Bạn đang đọc Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 713: Cô lập hoàn toàn
Lúc Bùi Khởi Đường nói, binh mã của Định Viễn Hầu tới tấp lui về phía sau một bước, chiến cuộc vốn là vô cùng nóng bỏng, đột nhiên bị ép dừng lại.
Quân phản loạn của Ninh Vương không thể không ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Bùi Khởi Đường nói: “Nhìn tướng sĩ bên cạnh ngươi đi, ngươi biết rõ trận này không thắng được, bọn họ sẽ chết, người nhà của bọn họ cũng sẽ bởi vì phản quốc mà bị giết. Ngươi bồi nhiều tính mạng như vậy, không ngại thông đồng với địch bán nước chẳng qua là vì tư lợi bản thân, ngươi không cảm thấy thẹn với bọn họ sao?”
“Ngươi không phải là Ninh Vương, Đại Tề không có hoàng tộc như vậy, rõ ràng ngồi nơi vương vị, nhưng cả đời này chỉ làm một chuyện…”
Bùi Khởi Đường nói rõ ràng: “Giả ngây giả dại! Cho dù được người tôn làm Vương gia thì có tác dụng gì?”
Ninh Vương như là bị người nắm lấy nơi mềm yếu nhất trong lòng, lập tức đầm đìa máu tươi.
“Chỉ có tiểu nhân mới âm mưu tính toán, ngươi đến tôn nghiêm của mình cũng sẵn lòng bán rẻ, làm sao có thể đối xử tốt với người khác? Người như vậy cho dù làm vua, cũng là tàn bạo thất đức.”
Biết rõ đây là kế khích tướng của Bùi Khởi Đường, nhưng Ninh Vương không áp chế được tức giận trong lòng, cầm cung tên bên cạnh lên, ngắm cờ lớn của Khánh Vương đang lung lay trong gió mà bắn.
Bên cạnh cờ đột nhiên xuất hiện một người, dùng sức lắc lư cờ, mũi tên của hắn quét qua lá cờ.
Tiếng cười vang lên trong quân đội của Bùi Khởi Đường.
Mặt Ninh Vương căng đỏ lên, Bùi Khởi Đường dường như có thể dự liệu được bước kế tiếp phải làm cái gì, mà hắn biết rõ là cạm bẫy nhưng vẫn nhảy vào.
Ninh Vương ổn định tâm trạng: “Bổn vương là con của Bạch Long, ông trời giáng tai họa xuống, chỉ có Bổn vương có thể dẹp loạn, tất cả nam nhi cần theo Bổn vương tạo dựng sự nghiệp.”
Từ khi khởi sự, Ninh Vương liền lấy cái danh con của Bạch Long để lôi kéo lòng người, mỗi lần nói ra lòng quân đều được khích lệ, lần này nhất định cũng không ngoại lệ.
“Con của Bạch Long đừng đi,” Định Viễn Hầu bên cạnh cũng được lời của Bùi Khởi Đường khích lệ, “Đại chiến một trận với ta, xem xem rốt cuộc ai thắng ai thua.”
Khánh Vương nói đúng, kẻ trước mặt này hoặc là Ninh Vương giả, hoặc là kẻ ngu, ông ta làm sao có thể bị trói buộc tay chân lúc này. Trận này nếu như không đánh thắng, ông ta không cần trở về Đại Tề nữa, dứt khoát tự kết thúc, cũng tránh cho gia tộc phải xấu hổ.
Định Viễn Hầu vừa dứt lời, định thúc ngựa tiến lên, chiến mã hý một tiếng nhẹ, đầu ngựa bị một tiểu lão đầu đè xuống.
Định Viễn Hầu không khỏi kinh ngạc, con chiến mã này theo ông ta đánh nam dẹp bắc, chỉ nghe mệnh lệnh của ông ta, cho dù đối mặt với thiết kỵ của Liêu quốc cũng chưa từng sợ hãi, bây giờ lại bị một lão đầu bình thường tùy tiện đã ngăn cản được.
“Định Viễn Hầu ngài gấp cái gì chứ,” Phùng sư thúc cười đùa nói, “Thời cơ chưa tới, ngài cứ chờ đi đã.”
Sĩ khí của Ninh Vương bị đè xuống, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Định Viễn Hầu vừa định kéo tay Phùng sư thúc ra, bên cạnh lại có thêm ba thiếu niên.
Phùng sư thúc nói: “Đợi chút, chúng ta cùng Định Viễn Hầu giết địch.”
Một lão đầu kỳ quái, dẫn ba đứa trẻ miệng còn hôi sữa tới quấy nhiễu quyết định của ông ta, Định Viễn Hầu không khỏi nhíu mày, nhìn phó tướng bên cạnh.
“Đến rồi, đến rồi.” Phùng sư thúc chỉ quân phản loạn cười.
Định Viễn Hầu ngước mắt lên, chỉ thấy sau lưng quân phản loạn của Ninh Vương, một lá cờ lớn dựng lên, một vị Tướng quân dẫn binh sĩ đến, tiếng kèn lệnh thổi vang, sau đó có người hô: “Tả Sương đô quân, Hành Doanh phó quân, Thánh thượng có lệnh, lệnh các ngươi anh dũng giết địch, dẹp yên phiến loạn, lùng bắt Vương Đàn và Vương gia giả, đợi lúc các ngươi hồi triều Cần Chính Điện ban yến, vợ con nhờ ơn.”
Tả Sương đô quân và Hành Doanh phó quân đều là cấm quân theo Ninh Vương khởi sự, nhưng bây giờ lại lệnh bọn họ đối phó với Ninh Vương.
Định Viễn Hầu nói: “Thế này làm sao có thể? Cấm quân ở đâu ra, hoành mệnh ở đâu ra?”
Phùng sư thúc cười nói: “Vương gia nhà chúng ta nói có là có.”
Cho nên, những người đang kêu gọi đầu hàng kia không phải là cấm quân? Đây không phải là đang chơi đùa sao? Vừa rồi Khánh vương vẫn còn đang lời lẽ chính nghĩa khiển trách Vương Đàn và Vương gia giả, trong chớp mắt hắn lại dùng mưu kế.
“Đừng nghe những kẻ đó…”
Trong quân đội của Ninh Vương bắt đầu hỗn loạn.
Cuối cùng có người đứng ra nói: “Bọn chúng đều lừa gạt các ngươi, phản loạn là một con đường chết, trừ phi giúp Vương Đàn Tướng quân lấy được hoàng vị, nếu không chúng ta đều phải chết ở đây. Thời điểm thay đổi triều đại đến rồi, vận số của Đại Tề đã tận… đến đi, cùng ta giành lấy hoàng vị cho Vương Đàn Tướng quân, giúp Vương gia thay vua đổi chúa.”
Tướng sĩ quân phản loạn đưa mắt nhìn nhau, giúp Vương gia thay vua đổi chúa, muốn lật đổ vương triều Đại Tề sao?
Vương Đàn là kẻ nào, một quan viên không có danh tiếng gì, tại sao phải chết thay Vương Đàn?
Người kia vừa nói xong, một cây cương đao bỗng nhiên đâm tới, đâm thẳng vào người hắn, hắn đau đớn khom người xuống.
Người bên cạnh đạp hắn ngã xuống đất, mặt đầy hung ác và xem thường: “Chúng ta đều là người Tề, đều là binh Tề, cả nhà ta chịu ân sâu của Tiên hoàng, tổ tiên lại theo Cao Tông Hoàng đế chinh chiến, bảo ta dựa vào Ninh Vương còn có thể, bảo ta giúp đỡ Vương Đàn mưu phản xưng đế…” Hắn nhổ một cái, “Vọng tưởng, Vương Đàn là cái thá gì.”
Vừa dứt lời, hắn giương đao trong tay lên: “Đã nghe thấy chưa, Tả Sương đô quân, Hành Doanh phó quân, chúng ta đều là dựa vào tổ tiên mà vào làm quan, đừng quên tổ ấm của chúng ta là Đại Tề cho… Chúng ta bị Vương Đàn lừa gạt nhất thời, không thể mắc thêm sai lầm nữa, kế bây giờ chỉ có giết chết Vương Đàn lấy công chuộc tội.”
“Giết, giết Vương Đàn.”
Một người, hai người, ba người… mười người, trăm người, càng nhiều người rút đao bên hông ra chém giết tướng sĩ bên cạnh.
“Giết, Vương Đàn là kẻ nào, là cái thá gì chứ, lão tử không cống hiến cho hắn.”
Âm thanh liên tục không ngừng, Định Viễn Hầu phía xa nhìn tất cả. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, ông ta tuyệt đối sẽ không tin, ngắn ngủi một ngày, Ninh Vương sẽ liên tục thất bại.
Từ Khải Chi nói: “Bọn họ đều là cấm quân, rất nhiều người đều nhậm chức ở Thị Vệ Ti, tổ tiên của những người này đều từng lập được công lao cho Đại Tề, những người này tuyệt đối sẽ không lật đổ Đại Tề, phù trợ Vương Đàn lên ngôi.”
“Chu Thăng đại ca không sao chứ?” Cố Chiêm Lâm lo lắng, “Huynh ấy vừa bị người đâm một đao, ta nhìn thấy hình như có máu.”
Bên tai một trận líu ra líu ríu, Định Viễn Hầu cũng không nhịn được hỏi: “Chu Thăng là kẻ nào.”
Phùng sư thúc không trả lời Định Viễn Hầu, chỉ nói: “Chu Thăng không sao.” Những thủ hạ này của Vương phi đúng là hiểu thời cơ nên nói gì vào lúc nào, Chu Thăng chỉ nói một câu, vận số Đại Tề đã tận, liền dấy lên nội loạn của quân phản loạn Ninh Vương. Nếu tất cả đều đã tính toán xong, Chu Thăng tất sẽ có cách thoát thân cho mình.
“Hầu gia,” Phùng sư thúc cười ha ha nhìn qua, “Ngài vừa rồi không phải muốn xuất binh sao?”
Bây giờ không phải chính là cơ hội tốt nhất sao?
Định Viễn Hầu lúc này mới phấn chấn tinh thần: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, theo bổn hầu tróc nã Vương Đàn.”
Tiếng kèn lệnh vang lên, quân đội của Định Viễn Hầu lập tức xông lên giết.
…
“Đừng có để người mê hoặc,” Vương Đàn hét to, nhưng âm thanh của ông ta chìm ngập trong đám người đang ầm ĩ, “Nghe ta nói… đều nghe ta nói, còn như vậy nữa chúng ta sẽ thua trận, chỉ cần chúng ta không loạn, bọn chúng sẽ không thể làm gì chúng ta.”
“Giết Vương Đàn.”
Lời Vương Đàn vừa dứt, bên cạnh Ninh Vương truyền ra tiếng gào như vậy.
“Vương gia chỉ có giết Vương Đàn, mới có thể ổn định cục diện.”
Vương Đàn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn người đang nói, bọn họ đều cùng khởi binh mưu phản, bây giờ lại giương đao với nhau, bất kể Bùi Khởi Đường tính toán thế nào, hiển nhiên đã thu được tác dụng.
Ninh Vương không nói một lời, trong lòng Vương Đàn chợt lạnh: “Vương gia, ta luôn một lòng trung thành đi theo ngài, ta chết không đáng tiếc, nếu như ngài giết ta rồi, tướng sĩ còn lại sẽ sợ hãi.”
Ninh Vương quan sát chiến cuộc, hồi lâu mới nhàn nhạt nói: “Bổn vương biết lòng trung thành của Vương Tướng quân, nếu ngày nào đó Bổn vương thành đại nghiệp, nhất định sẽ truy phong ngươi làm Hộ Quốc Công.”
Vương Đàn kinh hoàng: “Ngươi… ngươi làm sao có thể như vậy… ngươi không sợ…”
Ninh Vương nói: “Ta sợ, Vương Tướng quân hẳn nên dẫn người chém giết trên chiến trường, lưu lại một cái thanh danh trung nghĩa.”
Trên mặt Vương Đàn từ từ hiện lên tia cười: “Kế sách hay, bảo ta tự đi tìm đường chết, sau khi ta chết sẽ không còn Vương Đàn mưu phản nữa, không hổ là Ninh Vương,” Ngón tay ông ta run rẩy chỉ Ninh Vương, “Nhưng ngươi đừng quên, ta chết, ngươi nhiều lắm cũng chỉ là một Ninh Vương giả. Bởi vì giống như Bùi Khởi Đường nói, ngươi trước nay không phải là thể diện của hoàng tộc.”
Ninh Vương liếc Vương Đàn: “Ngươi có biết đang nói cái gì không?”
Vương Đàn cười một tiếng, mang theo chút thất vọng: “Chỉ trách ta nhận lầm người,” Nói rồi dừng một chút, “Có điều rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt, ngươi cũng sẽ không thắng được đâu.”
“Vương Đàn to gan,” Hộ vệ bên cạnh Ninh Vương nói, “Lại dám nói năng không lễ độ như vậy.”
Vương Đàn đã không để ý, kéo dây cương lập tức phóng tới chiến trường. Một người đã biết mình nhất định sẽ chết, còn sợ cái gì nữa?
“Vương gia, đó là Vương Đàn.” Phó tướng chỉ cho Bùi Khởi Đường nhìn.
Trên mặt Bùi Khởi Đường hiện lên nụ cười nhàn nhạt, Vương Đàn chết rồi, bề ngoài giống như ổn định lòng quân nhưng thực ra không phải vậy. Vương Đàn dẫn đầu khởi sự bảo vệ Ninh Vương lại có kết quả như vậy, bây giờ bất luận là ai đi theo Ninh Vương đều phải cẩn thận suy nghĩ tương lai mình có thể có được cái gì.
Vả lại Vương Đàn chết rồi, những người tin Vương Đàn mưu phản kia sẽ giống như rắn mất đầu, rất nhanh sẽ mất ý chí chiến đấu.
Bùi Khởi Đường dặn dò phó tướng: “Sai người đi bắt ít tù binh.”
Ít nhất sẽ có hơn nửa quân phản loạn nộp vũ khí đầu hàng.
…
Trong Cần Chính Điện, Hoàng đế chờ đợi tin chiến sự, mấy ngày trước hắn sợ quân đội của Ninh Vương càng chiến càng mạnh xông vào kinh thành, nhưng hôm nay hắn lại hy vọng Ninh Vương và Tề Đường đều lấy hết mấy phần bản lĩnh ra, tốt nhất là đấu với nhau lưỡng bại câu thương.
Như vậy ông ta có thể một công đôi việc, không cần sợ Ninh Vương, cũng không cần lo lắng Tề Đường.
Thường An Khang mặt đầy vẻ vui mừng: “Hoàng thượng, tin chiến sự, tin chiến sự tới rồi.”
Cuối cùng cũng có tin chiến sự truyền vào.
Hoàng đế ngước mắt nhìn qua, Thường An Khang quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng anh minh, quân phản loạn đã đại bại, Ninh Vương lui quân chạy trốn rồi.”
Hoàng đế đứng lên ánh mắt sáng như tuyết: “Ngươi nói là thật sao?”
“Vô cùng chính xác a Hoàng thượng, kinh thành không sao rồi,” Nói đến phía sau Thường An Khang có chút nghẹn ngào, “Nguy hiểm của kinh thành có thể giải rồi.”
Hoàng đế vui vẻ trong lòng, lập tức hỏi: “Khánh Vương thì sao? Hắn thế nào rồi?”
Thường An Khang nói: “Nghe nói Khánh Vương chỉ dẫn theo mấy trăm người vào kinh, những người này chết không nhiều, đợi dọn dẹp xong chiến trường, cổng thành của chúng ta mở ra, Khánh Vương gia có thể dẫn binh vào thành rồi.”
Chết không nhiều? Chỉ có mấy trăm người vào kinh?
Ánh mắt Hoàng đế càng âm u hơn: “Khánh Vương có bị thương không?” Ông ta hy vọng Thường An Khang gật đầu.
Ai ngờ Thường An Khang cười lắc đầu: “Không có, không chút tổn hại.”
Trái tim Hoàng đế lập tức trầm xuống.