Đọc truyện Danh Viện Công Lược – Chương 64
Hứa Lộc ngồi ở mép giường, mở cái hộp nom có vẻ xấu xí ra, bên trong có một bộ sườn xám màu vàng được xếp gọn gàng, dãy cúc áo được làm kiểu cúc phượng. Hứa Lộc giũ thẳng bộ sườn xám, ướm lên người rồi xoay một vòng, dù không có đường thêu nào nhưng bộ sườn xám vẫn rất lộng lẫy.“Tay nghề của chú Tường quả là danh bất hư truyền.”- Hứa Lộc ngắm mình trong gương.
“Em chưa mặc mà biết đẹp hay xấu à?”- Phó Diệc Đình khoanh tay, cười như không.
Hứa Lộc biết âm mưu của người này, không thèm đứng thay quần áo trước mặt anh mà chỉ nâng bộ sườn xám lên: “Em làm trong xưởng dệt, tất nhiên phải áng được rồi. Nhìn là biết nó được làm rất tỉ mỉ, chất liệu vải cũng không sản xuất số lượng lớn được. Còn cả phần cắt xén nữa, dù em không hiểu gì nhiều, nhưng anh nhìn những chỗ eo và nút áo xem, không lộ bất cứ đường thừa nào. Anh định để em mặc đến cục quản lý?”
Phó Diệc Đình gật đầu: “Đa phần đám người của cục quản lý tô giới Pháp đều là người phương Tây, họ thích đồ Trung Quốc, chắc chắn em mặc sườn xám sẽ kéo gần được khoảng cách với họ. Lần này họ đã phải nhượng bộ người Nhật, nhất định muốn thu lợi tốt hơn từ anh, đến lúc đó em vào bàn mạt chược với anh, cứ để họ thắng thoải mái, chuyện này sẽ qua thôi.”
Hứa Lộc trợn mắt: “Mạt chược? Em không biết chơi.”
Phó Diệc Đình có hơi bất ngờ: “Anh cứ nghĩ em không thích những thứ như thế. Không sao, anh có thể dạy, rất dễ. Sau này em đi xã giao với các bà lớn khác, không thể bỏ qua nó được đâu.”
Bây giờ bà chủ với cô chiêu nào cũng thích kết bạn trên bàn mạt chược, dần dà đã thành một nếp sống rồi, thậm chí rất nhiều nhà tri thức lẫn nhân vật nổi tiếng cũng là khách quen trong mấy sòng mạt chược.
“Gia đình em rất nghiêm khắc chuyện giáo dục, cha và mẹ chưa bao giờ dính đến những thứ như vậy, tất nhiên em và Phùng Thanh không biết. Nếu như anh muốn em thua, thành ra lại dễ, nhưng mà anh đừng để mẹ em biết, bà không thích những thứ đó đâu, nhất định sẽ suy nghĩ lung tung đấy.”- Hứa Lộc nhỏ giọng.
Phó Diệc Đình biết Lý thị là người bảo thủ, xem những chuyện này là “không đứng đắn”, vẫn nên giấu bà thì hơn. Anh vỗ một cái lên eo vợ, bảo cô cất sườn xám đi. Hứa Lộc kéo anh xuống lầu, lúc này nội thất đã được chuyển vào hết, trông rất có hình có dạng.
Lý thị và Phùng Thanh đang ngồi trên sô pha bằng da mới để nói chuyện với Vương Kim Sinh. Dường như Lý thị thích anh ta lắm, cứ cười mãi: “Thư ký Vương à, mấy người cậu đã chọn có năng lực đấy, tôi hài lòng lắm, đã phiền cậu rồi.”
“Xin bà đừng nói như thế, là chuyện tôi phải làm thôi ạ. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, xin bà hãy báo cho tôi.”- Vương Kim Sinh cung kính.
“Hôm nay má Bao đi mua thức ăn, tôi sẽ tự làm mấy món gia đình. Chuyển nhà mới, vẫn nên náo nhiệt một chút, tăng hỉ khí.”- Lý thị đứng dậy xắn tay áo.
“Nay mẹ xuống bếp ạ? Tuyệt, vậy con cũng giúp mẹ.”- Được chuyển đến một căn nhà mới vừa rộng vừa đẹp, tâm trạng Phùng Thanh rất tốt, cũng chăm chỉ lên hẳn.
Hai mẹ con quay vào bếp, chỉ còn mình Vương Kim Sinh đứng ngoài phòng khách không biết làm gì. Khả năng nấu nướng của anh ta không hơn ông chủ là bao, không dám vào bừa.
Thấy Phó Diệc Đình và Hứa Lộc đến, anh ta bảo: “Lục gia, đã xếp xong chuyện người làm rồi ạ, bác Đinh, má Bao đã đưa họ đi làm việc. Nhưng lão phu nhân nói muốn đích thân xuống bếp…”
Hứa Lộc cười nói: “Không sao đâu, bình thường đều là má Bao nấu cơm cả, mẹ tôi ít xuống bếp lắm, nhưng tay nghề của bà là độc nhất vô nhị. Hôm nay khéo thư ký Vương và Viên Bảo cũng có thể thử đấy.”
Cô vừa dứt lời thì Viên Bảo đã hớt ha hớt hải chạy vào, thấy Hứa Lộc cũng ở đây thì khựng lại. Phó Diệc Đình hiểu là chuyện gấp, bèn đi với cậu ra ngoài, hỏi: “Có chuyện gì?”
Viên Bảo nói ghé vào tai anh: “Lục gia, hội Ái Quốc ở Bắc Bình có chuyện rồi. Chính phủ cho người đi truy nã, bắt rất nhiều người yêu nước, họ cũng đàn áp mấy phong trào và biểu tình của học sinh, sinh viên. Ngục giam Bắc Bình không chứa nổi người nữa, phía Bắc cũng loạn cả lên. Luật sư Đoạn cho người đến hẹn ngài tối nay đấy ạ.”
Phó Diệc Đình trầm ngâm, lại nhìn về phía Vương Kim Sinh và Hứa Lộc trong phòng khách, gật đầu: “Cậu cứ đi sắp xếp, đừng để vợ tôi biết.”
Hứa Lộc đang bàn chuyện sở thích của mấy bà chủ trong cục quản lý với Vương Kim Sinh, thấy họ trở lại, cô nói: “Em có nên tặng cho đám bà lớn kia chút quà gì không? Dù sao cũng là lần gặp đầu, đi tay không thì không hay lắm.”
Phó Diệc Đình ngồi xuống cạnh cô, làm như không có chuyện gì: “Cứ theo ý em đi. Em có thời gian có thể ghé bách hóa với Kim Sinh, hẳn chú ấy cũng biết một chút đấy.”
Hứa Lộc cũng nghĩ vậy.
Trưa hôm đó Lý thị làm nguyên bàn thức ăn ngon, gọi Vương Kim Sinh lẫn Viên Bảo vào ăn cùng. Vì có chuyện canh cánh nên Viên Bảo không liếng thoắng như mọi ngày nữa, còn Phó Diệc Đình vẫn tỏ vẻ bình thường, lại khen Lý thị mãi. Trước đó bà không biết miệng anh ngọt vậy, giờ thì cười toét cả ra, còn gắp thêm cho anh mấy miếng tốt. Cơm trưa xong, Phó Diệc Đình nói sẽ đưa Hứa Lộc đi, Lý thị cũng không có ý kiến gì.
Nhiệm vụ của đàn ông là ra trước, còn Lý thị theo Hứa Lộc đi đổi giày, bỗng bà kéo tay con gái hỏi nhỏ: “Tiểu Uyển, hai đứa đã viên phòng chưa?”
Hứa Lộc lúng túng: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế ạ?”
“Tất nhiên là mẹ phải hỏi rồi. Hai đứa trẻ tuổi, ở cả ngày với nhau, có làm những chuyện đó cũng là thường, huống hồ gì cả hai cũng đã lĩnh hôn thú. Chỉ là mẹ lo chuyện hôn lễ tháng năm thôi, con mà mang thai thì phiền lắm.”- Lý thị bảo.
Hứa Lộc duỗi chân, cười bảo: “Mẹ, chắc chúng ta không tổ chức đâu. Con không nói với mẹ nữa, họ đang chờ con ngoài đó.”
“Con phải biết tự lo đấy, có gì lạ nhớ phải báo mẹ ngay.”- Lý thị vẫn chưa an tâm.
“Con biết rồi mà.”- Hứa Lộc mở cửa ra ngoài. Thật ra thì cô cũng có hơi lo lo, mỗi khi ở với anh, “chuyện đó” đều sẽ rất dữ dội, mà số lần cũng không ít. Thời nay chưa có biện pháp tránh thai an toàn, không ai biết sẽ “trúng thưởng” lúc nào cả.
Cô bèn nhìn xuống bụng mình theo bản năng. Nếu như trong bụng cô có một sinh mạng nhỏ thật, hẳn cảm giác đó sẽ kỳ diệu lắm.
Phó Diệc Đình ngồi trên xe, thấy Hứa Lộc còn ngẩn ra đó thì gọi cô một tiếng.
Hứa Lộc hồi hồn ngay, xe đã lái đến trước cửa nhà họ Phùng. Nơi này cách nhà họ Phó không xa, Phó Diệc Đình đã dặn Viên Bảo đi mua mạt chược, bốn người ngồi xuống, anh nắm tay dạy Hứa Lộc.
Thật ra thì chơi mạt chược không khó, quan trọng là nhớ mặt bài. Dân tay mơ là Hứa Lộc cứ để người khác được lợi mãi, đánh được một lát thì Viên Bảo khạc giọng: “Con tưởng may mắn của người mới cũng cao mà, sao bà chủ chơi mãi không thắng thế. Rõ ràng Lục gia đã thả nước rõ như vậy.”
Mặt Hứa Lộc đỏ lên, cô phản bác: “Nhiệm vụ của tôi là thua tiền mà, thắng thì phải ăn nói với Lục gia của mấy người sao hả?”
Viên Bảo lẩm bẩm: “Cũng phải có thua có thắng chứ, vậy lộ liễu quá rồi, không thì ai cũng nhìn ra hết, mặt mũi Lục gia còn để vào đâu.”
Hứa Lộc bèn nhìn sang chồng, anh cười khẽ: “Được rồi, nếu lúc đó em chơi không nổi nữa, anh đến cứu.”
Hứa Lộc nghe vậy thì nhìn ai đó đắc ý lắm. Viên Bảo thở dài đầy bất đắc dĩ, ai bảo người ta có “ô dù” cơ, cậu nói lại thì được gì.
Càng đánh Hứa Lộc càng lên tay, song vẫn không sao thắng được. Dù thế, cô đã hiểu cách ù bài, coi như miễn cưỡng qua được kiểm tra. Sắc trời về tối, người làm đã thắp đèn vườn, phòng bếp cũng tỏa mùi thơm.
Phó Diệc Đình bèn nháy mắt với Viên Bảo, cậu đập vai Vương Kim Sinh một cái: “Ông Kim Sanh, anh đưa bà chủ đi chọn quà đi, sắp đến giờ bách hóa đóng cửa rồi.”
Vương Kim Sinh biết Lục gia muốn giấu vợ mình chuyện gì đó, cũng rất phối hợp: “Bà chủ, vậy để tôi đi lấy xe, bà ngồi chờ một lát ạ.”
Hứa Lộc gật đầu, lại hỏi Phó Diệc Đình: “Anh có đi với em không?”
“Không được, lát nữa anh có hẹn với một người bạn, em cứ đến bách hóa Trường Khánh, tiền mua cứ ghi cả vào phần của anh.”- Phó Diệc Đình xoa đầu cô.
Hứa Lộc liếc anh: “Không cần, em có tiền.”
Phó Diệc Đình không nói gì nữa, anh thừa biết dù có cãi nhau thì cũng bằng không thôi.
Hứa Lộc lên phòng ngủ thay quần áo, cầm túi rồi ra cửa với Vương Kim Sinh. Tuy đã đến giờ đóng cửa nhưng bách hóa vẫn đông nghịt người, giám đốc biết tin cô đến thì tự ra đón ở cửa.
“Chào quý bà ạ.”- Anh ta cúi người, chỉ hận không thể trưng ra nụ cười đẹp nhất của mình.
Mấy người khác lui tới cạnh đó bắt đầu xì xào đoán thân phận của Hứa Lộc, cô thấy ngài ngại thì Vương Kim Sinh đã giới thiệu: “Đây là giám đốc bách hóa Trường Khánh, họ Mã, bà chủ cần gì có thể nói trực tiếp với anh ấy.”
“Giám đốc Mã đừng khách sáo, tôi chỉ tiện ghé qua mua vài thứ thôi, anh cứ đi làm việc đi.”- Nguyên đoàn người đi theo, cô thấy không tự nhiên gì cả.
Giám đốc Mã vẫn cúi người: “Như thế sao được ạ? Hiếm khi nào bà ghé bách hóa, tôi không dám sơ suất đâu ạ. Bà muốn đi đâu, xin để tôi là hướng dẫn.”
Người này đã nói thế, Hứa Lộc không từ chối được nữa, chỉ có thể trả lời là mình muốn mua một ít khăn tay, quạt và mấy thứ hàng thủ công.
“Mấy mặt hàng đó đều ở lầu năm cả ạ, xin bà đi theo tôi.”- Giám đốc Mã vẫy tay, thế là Hứa Lộc đi trước, một đám nhân viên bách hóa bèn lẽo đẽo theo sau cô, lại còn dùng thang máy nội bộ. Lúc cửa đóng, Hứa Lộc để ý thấy bên ngoài có rất nhiều quý phụ đang tụm năm tụm bảy xì xào cái gì đó, có vẻ đang nói về mình.
Đến lầu năm rồi, tất cả nhân viên đứng quầy đều đã tập trung hết tại cửa ra, chờ Hứa Lộc rất kính cẩn. Hình như có ai vừa dội sạch cái lầu này, vì không thấy bóng vị khách nào cả. Hứa Lộc thấy hơi bất đắc dĩ, bèn nhìn sang Vương Kim Sinh, hình như mọi người làm lớn chuyện quá. Anh ta bèn giải thích ngay: “Vì lý do an toàn ạ, thưa bà, Lục gia đến đây cũng như thế thôi, là nguyên tắc.”
Hứa Lộc nghe anh ta nói vậy đành im lặng.
Cô muốn mua cho vợ mấy thành viên cục quản lý một ít quạt đẹp hoặc khăn tay, vừa khéo dùng được trong mùa này. Cô bèn tìm đến chỗ tốt nhất, vốn nằm trong góc, không to bao nhiêu nhưng hàng trưng bày rất tinh xảo, cán và thân quạt được làm bằng gỗ đàn, mở ra sẽ ngửi được hương thơm, tua vải cũng đẹp mắt.
Cô nhân viên giới thiệu rất nhiệt tình: “Mặt quạt làm bằng chất liệu tốt nhất, sờ qua sẽ thấy mềm mại. Bên trên là họa tiết thêu tay, bà cứ nhìn đường chỉ đi ạ, rất khéo léo. Không phải tôi huênh hoang chứ nếu hiện là thời xưa, chắc chắc cây quạt này sẽ là hàng cống phẩm thượng hạng. Bà mang tặng sẽ rất nở mày nở mặt đấy ạ.”
Đúng là như lời cô nàng nói, Hứa Lộc không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào: Dù là người, là hoa hay là chim thì đường thêu vẫn rất có hồn.
Hứa Lộc bèn hỏi ý Vương Kim Sinh, người này không ngờ cô quyết định nhanh thế, vì phải kéo dài thời gian cho ông chủ nên anh ta lảng đi: “Đúng là cây quạt này không tệ ạ, nhưng có nhiều quý bà sẽ không thích quạt đâu. Bà chủ có thể dạo một vòng nữa, chọn thêm quà đấy ạ.”
“Không phải sắp đến giờ đóng cửa rồi sao?”- Hứa Lộc ngần ngừ.
Gíam đốc Mã bèn nói ngay: “Xin bà đừng lo lắng ạ, dù có đóng cửa thì bà cũng có thể đi dạo thoải mái.”
Vốn là Hứa Lộc không muốn phiền nhân viên làm thêm, nhưng giám đốc Mã và Vương Kim Sinh đã nói thế, cô cũng không dám coi thường mấy người của cục quản lý kia, thế là quyết định dạo thêm một vòng. Giám đốc Mã là người tinh ý, thừa dịp Hứa Lộc đi xem hàng mà lùi lại cạnh Vương Kim Sinh, hỏi nhỏ: “Không biết ngài Phó có sắp xếp gì không ạ?”
Vương Kim Sinh nhìn ông ta: “Không có.”
Giám đốc Mã cười như hiểu ý: “Tôi thấy hình như thư ký Vương đang cố tình kéo dài thời gian, nếu như ngài Phó cần thêm thì giờ để chuẩn bị điều ngạc nhiên cho bà Phó, tôi có thể giúp được đấy ạ.”
Thật ra thì Vương Kim Sinh không thích người này, không hiểu tại sao Lục gia lại chọn anh ta quản lý một bách hóa lớn như vậy. Bây giờ nghe người này nói thế, anh ta cũng không thể không thừa nhận là người này biết khôn ngoan, bèn nhìn đồng hồ trên tay rồi bảo: “Ừ, hẳn là một tiếng đi.”
“Dạ, dạ.”- Giám đốc Mã lui đi, quay về cạnh Hứa Lộc rồi giới thiệu rất nhiệt tình.
Có giám đốc Mã hỗ trợ, Hứa Lộc dạo từ trên xuống dưới, đến lúc hai chân mỏi nhừ cũng chọn xong đủ quà. Gíam đốc Mã lại cho người đi gói quà, mời Hứa Lộc chờ trong phòng làm việc. Căn phòng này có vị trí rất cao, nhìn xuống sẽ ngắm được hết cảnh đêm ở đường Nam Kinh. Hứa Lộc đứng sau cửa, nhìn ánh đèn đêm rực rỡ và dòng xe cộ như nước, xa xa kia chính là bến cảng.
“Không ngờ giám đốc Mã còn trẻ mà đã được làm việc trong điều kiện tốt như thế này.”- Hứa Lộc cảm thán.
Vương Kim Sinh nói sau lưng cô: “Hẳn bà không nhìn ra, nhưng giám đốc Mã cũng ba mươi mấy tuổi rồi, nhà anh ta vốn kinh doanh bách hóa, bản thân anh ta cũng có bằng thạc sĩ quản trị ở Anh đấy ạ.”
Hứa Lộc nghe thế thì tặc lưỡi, Phó Diệc Đình thì chẳng học được mấy ngày, vậy mà người dưới quyền anh toàn những kẻ ghê gớm, chẳng trách dù người kia có nhiệt tình đi nữa, cử chỉ và hành động cũng rất đúng mực. Thì ra là một người có tài, ngồi lên được vị trí này cũng phải thôi.
“Bà có đói không ạ? Chi bằng chúng ta đi ăn gì trước rồi hẵng về?”- Vương Kim Sinh đề nghị.
Hứa Lộc xoa bụng, nãy giờ không nói thì không nhớ, bây giờ anh ta nhắc thì đúng là cô thấy hơi đói thật. Hẳn Phó Diệc Đình đang gặp một người bạn rất quan trọng, sẽ không kết thúc ngay đâu.
Vậy là Hứa Lộc bảo: “Thư ký Vương muốn ăn món Tây hay món Trung?”
“Xin bà chủ quyết định ạ.”
Hứa Lộc muốn ăn đồ Trung, vì đồ Tây ăn phiền quá, cũng không nói chuyện thoải mái được, không khí ở các quán truyền thống vẫn tốt hơn.
Không lâu sau, giám đốc Mã mang túi lớn túi nhỏ đến, còn đích thân tiễn Hứa Lộc ra xe. Xe đã đi xa rồi, vậy mà anh ta vẫn còn đứng cúi người tại chỗ. Một nhân viên trung thành khôn khéo như thế, Hứa Lộc định sẽ cất nhắc anh ta nhiều hơn trước mặt chồng.
Họ chọn một quán Trung trên đường Nam Kinh, lúc này chỉ còn một chỗ cuối cùng. Bà chủ là người biết quan sát, thấy Vương Kim Sinh không đi cạnh Hứa Lộc mà đứng lui về sau, biết họ là chủ tớ nên chỉ hỏi ý Hứa Lộc.
Hứa Lộc chọn vài món ngon, bà chủ cầm thực đơn đi.
Chỗ ngồi của hai người không kín, có thể nghe được tiếng mấy người bàn bên. Hứa Lộc cảm thấy họ đã đè giọng nhiều lắm, song cô vẫn loáng thoáng nghe cái gì mà vận động học sinh, rồi ở tù…
Cô quay đầu nhìn ra cửa, làm như không nghe gì, tránh dính phải phiền phức không cần thiết. Người bình thường sẽ không nói mấy từ ngữ này, hẳn chỉ có mấy tầng lớp tri thức hoặc là thành phần yêu nước thôi. Bỗng dưng cô thấy hơi bất an, cứ cảm giác như sắp có chuyện gì đó.
Vương Kim Sinh nhíu mày, nói nhỏ với Hứa Lộc: “Bà chủ, hay là chúng ta đổi quán đi?”
“Không sao, đã gọi thức ăn rồi, thấy ngon thì mang về cho bọn Viên Bảo.”- Hứa Lộc gặn cười, trông như không bị ảnh hưởng gì cả.
Lúc này Vương Kim Sinh mới yên tâm, bèn gật đầu: “Trông quán này cũng không tệ lắm, hẳn là món ăn cũng tốt ạ.”
Lúc họ vào được đây, ngoài kia vẫn còn một hàng dài.
Thức ăn được bưng lên rất nhanh, quả nhiêu hương sắc đủ cả, khiến người ta cứ muốn ăn nhiều hơn. Vương Kim Sinh và Hứa Lộc ăn đến no, lại chọn thêm vài món mang về nhà.
Người làm công đã về hết, căn biệt thư yên tĩnh vô cùng, trông không giống như có khách chút nào cả.
Hứa Lộc mở đèn phòng ăn, lại đặt thức ăn lên bàn, chỗ này không có vết ăn uống nào hết.
“Tôi lên lầu xem thử.”- Cô nói với Vương Kim Sinh