Bạn đang đọc Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 662: Tách ra
Từ Nhị thái thái ngây ra nhìn Từ Chính Nguyên.
Từ Chính Nguyên thấy vậy dứt khoát tự mình tiến vào phòng động thủ, bê cái tráp dưới gầm giường ra.
“Ông muốn làm gì thế?” Trên trán Từ Nhị thái thái lập tức toát ra mồ hôi lạnh, “Có phải lão gia uống nhiều quá không.”
Uống nhiều quá à? Từ Chính Nguyên cười nhạt, lúc này ông ta tỉnh táo hơn bất kỳ ai, xảy ra chuyện lớn rồi, nhất định phải sắp xếp trước, tùy cơ ứng biến, mới có thể không bị tổn thất.
“Bà ở nhà thu dọn, ta đi tìm mẫu thân, nghe thấy chưa,” Từ Chính Nguyên nghiêm mặt, “Ta nói cho bà biết, trong thành đã loạn rồi, nếu như tình thế nghiêm trọng, chúng ta phải dẫn con đi ngay. Bà gọi tất cả hộ viện có thể tin được đến đây, nói cho bọn họ biết, những người khác không cần để ý, chỉ cần bảo vệ chúng ta và con. Nếu như qua chuyện này, tất cả chúng ta đều bình yên vô sự, tự nhiên sẽ có tiền thưởng cho bọn họ.
Lần này Từ Nhị thái thái cảm thấy Từ Chính Nguyên không phải là đang nói nhảm.
“Lão gia,” Từ Nhị thái thái lo lắng, “Vậy phải làm thế nào, chúng ta không thể có chuyện gì được.”
“Ta biết,” Từ Chính Nguyên mím mím môi, “Chúng ta không thể xảy ra chuyện, chỗ mẫu thân có không ít người ở quê trung thực, ta phải đến chỗ mẫu thân nghe tin tức… Ta giao phó bà đã hiểu chưa? Nhớ những thứ đó đều phải giấu kỹ bên người, càng là thời khắc mấu chốt, càng không thiếu tiền được.”
Từ Nhị thái thái gật gật đầu: “Thiếp… thiếp hiểu cả rồi.”
Từ Chính Nguyên bước nhanh đến phòng Từ lão phu nhân, Từ lão phu nhân đang nghe Quản sự bẩm báo, sắc mặt vô cùng khó coi, thấy Từ Chính Nguyên lập tức vẫy tay: “Lão Nhị, mau tới đây, ta đang định sai người đi hỏi… Đây đều là thật sao?”
Từ Chính Nguyên gật gật đầu, kéo tay Từ lão phu nhân: “Mẫu thân đừng nôn nóng, con trai sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ mẫu thân, cả nhà chúng ta nhất định sẽ bình yên vô sự, bây giờ phải làm rõ nội tình, mới có thể biết nên làm thế nào.”
“Sai người đi tìm Lưu tướng hỏi xem,” Từ lão phu nhân nói, “Lưu tướng nhất định biết.”
“Lão phu nhân,” Quản sự nói, “Bên ngoài loạn lắm, chỉ sợ Lưu tướng cũng khó bảo vệ chính mình, nghe nói không thấy Hoàng thượng đâu cả, thật sự sắp thay đổi rồi.”
Thay đổi rồi.
Cứ lặng yên không tiếng động như vậy…
Không thể nào.
Mới nói tới đây đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một trận ồn ào, ngay sau đó hạ nhân hô lên: “Có người tiến vào rồi, mau… bảo vệ lão phu nhân, phu nhân.”
Từ Chính Nguyên nghe lời này lập tức chạy tới cửa nhìn quanh một cái, sau đó phân phó hạ nhân: “Nhanh đi đóng cửa viện lại,” Nói rồi nhìn lão phu nhân, “Cũng không biết đại tẩu điều hộ vệ đi đâu cả rồi, chỗ mẫu thân lại không có một ai.”
Từ lão phu nhân lạnh lùng nói: “Sợ rằng bây giờ, nó chỉ quan tâm đến mình nó thôi.”
Tim Từ lão phu nhân đập như trống đánh, Từ Chính Nguyên ngồi ở trên ghế, lắng tai nghe âm thanh bên ngoài, mắt nhìn cửa sổ bên cạnh, sợ có người phá cửa sổ mà vào.
Cuối cùng âm thanh càng ngày càng nhỏ, Từ Chính Nguyên đang định thở phào, lại có một loạt tiếng bước chân truyền tới, ông ta đứng lên cầm hộc hoa bên cạnh lên.
Tay Từ lão phu nhân không tự chủ được run rẩy.
“Lão phu nhân.” Quản sự đi vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Quản sự tiến lên hành lễ: “Là mấy kẻ trộm, đã sai người đuổi ra rồi.”
Còn may là mấy kẻ trộm.
Từ Tùng Nguyên có loại cảm giác tránh được một kiếp.
Quản sự nói: “Người ra ngoài nghe tin tức cũng trở lại rồi, là Ninh Vương…”
Từ Chính Nguyên mở to hai mắt: “Ninh Vương không phải là chết rồi sao? Sao lại… còn có thể mưu phản.”
“Không phải,” Quản sự vội nói, “Là Khánh Vương… con trai của Khánh Vương tạo phản… Ninh Vương vào kinh diệt phản loạn.”
Con trai của Khánh Vương, Từ Chính Nguyên và Từ lão phu nhân ngơ ngác nhìn nhau.
Từ lão phu nhân chợt nghĩ đến, giơ tay ra: “Đó không phải là, đó không phải là… Bùi… Bùi Khởi Đường chứ? Hứa thị không phải đã từng nói Bùi Khởi Đường là con trai của Khánh Vương sao.”
Từ Chính Nguyên cũng tỉnh ngộ: “Là hắn, chính là hắn, con trai đã sớm nói… Cố thị kia nhất định sẽ dẫn hoạ đến cho Bùi gia và chúng ta, bây giờ… quả nhiên linh nghiệm rồi, phải làm thế nào đây, nếu như chúng ta bị coi thành bè đảng, đó chính là tội chết.”
“Những kẻ đó sẽ không xông vào viện bắt chúng ta chứ?”
Nói tới đây Từ Chính Nguyên rùng mình một cái.
Lỡ người Bùi gia thật sự giết Hoàng thượng rồi… ông ta không dám nghĩ tiếp. Ninh Vương đến diệt phản loạn, Ninh Vương không phải là một kẻ ngốc sao? Kẻ ngốc làm sao có thể diệt phản loạn, Từ Chính Nguyên càng ngày càng không hiểu.
“Ta không nhận nó,” Từ lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi, “Nó không phải là người của Từ gia chúng ta, chúng ta và Cố thị phân chia rõ ràng, không có chút quan hệ nào hết.”
Mắt Từ Chính Nguyên đỏ bừng: “Người không nhận, nhưng đại ca đại tẩu thì sao? Đại tẩu thường xuyên chạy đến Cố gia, hầu hạ Cố lão thái thái, còn chịu khó hơn đến thăm mẫu thân, Khải Chi còn không phải là cùng đi đến Quảng Nam với người Cố gia sao, những chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể nói rõ được.”
“Như người bên ngoài thấy, mặc dù Cố thị chưa nhận tổ quy tông, nhưng hai nhà Từ Cố đã gắn bó không thể phân ra rồi.”
Từ lão phu nhân nắm chặt tay, nói cho cùng đều là Từ Tùng Nguyên và Hàng thị không nghe lời bà ta. Cố Lang Hoa đó chính là một mầm hoạ, bọn chúng lại không hiểu tốt xấu gì mà lại gần, bây giờ quả nhiên bị Cố thị liên lụy rồi.
“Mẫu thân thế nào rồi? Có bị kinh sợ không.”
Bên ngoài truyền tới tiếng của Hàng thị.
Từ lão phu nhân nhíu mày, trên mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét.
Hàng thị vào phòng hành lễ với Từ lão phu nhân: “Mẫu thân, người đừng lo lắng, vừa rồi là mấy kẻ cắp, những kẻ đó thấy trong thành loạn lên, liền muốn nhân cơ hội vét chút tài sản, đã bị người nhà đuổi ra ngoài rồi.”
Hàng thị nói xong ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt Từ lão phu nhân và Từ Chính Nguyên tràn đầy giận dữ và oán hận, Hàng thị không khỏi kinh ngạc: “Mẫu thân… sao lại…”
“Ngươi có biết tại sao kinh thành lại loạn thành như vậy hay không?” Từ lão phu nhân quát lên.
Hàng thị ngẩn ra: “Con dâu… nghe nói một chút… nhưng tin tức thật sự còn chưa truyền tới, cũng không ai biết…”
“Bùi Khởi Đường đó là con trai của Khánh Vương, hắn mưu phản rồi.” Từ lão phu nhân không suy nghĩ kỹ đã có thể đoán được, Bùi Khởi Đường nói là đi Quảng Nam, thật ra ngầm tập kết nhân mã, đợi đến lúc Hoàng thượng buông lỏng cảnh giác, do Thái hậu nương nương đứng ra làm khó Hoàng thượng, kết quả không ngờ Ninh Vương chưa chết.
Ba phe Hoàng đế, Ninh Vương, Bùi Khởi Đường, kẻ yếu nhất hẳn là Bùi Khởi Đường, thân phận Bùi Khởi Đường không rõ, chức quan ở trong triều đình cũng không cao. Bè đảng Khánh Vương năm đó chết nhiều như vậy, sợ rằng cũng không có mấy người sẽ đi theo hắn. Đọ sức chính diện như vậy, tám phần sẽ thất bại, nếu như thật sự thua thì làm thế nào?
Hàng thị vội nói: “Những lời đó không phải là thật, Bùi Tứ gia chính là Bùi Tứ gia, căn bản không phải là con trai của Khánh Vương gì cả, cho dù phải… cũng sẽ không mưu phản.”
Ánh mắt Từ lão phu nhân lạnh như băng, người như Hàng thị nhất định phải đợi đến khi triều đình đến bắt nàng ta đi, nàng ta mới có thể hiểu.
Hàng thị tha thiết nói: “Bất kể là Bùi gia hay là Cố gia, nhất định đều là bị hãm hại, chúng ta lúc này phải nghĩ cách giúp đỡ mới được.”
Từ Chính Nguyên định nói, lại bị Từ lão phu nhân kéo ống tay áo ngăn lại.
Từ lão phu nhân nhìn Hàng thị: “Ngươi định giúp đỡ thế nào?”
Hàng thị mím mím môi: “Cố đại nhân cũng rời kinh thành rồi, sức khoẻ lão thái thái Cố gia không tốt, con dâu định dẫn người qua đó xem xem.” Bà vừa nghe được tin tức, đầu tiên liền nghĩ tới Cố gia. Người của Ninh Vương có thể đến Cố gia hay không, lỡ bọn chúng bắt Cố lão thái thái, vậy phải làm thế nào?
“Ngươi thật sự muốn đi?” Giọng Từ lão phu nhân trầm thấp.
Hàng thị biết Từ lão phu nhân ghét Cố gia, nhưng lúc này kiên trì đến cùng cũng phải nói tiếp: “Con dâu phải đi.”
Ánh mắt Từ lão phu nhân hừng hực: “Nếu như ngươi muốn đi thì đừng trở lại nữa. Ta bảo vệ cho các ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ các ngươi cánh cứng rồi, ngỗ ngược với ý của ta trong mọi chuyện, dứt khoát tách ra đi.”
Tách ra!
Vào lúc này.
Hàng thị ngước mắt lên, lão phu nhân là sợ Lang Hoa liên lụy đến bọn họ.