Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 716: Thu hoạch


Bạn đang đọc Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 716: Thu hoạch

Lục Anh quay đầu lại, nếu đã tìm được người rồi, chỉ cần điều tra nhất định sẽ có thu hoạch.

“Tiểu nhân nhìn thấy người của Cố gia,” Hạ nhân Lục gia thấp giọng, “Cố gia chắc cũng tra ra rồi.”

Thủ hạ của Lang Hoa có một số người cống hiến cho nàng. Nếu không phải vì Ninh Vương công thành, chân tướng của việc Mẫn Hoài bị tập kích đã sớm bị Lang Hoa điều tra rõ ràng.

“Nếu Mẫn phu nhân đã nhờ ta, ngươi hãy đi nói với Mẫn phu nhân một tiếng đi,” Lục Anh nói, “Còn muốn tiếp tục điều tra hay không, phải hỏi ý Mẫn phu nhân xem.”

Hạ nhân đáp một tiếng.

Lục Anh nói: “Thương thế của Mẫn đại nhân thế nào rồi? Đã hạ sốt chưa?”

Hạ nhân lắc lắc đầu: “Không thấy chuyển biến tốt, Khánh Vương phi mỗi ngày đều dẫn người đến xem, không có bất kỳ khởi sắc nào cả, Mẫn đại gia vẫn tìm lang trung khắp nơi.”

Lục Anh thở dài, Mẫn Tử Thần trong lòng cảm thấy thẹn với Mẫn Hoài, nếu như Mẫn Hoài cứ đi như vậy, trong lòng Mẫn Tử Thần vĩnh viễn là một cái nút thắt không gỡ ra được.

Đám binh mã Bùi Khởi Đường càng đi càng xa, Lục Anh cũng từ từ đi khỏi nha môn.

Lang Hoa dựa vào Bùi Khởi Đường cưỡi trên lưng ngựa: “Có phải vào cung thỉnh an Hoàng thượng không?”


Bùi Khởi Đường nói: “Không vội, cho hắn chút thời gian, đỡ phải hai người cho nhau chán ghét gặp nhau.”

Lang Hoa cảm thấy buồn cười, giữa người với người đa số thời gian đều phải giả bộ với nhau, cũng chính vì như vậy, tìm được một người hiểu nhau làm bạn mới đáng quý.

Lang Hoa nói: “Vậy trở về thay y phục, băng bó vết thương, sạch sẽ đi gặp vua.”

Hành động hôm nay của Bùi Khởi Đường đúng là khiến cho người ta trở tay không kịp.

Thấy Bùi gia cách không xa, Bùi Khởi Đường ghìm ngựa lại, Bùi Tư Thông và Cố Thế Hoành cũng đẩy đám người ra đón.

“Nàng xuống trước đi.” Bùi Khởi Đường nói bên tai Lang Hoa.

Lang Hoa chỉ cảm thấy eo siết chặt, sau đó nhẹ nhàng hạ chân xuống mặt đất.

“Khánh Vương gia…”

Một tiếng kêu kinh hãi truyền tới, Lang Hoa nhìn sang, chỉ thấy Bùi Khởi Đường cả người lắc lư, giống như đột ngột ngã từ trên ngựa xuống, trước khi rơi xuống còn không quên nháy nháy mắt với nàng.

Bùi Tư Thông vô cùng tự nhiên tiến lên đỡ lấy Bùi Khởi Đường: “Làm sao thế này? Khánh Vương phi mau đến xem xem… trước khiêng Khánh Vương vào nhà đã…”

Trước mắt mọi người, Khánh Vương bị thương rồi.


Hoàng đế đập lên bàn một cái: “Hắn rõ ràng là cố ý, lấy cớ bị thương để cố ý không tới gặp Trẫm, Trẫm phải trị tội hắn.”

“Hoàng thượng bớt giận,” Lưu Cảnh Thần nói, “Bây giờ ầm ĩ đối với chúng ta không có lợi, phải từ từ từng bước.”

Từ từ từng bước…

Hoàng đế nắm chặt tay: “Những phản thần này phải lúc nào mới xử lý sạch sẽ được? Bọn chúng đều là người thân của Trẫm, nhưng ai ai cũng vong ân phụ nghĩa. Tại sao trời cao không trách phạt bọn chúng, để bọn chúng sống trên đời này? Trẫm vất vả chống đỡ giang sơn Đại Tề, những năm này cho họ hàng hoàng thất ân đức như vậy, án Khánh Vương mưu phản cũng lật lại rồi, hắn còn muốn cái gì nữa?”

“Nếu như có nửa điểm lương tâm thì không nên có hai lòng với Trẫm,” Hoàng đế cười lạnh nói, “Từ trước đến nay chưa từng có một đế vương nào có thể lật lại vụ án mình đã định. Nên làm hay không nên làm Trẫm đều đã làm cả rồi.”

Lưu Cảnh Thần thấp giọng nói: “Hoàng thượng bây giờ là vì giang sơn xã tắc, việc nhỏ không nhịn mưu lớn ắt loạn, trước mắt không thể khiến Khánh Vương có phòng bị,” Nói rồi dừng một chút, “Khánh Vương bị thương, Hoàng thượng càng nên sai người đi thăm, nếu không hắn mượn cớ không chịu xuất chinh, chuyện càng không dễ làm.”

Hoàng đế suy nghĩ nhìn về phía Lưu Cảnh Thần: “Lưu tướng từ khi nào bắt đầu ghét Khánh Vương rồi, trước đây Lưu tướng sẽ không nghĩ ra cách như vậy, càng sẽ không tin lời Hứa thị.”

Tay Lưu Cảnh Thần khẽ run lên, lập tức khom người: “Vi thần cũng là cấp bách mới… bây giờ triều đình nguy hiểm là chuyện một sớm một chiều, vi thần sợ một Ninh Vương đi, đổi lấy một Khánh Vương đến…”

Hoàng đế phất phất tay: “Trẫm chỉ là tùy tiện nói thôi, khanh sợ hãi như thế làm gì, đây lại không phải là chuyện mất mặt gì, chẳng qua là mượn đao giết người thôi.”


Mượn đao của Kim quốc và Ninh Vương, giết Khánh Vương, ông ta có thể vô tư rồi.

Lưu Cảnh Thần từ từ lui ra khỏi đại điện, gió thổi ông ta mới phát hiện vạt áo mình ướt đẫm mồ hôi, ông ta nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.

Thường An Khang lập tức đi lên nói: “Lưu tướng, Hoàng thượng… liệu có…”

Liệu có nổi xung thiên nữa không? Không phải chứ.

Lưu Cảnh Thần nói: “Đến Thái y viện truyền viện sử đến.”

Dặn dò xong, Lưu Cảnh Thần bước lớn ra cửa cung, mới vừa định lên kiệu liền bị người bên cạnh kéo qua, là Hình bộ Thị lang.

Tay Hình bộ Thị lang lạnh ngắt giống như một con rắn, quấn chặt lấy cổ tay Lưu Cảnh Thần: “Lưu tướng, thế nào rồi, bên đó rốt cuộc có động tĩnh gì? Liệu có nói chuyện của chúng ta ra không?” Đột nhiên một người đến, vạch trần chuyện những năm này ông ta làm ra, ông ta tưởng là chết chắc rồi, không ngờ người kia chỉ là muốn ông ta nói ra nguyên nhân cái chết năm đó của Từ lão thái gia, chỉ cần Lưu Cảnh Thần làm theo những người đó, bọn họ sẽ biến nguy thành an.

Nếu không, chỉ sợ Lưu gia và ông ta vĩnh viễn không thoát thân được, thật sự đến bước này rồi, nói cái khác có tác dụng gì.

“Lưu tướng,” Hình bộ Thị lang nói, “Người không vì mình trời tru đất diệt.”

Lưu Cảnh Thần hận không thể một cước đạp qua, ông ta chán ghét nhìn Hình bộ Thị lang: “Chuyện năm đó không liên quan đến ta, nếu như ngươi nói linh tinh, đừng trách ta không khách khí.”

Nói xong Lưu Cảnh Thần đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng Lưu Cảnh Thần biến mất trước mắt, Hình bộ Thị lang “hừ” một tiếng, “Nói cho cùng chẳng qua chỉ là tên nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo, năm đó cũng là nhắm trúng của cải của Từ gia, lấy được đồ đạt được lợi ích mới có ngươi của ngày hôm nay, thoáng cái lại không thừa nhận nữa, ta không sợ chết đấy, cùng lắm thì kéo ngươi theo.”


“Đại nhân.”

Hình bộ Thị lang vừa nghĩ tới đây liền nghe thấy bên cạnh gọi to một tiếng, ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy một nữ tử.

“Đại nhân, đây là Từ Đại tiểu thư của chúng ta.” Ma ma quản sự của Từ gia lập tức tiến lên.

Từ Cẩn Du hành lễ với Hình bộ Thị lang: “Đại nhân có nhìn thấy Lưu tướng gia không.”

Nữ quyến của Từ gia đến tìm Lưu tướng, ánh mắt Hình bộ Thị lang chợt lóe, trong đó lộ ra mấy phần khinh thường, có điều rất nhanh liền bị che mất: “Sau khi Lưu tướng gia ra khỏi cung hẳn là trở về nha môn, ngươi có chuyện gì ta có thể truyền đạt thay.”

“Là Nhị lão gia nhà chúng ta,” Ma ma quản sự của Từ gia nói, “May mà có Tướng gia giúp đỡ, vết thương trên người khởi sắc rồi, lão phu nhân nhà chúng ta sai chúng ta tới cám ơn Tướng gia.”

Trong nháy mắt, Hình bộ Thị lang dường như ý thức được cái gì, Lưu tướng những năm này nâng đỡ Từ Tùng Nguyên sẽ không phải là vì nữ quyến của Từ gia đi… Nếu là như vậy, không trách năm đó Từ lão thái gia sẽ chết kỳ lạ như thế.

Hình bộ Thị lang tươi cười, ông ta cũng không cần sợ Lưu Cảnh Thần sẽ đối phó với ông ta nữa.

Từ Cẩn Du lên xe ngựa, ma ma quản sự bên cạnh thấp giọng nói: “Nhìn bộ dạng Hình bộ Thị lang có vẻ tin rồi.”

Từ Cẩn Du gật gật đầu: “Nói không chừng chuyện năm đó chính là xảy ra như vậy, có điều là thật hay giả có quan trọng gì, chỉ cần mọi người đều tin, Từ lão phu nhân sẽ không thể làm gì.” Lần này trở về Từ gia, nàng ta có chuẩn bị, chẳng những muốn trả thù, còn phải lấy lại đồ thuộc về nàng ta.

Tam nương, Tam nương, chỉ cần giúp nàng ta, nàng cũng sẽ như Tam nương mong muốn.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.