Bạn đang đọc Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 4: Sợ hãi
Trái tim Kính Minh sư thái như bị ai nắm chặt lấy, mỗi lần đều đập liên hồi, âm điệu tiếng Phạn này thập phần chuẩn xác, đến bà ta cũng không cách nào hoàn toàn nắm chắc được.
Nha hoàn trong phòng không nhịn được mà kinh ngạc hô lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về Cố đại tiểu thư trong lòng Cố lão thái thái.
Cố đại tiểu thư khẽ cười nhìn Kính Minh sư thái, “Mạn Thù Thất Lợi, nhược kiến nam tử, nữ nhân hữu bệnh khổ giả ưng đương nhất tâm vị bỉ bệnh nhân.”
Kính Minh sư thái không tự chủ được mà giơ tay chỉ về phía Cố đại tiểu thư, “Nó… nó… nó…”
Cố đại tiểu thư lại tiếp tục phun ra một câu, “ong,a,a,năng,g.”*
*[Dược Sư lưu ly quang Như Lai bản nguyện Công Đức Kinh] Nội dung khó phát âm, có nhiều ký tự không biểu thị được – chú thích của tác giả.
Lang Hoa vừa nói vừa thoát khỏi vòng tay của bà nội, nhảy xuống giường, chân trần đi đến trước mặt Kính Minh sư thái, nhìn ánh mắt bà ta mà niệm rõ ràng từng chữ.
Thần sắc của Kính Minh sư thái hốt hoảng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Cố đại tiểu thư.
Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Kính Minh sư thái chỉ cảm thấy thân thể nhỏ bé đó của Cố đại tiểu thư dường như bị hương Phật quấn quanh, đôi mắt đó cuả nàng có thể nhìn rõ mọi bí mất trong lòng bà ta.
Máu huyết của bà ta trong chốc lát như bị rút hết ra khỏi cơ thế, hai chân không nhịn được mà run rẩy.
Cố thái thái Hứa thị cũng không nhịn được mà nói: “Lang Hoa làm sao vậy? Có phải bị mộng du không?”
Chỉ có Cố lão thái thái vẫn giữ được bình tĩnh, cau mày nhìn Hứa thị một cái, “Nói linh tinh cái gì thế? Đây là Dược Sư lưu ly quang Như Lai bản nguyện Công Đức Kinh.”
Tượng Dược Sư lưu ly quang Bồ Tát trên bàn dường như phát sáng.
Kính Minh sư thái dựa vào Dược Sư lưu ly quang Bồ Tát cơ hồ như đi khắp phủ Tô Châu, phủ Dương Châu, sau lưng làm ra biết bao nhiêu chuyện xấu, thu được bao nhiêu tiền trái lương tâm cũng không rõ, chữa khỏi bệnh thì là do Bồ Tát hiển linh, chữa không khỏi bệnh thì là do Bồ Tát không chiếu độ, từ trước đến này chưa từng bị người khác chất vấn nghi ngờ, vậy mà hôm nay…
“Phật Dược Sư hiển linh rồi.” Hạ nhân lớn tuổi của Cố gia quỳ xuống trước tiên, sau đó mấy hạ nhân nhỏ tuổi cũng quỳ theo.
Lang Hoa từ từ đọc tiếp, “Khể thủ tam giới tôn, quy mạng thập phương phật, ngã kim phát hoằng nguyện, trì tụng Dược Sư kinh….”
“Thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ, nhược hữu kiến văn giả, tức phát bồ đề tâm.”
Kính Minh sư thái biết đây là Phát Nguyện Văn trong bản nguyên Kinh Công Đức. Bà ta đã từng đọc qua mấy nghìn lần rồi.
Lần này lại từ trong miệng một đứa trẻ trịnh trọng trang nghiêm nói ra như thế, tiếng nói non nớt, quyết đoán mà trong trẻo khiến cho người ta sởn cả tóc gáy, nếu như người bình thường đọc bà ta sẽ không sợ hãi. nhưng bây giờ trước mắt bà ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, nó làm sao có thể đọc được mấy thứ này, nếu như không phải là đứa trẻ đang đọc, vậy thì là ai?
Lẽ nào thật sự là Phật Bồ Tát?
Kính Minh sư thái ngã ngồi trên mặt đất.
Thiện ác đến cuối cùng đều có báo, lẽ nào là báo ứng của bà ta đến rồi.
Bên tai dường như truyền đến tiếng mõ dồn dập, tiếng chuông vang lên.
Kính Minh sư thái không nhịn được mà đọc Phát Nguyện văn theo Lang Hoa, đột nhiên trong tức khắc dừng lại, trước mắt Kính Minh sư thái là đôi chân nhỏ trắng trẻo.
Cố đại tiểu thư trên mặt mang theo nụ cười điềm tĩnh, “Vãng tích sở tạo chư ác nghiệp, Giai do vô thỉ tham sân si, Tùng thân ngữ ý chi sở sanh, Nhất thiết tội chướng giai sám hối.”
Kính Minh sư thái không tự chủ được mà cúi đầu xuống.
Là Phật Bồ Tát, thật sự là Phật Bồ Tát, chỉ có Phật Bồ Tát mới biết những tội lỗi mà bà ta đã phạm phải, chỉ dẫn cho bà ta sám hối.
Kính Minh sư thái run rẩy, đã quỳ mọp trên mặt đất, giống như đang quỳ trong phật điện, ánh mắt của Bồ Tát trong khắp điện đang cúi xuống nhìn bà ta, trang nghiêm, nghiêm túc, khiến cho bà ta không dám nói dối bất cứ điều gì, “Là đệ tử tham lam mới đi hại thí chủ Cố gia, đệ tử từ nay về sau tu hành tiêu nghiệp, tu hành tiêu nghiệp…..”
Kính Minh sư thái nói xong co rút lại trên mặt đất, run run rẩy rẩy, dường như phát điên lặp đi lặp lại niệm Sám Hối Văn.
Lang Hoa quay đầu lại, nhìn thấy Phật Dược Sư trên mặt bàn.
Sau khi nàng gả cho Lục Anh, Lục Anh vì chữa khỏi bệnh mắt cho nàng mà khắp nơi tìm thầy thuốc và phương thuốc, sau này còn dứt khoát thờ cúng tượng Dược Sư lưu ly quang Như Lai trong phòng riêng, ngày lễ ngày Tết đều mời thầy đến niệm kinh Dược Sư. Nàng biết những điều này không thể khiến cho bệnh mắt của nàng khỏi được, thế nhưng nàng cũng biết đây là tâm ý của Lục Anh.
Không ngờ rằng những kinh Phật mà nàng nghe đó cuối cùng lại có công dụng như thế này.
Kính Minh sư thái sợ hãi là do coi nàng như một đứa trẻ tám tuổi chứ không biết là nàng từng ngồi đến khô gầy ở trong phòng nghe Kinh Công Đức và Phát nguyện văn cho qua ngày tháng.
Niềm vui của nàng là đem tất cả những Phạn âm làm cho thật rõ ràng, cho nên sớm đã đọc thuộc lòng như cháo chảy tất cả kinh Dược Sư rồi.
Một đứa trẻ nói ra những lời không hợp với lứa tuổi sẽ bị coi là trúng tà, thuộc lòng kinh Phật lại được được coi là Phật Tổ che chở.
Nàng nên cảm tạ Dược Sư Bồ Tát, khẩn cầu Phật Dược Sư tiếp tục phù hộ, từ nay để nàng ở lại chỗ này.
“Đứa trẻ này, làm sao có thể chân trần mà đứng ở đây hả?”
Âm thanh kinh ngạc từ trước mặt truyền đến, Lang Hoa ngẩng đầu, nàng biết nàng sẽ nhìn thấy người mà bây giờ nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Lang Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục phu nhân thời trẻ, hay nói chính xác thì bây giờ nên gọi bà ta là Lục nhị thái thái.
Lục nhị thái thái, mẹ chồng của nàng, mẹ của Lục Anh.
Lục nhị thái thái nhìn Lang Hoa rất kỳ lạ, thập phần quan tâm cúi người xuống giơ tay bế Lang Hoa lên, “Lục phu nhân ban nãy vẫn còn nói bệnh tình của Nám Nhi chưa thấy có chuyển biến tốt, bảo ta tới xem xem, hoá ra… đã tỉnh lại rồi…”
Lục nhị thái thái đặt Lang Hoa lên giường mới ý thức được bầu không khí vô cùng không bình thường, “Có phải là ta… làm sai cái gì rồi không?” Nói rồi mù mờ nhìn khắp xung quanh.
Tay Lục nhị thái thái vẫn đặt trên lưng Lang Hoa khiến cho Lang Hoa nhớ đến mảnh lụa lạnh giá kia ở trên cổ nàng thu chặt, thu chặt lại, cho đến khi nàng không còn thở được nữa.
Lang Hoa nhìn miệng Lục nhị thái thái vừa mở ra nói, bên tai lại vang lên tiếng hét sắc nhọn kia, “Không có cô, Anh Nhi nhà chúng ta sớm đã là hoàng thân quốc thích, thăng quan tiến chức, Lục gia chúng ta cũng phồn thịnh vinh hoa, tất cả đều là vì cô, đều là vì cô. Phật tổ phù hộ, để cho loại độc phụ như cô sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh, cũng không đi hại người được nữa. Anh Nhi của mẹ, Anh Nhi của mẹ ơi!”
Loại vùng vẫy lúc sắp chết trong chốt lát dường như quay lại trên người nàng.
Không biết làm gì ngoài chờ đợi sinh mạng của mình từ từ rời bỏ.
Loại bỏ mạng đau khổ đó khắc cốt ghi tâm biết bao nhiêu.
Lục nhị thái thái giơ tay qua muốn sờ trán Lang Hoa, Lang Hoa theo bản năng vung tay.
“Bốp” một tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng.
Tay của Lục nhị thái thái bị đánh hất sang một bên.
Lục nhị thái thái lập tức kinh ngạc, dường như bà ta đã làm cái gì không nên làm, dẫn đến sự phản kích của một đứa trẻ tám tuổi, tia sáng lạnh giá truyền qua đôi mắt của Lang Hoa, bà ta bị doạ nhảy lên, nhưng lại không nói ra được lời nào cả.
Bà ta có thể nói cái gì chứ? Trách một đứa trẻ tám tuổi sao?
Lục nhị thái thái lập tức không biết làm thế nào, vạn phần khó xử, tất cả mọi người trong phòng nhìn qua đây dường như đều đang chất vấn bà ta đã làm gì với một đứa trẻ.
Lục nhị thái thái đỏ mặt, nhẹ giọng dỗ dành Lang Hoa, “Đứa trẻ này, làm sao thế?”
Lang Hoa nhìn Lục nhị thái thái đang phân vân do dự, một bụng tích tụ bực bội, lập tức tâm tình tốt hơn nhiều.
Đúng thế, từ bây giờ trở đi, vận mệnh của nàng là do nàng nắm lấy trong tay.
Lục nhị thái thái còn đang kinh ngạc, Lang Hoa thừa thế “ngất xỉu” trên giường.
Bên tai truyền đến tiếng hô của Lục nhị thái thái, sau đó là tiếng bà nội dặn dò hạ nhân, “Mau hầu hạ đại tiểu thư nằm xuống cho tử tế đi.”