấy lời với nàng, sau đó ngủ một giấc.”
Mấy chữ sau cùng khiến cho Lang Hoa đỏ mặt.
Hắn nên nghỉ ngơi rồi, nàng có thể nhìn ra, Bùi Khởi Đường đã rất lâu chưa được nghỉ ngơi. Hắn ngày đêm đi gấp, ngựa không ngừng vó vội vã lên đường, mới đến kinh thành được lúc này. Nàng dùng cách kia khiến cho hắn khôi phục thân phận, nhìn mặc dù tốt nhưng cũng phải hiểu được bố binh đánh trận, năng lực thống soái người ngoài không thể bì mới có thể làm được.
Bùi Khởi Đường mới bao nhiêu tuổi, cho dù đổi thành huynh trưởng cũng không nhất định có thể làm được, nhưng hắn lại hoàn thành nhanh như vậy.
Nghĩ tới đây, Lang Hoa không khỏi đau lòng, định đứng dậy: “Ta kêu người đi chuẩn bị.”
Bùi Khởi Đường đè Lang Hoa xuống, giơ tay ra vỗ mấy cái, song cửa lập tức bị vạch ra một kẽ hở, Ngô Đồng ló đầu vào.
Bùi Khởi Đường nói: “Đi kêu người múc nước, ta muốn tắm rửa.”
Lang Hoa lúc này mới nghĩ ra, nội trong hai mươi bước, nhất định có Ngô Đồng.
…
Lang Hoa nhìn bóng dáng Bùi Khởi Đường trên bình phong, tay cầm khăn không biết có nên vào hay không.
Thấy hắn cởi y phục xuống, nàng lập tức xoay người.
Bọn họ đã từng một đời làm phu thê, nhưng những chuyện đã xảy ra nàng đều quên hết, tất cả giống như mới.
“Lang Hoa, nàng đến giúp ta có được không,” Tiếng Bùi Khởi Đường trở nên dịu dàng, giống như là đang nỉ non bên tai nàng, “Cánh tay này của ta không thể dính nước.”
Đây là vừa rồi nàng dặn dò, bây giờ hắn đã trả lại hết cho nàng.
“Ta kêu Ngô Đồng tới giúp.”
Bùi Khởi Đường yên lặng chốc mới lát nói: “Nàng là chê ta phong trần mệt mỏi…”
Làm sao có thể chứ?
Hắn biết rõ không phải, nhưng vẫn cố ý nói như vậy, thật giống như trẻ con vì lấy được thứ mình muốn, luôn có bản lĩnh cường biện và nói bậy.
Nếu nàng cứ như vậy không quan tâm đến hắn, lại không đành lòng.
Lang Hoa hít một hơi đi vào: “Ta giúp chàng chà lưng, trong cung lúc nào cũng có thể có người đến, chàng phải nhanh thay y phục đi, đừng làm loạn.”
“Được,” Bùi Khởi Đường dứt khoát đáp.
Đi vào phòng, nàng ngẩng đầu lên liền thấy hắn đang mỉm cười nhìn nàng, nhiệt độ của ánh mắt và hơi nước nóng cuộn vào nhau, nhào vào mặt nàng.
Lang Hoa cúi thấp đầu, cầm khăn đi qua, thấm ướt khăn đặt ở sau lưng hắn, tay nàng hơi trắng xanh tạo thành so sánh rõ ràng với da thịt màu mật của hắn.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng quét qua khiến hắn khẽ run lên, nghiêng đầu đi. Mặc dù không nói chuyện nhưng Lang Hoa thấy cổ hắn giật mạnh một cái.
Hoá ra hắn cũng đang hốt hoảng, nụ cười nhàn hạ trên mặt kia chỉ sợ cũng là giả vờ thôi.
Suy cho cùng hắn vẫn là một thiếu niên, có thể có bao nhiêu bình tĩnh như thường chứ.
Trong phòng vang lên tiếng vẩy nước, tay nàng nhanh chóng qua lại trên lưng hắn, sắp xong rồi. Tay Lang Hoa khẽ trượt, cục xà bông trong lòng bàn tay rơi vào nước. Nàng theo bản năng giơ tay ra mò, vừa cúi đầu mặt nàng liền dính vào lưng hắn. Nàng hốt hoảng muốn mượn lực đứng dậy, tay chống một cái nhưng lại đặt lên eo hắn.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường nỉ non một tiếng, mở cánh tay ra, ôm Lang Hoa vào trong lòng.
Hắn đứng lên bước ra khỏi thùng tắm, bên tai Lang Hoa vang lên tiếng hít thở nặng nề của Bùi Khởi Đường. Nàng mở mắt ra, trông thấy ánh mắt mơ màng của hắn.
Nghĩ đến hắn bây giờ không mặc gì, Lang Hoa lập tức nhắm hai mắt lại.
“Lang Hoa,” Hắn đặt nàng lên giường, mặt dần dần cúi xuống.
Không biết làm sao, Lang Hoa chợt nhớ tới giấc mơ kỳ quái kia. Nó chân thực như vậy… Loại cảm giác quen thuộc tận xương kia dường như sắp bị đánh thức.
Hắn nhẹ nhàng kêu tên nàng, tiếng nàng đáp lại chợt biến thành nỉ non.
Không biết qua bao lâu, môi hắn rời ra. Hắn cũng giống như mọi khi, chuẩn bị dứt người, tuân thủ lời hứa của hắn với trưởng bối Cố gia.
Lang Hoa có chút không đành lòng, mở mắt ra: “Chu kỳ của ta đã đến rồi.”
Cái gì?
Những lời này xẹt qua đầu Bùi Khởi Đường.
Lang Hoa thẹn thùng nằm ở đó.
Ý của nàng là…
Trái tim Bùi Khởi Đường giống như bị đụng một cái, tất cả nhiệt tình bởi vì những lời này không khống chế nổi mà bùng cháy.
Hắn lại cúi người xuống.