Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 33
-” Trung, huy động Đại Vương lục soát hết thành phố này, nhất định phải tìm ra người đó, còn một việc nữa…..”
Tắt điện thoại, Hữu Duy rời khỏi nhà Mỹ Quyên, bằng mọi giá cậu sẽ khiến kẻ bầy trò này biết thế nào là chơi dại. Sự vội vàng đã khiến cậu vô tình lướt qua một người, một người rất quen.
.
.
Đúng là chẳng gì nhanh bằng truyền thông, ngay ngày hôm sau trên mạng và khắp các trang báo đã tràn ngập tin tức về vụ bắt cóc con gái chủ tịch tâp đoàn SHAPHIRE lừng danh. Nhưng dấu hỏi ở đây chính là tại sao cho tới giờ bọn bắt cóc chưa liên lạc đòi tiền chuộc. Mẹ và em nó giờ đây cũng chẳng thể yên lòng, tất cả mọi người đều đang cố gắng lùng sục kiếm tìm nó.
.
Trước cửa phòng, ông Nhật thở dài, riêng bà thì vẫn rơi nước mắt, tưởng như chỉ sau có một đêm thôi mà bà đã tiều tuỵ đi rất nhiều. Cứ ngỡ rằng nói cho anh biết sự thật thì vợ chồng bà sẽ nhẹ lòng nhưng nay càng nặng hơn. Hoàng Dương suốt từ tối qua vẫn khoá trái cửa nhốt mình trong phòng. Bà biết hẳn anh vẫn còn sốc lắm, sợ anh làm gì đó dại dột nên đã ngồi ở cửa mãi khiếng ông Nhật khuyên thế nào cũng ko chịu về phòng ngủ.
Khoảng cách rất gần mà tưởng chừng như rất xa, ai biết rằng chỉ đằng sau cánh cửa kia thôi, dáng anh ngồi trên bục cửa sổ cô đơn hơn bao giờ hết. Anh khóc, trong tay vẫn ôm khung hình quen thuộc. Khó trách người ta nói sự thật phũ phàng nhưng anh buồn vì ba mẹ giấu anh mọi chuyện, tại sao ko để anh biết thân phận của mình chứ?.
.
– Con gái, cô gái đó chính là con của Dương Đình Khang, thân phận nó ko hề đơn giản. – Người đàn ông nhắc nhở cô con gái.
– Mặc kệ, con ghét!
– Hãy cẩn thận.
Khẽ thở dài, chẳng lẽ cuộc đời của ông và cô sinh ra để làm kẻ thù với cha con họ Dương thôi sao? Vô vị.
Bước khỏi căn phòng, cô trang bị đồ che mặt rồi vào một phòng khác.
– Mau tạt nước cho cô ta tỉnh.
– Dạ thưa cô chủ, đang là mùa đông……. – Một tên ấp úng.
– Có vẻ anh muốn thay thế cô ta?
– Tôi ko dám.
– Vậy còn ko mau làm.
Nghe cô chủ gắt lên, hắn có chút run run. Dù sao cô ta cũng là con gái cưng của lão chủ, phận đàn em như hắn muốn bóp chết cô ta lắm nhưng ko thể.
Lát sau, 1 tên mang nước tới, và mình nó chịu trận ret.
Tất cả nước đều tạt vào thân hình yếu ớt kia, dưới cái lạnh thấu xương cắt da cắt thịt, nó lờ mờ tỉnh dậy nhưng tay ko thể cử động được, nó đang bị trói vào ghế. Đây là đâu? Những người kia là ai.
– Tỉnh rồi sao? Ngủ ngon chứ?
– Các người là ai? Tại sao tôi ở đây?
– Tôi là ai cô ko cần biết. cô ta cười nhạt, lại gần giữ chặt cầm nó:
– Có biết hậu quả của việc cướp đi thứ gì đó của người khác ko? Dương Thiên Chi?
– Tôi chẳng cướp của ai thứ gì cả.
– Suy nghĩ kỹ chưa?
– Chính cô mới đang cướp đi tự do của tôi.
– Hahaha. Nghe cho kỹ đây, là cô mới đúng, tôi và cô vốn ko thù ko oán nhưng tại sao cô lại cướp đi của tôi.
Nó nhíu mày khó chịu, cô ta cứ luôn miệng nói nó cướp đi thứ gì của cô ta. Rốt cuộc đó là gì chứ?
– Cô bị điên rồi. – nó gắt.
– Chát – một cái tác đau điếng in trên gương mặt lạnh của nó.
– Tôi đã cảnh cáo cô chưa nhỉ? Hôm nay chúng ta sẽ chơi thật vui vẻ nha và… chính tay tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau đớn.
Cô ta nhận cây roi dài từ tay của một tên đàn em.
“chát”. Từng đường roi mạnh thi nhau lao đến người nó. Nó đâu phải người bằng sắt thép gì mà ko biết đau. Dù là vậy, nó vẫn cắn răng chịu đựng. Xem ra cô gái kia vẫn ko có chiều hướng dừng lại mà còn mạnh tay hơn, người nó bây giờ toàn là những vết đỏ đang dần rỉ máu.
– Haha. Chịu được nữa cơ à?
Lạnh, đau rát. Nó ko thể tiếp tục chịu đựng.
– Dừng…
– Chịu xin tha rồi sao?
– Tại…sao?
– Tại sao à, haha. Cô, cô có điểm gì mà anh ấy lại yêu cô chứ. Sao cô ko tự nhìn lại mình đi, cóc ghẻ mà đòi làm thiên nga. Cô là ai, là ai mà dám cướp anh ấy. Cô biết ko, cũng chính vì cô, nếu như cô ko xuất hiện thì anh ấy vẫn sẽ yêu tôi, nhất định anh là của tôi.
– Tôi hiểu. Cô ko cần che mặt nữa đâu. Cô gây đau khổ cho anh ấy rồi bỏ đi, anh ấy đã chờ cô trở lại nhưng cô thì sao, mất dạng.
– Câm miệng. Tao cấm mày xúc phạm tao.
Quát lên, cô ta giật phăng chiếc mặt nạ xuống rồi hung hăng quăng roi.
Cái đau thể xác làm nó làm nó kiệt sức, lịm dần.
***
Bà Như Hạ do lo lắng quá nên phải nhật viện.
Lo liệu ổn thoả xong ẹ, Long kéo Nhi ra một hành lang vắng người trong bệnh viện. Mặt cô bé lúc này trông cũng thật nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
– Nhi. Có một việc anh cần em giúp. Liên quan tới chị em.
– Chỉ cần vậy, em nhất định đồng ý.
– Được, em hãy mặc bộ đồ này vào rồi làm theo lời anh. Chúng ta cần sự giúp đỡ từ họ.
Nhận túi đồ, Nhi ngoan ngoãn làm theo.
Cậu dẫn Nhi đến một khu đất trống hoang sơ.
– Lát nữa em tuyệt đối đừng nói gì nhé. Cứ để anh lo.
Cả hai tiến sâu vào khoảng sân, bước chân Nhi có run nhẹ khi nhận cái nhìn từ hàng trăm con mắt. Phía đằng xa là cả một toán người đều mặc đồ đen, ai nấy cũng còn rất trẻ và kinh khủng nhất là khuôn mặt của họ nhìn thế nào cũng ko ra cảm xúc. Được Long trấn tĩnh nên cô bé cũng bớt lo phần nào nhưng vẫn thắc mắc mình đang làm gì ở đây, tại sao lại che mặt kín mít thế này.
Đám người thấy Long và Nhi đi tới thì hướng phía cả hai đồng thanh:
-THỦ LĨNH.
Nhi giật thót tim. Cứ tường bị phát hjện.
– Bảo Long, cậu tới tìm anh Nam à. Tiếc thật, anh ấy mới qua Nhật thăm mẹ,chắc tuần sau mới về.- Quang nói, Bảo Long được biết là bạn của phó thủ Tuấn Nam nên chắc tới đây cũng chỉ tìm anh ấy.
– Tôi ko tới tìm anh Nam. Tôi tìm Hắc Quỷ muốn nhờ một việc.
– Việc gì vậy?
– Tôi muốn Hắc Quỷ tìm giúp tôi cô gái này. – Long đưa tấm ảnh của Nó cho Quang,
nhận tấm ảnh, Quang hơi ngạc nhiên, đây chẳng phải là cô gái mất tích mà TV đang đưa tin hay sao?
– Tôi nghĩ việc này cậu nên hỏi trực tiếp anh Rain. Thủ lĩnh, được chứ?
Tất cả hướng ánh mắt đến Nhi, cũng may là đang che mặt nên ko ai thấy được khuôn mặt đang tái của cô bé. Gì chứ, cái vai mà cô đang đóng giả chính là Thủ lĩnh của bang hội Hắc Quỷ ư? Dù sợ nhưng để có thể tìm được chị, cô bất chấp tất cả gật đầu.
Hắc quỷ coi như đây là một nhiệm vụ, cũng lâu rồi ko có việc gì làm, sẵn rảnh làm chút việc cũng ko sao.
– Nếu như Rain đã đồng ý, chúng tôi cũng sẽ nghe theo, nhất định chúng tôi sẽ tìm ra cô gái này.
Đạt được mục đích suôn sẻ, cả hai định rời đi nhưng Quang sực nhớ ra một điều, vội gọi thủ lĩnh lại:
– Rain, cô bé đó gửi cho anh cái này.
Quang đưa cho Nhi một bức thư và một hộp quà nhỏ.
Sau khi đã rời đi, về đến nhà Nhi đã tháo bỏ bộ đồ nguỵ trang, cô bé thắc mắc:
– Anh Long, anh to gan thật đấy, dám kêu em giả danh thủ lĩnh Hắc Quỷ, ngộ nhỡ cái tên Rain Rain gì đó bắt được thì coi như tiêu đời.
– Em yên tâm đi, hiện tại thủ lĩnh Hắc Quỷ sẽ ko thể xuất hiện. – Long tỉnh bơ giải thích.
– Anh chắc ko?
– Sao không, chị hai em đang bị bắt cóc thì lấy đâu ra Rain để xuất hiện.
– Ý..ý anh là… Chị hai em!
– Phải. Đây là một bí mật, em đừng cho ai biết.
– Nhưng sao ko nói cho Hắc Quỷ biết thủ lĩnh của bọn họ đang gặp nguy hiểm?
– Ko thể nói được, họ đều là con trai ko lý nào lại phục tùng một cô gái kém tuổi, đó cũng là lý do chị hai em phải giấu mặt.
– Thì ra là vậy. Được em sẽ giữ kín chuyện này.
________
-” Alo, anh hai hả?”
– Ừ. Mỹ Quyên, có chuyện gì vậy?
-” Em phải sang Mỹ gấp, chị Mara bị tai nạn. Anh ở nhà giúp Hữu Duy tìm Thiên Chi hộ em nha”
– Được. Anh biết rồi.
Gác máy, Huy Minh nghĩ tới cô em gái mình, xem ra nó cũng biết điều, dù gì thì cô gái đó cũng là tình địch của cô nhưng cô vẫn kêu anh tìm cô gái đó. Rồi anh lại nhớ tới cô gái đó,thật kỳ lạ. Anh chẳng hiểu nổi mình nữa, anh vốn ko quen nó, cùng lắm là chỉ cho nó đi nhờ xe một lần thôi nhưng khi nghe tin nó mất tích anh cũng sốt ruột cho người đi tìm, phải chăng cô gái này đặc biễt đến vậy. Nhưng anh liệu có biết được rằng anh vô tình là một nhân vật phụ trong màn kịch mà ai đó dựng ra? ( tg chứ ai).
-” Thủ lĩnh, rada định vị đã phát hiện ra mục tiêu”.
– Tốt. Bắt sống hắn!
Hữu Duy nắm chặt điện thoại trong tay, môi khẽ nhếch lên ” Anh nhất định sẽ mang em trở về bên anh, anh hứa đấy. Chờ anh. Gà ngốc”.
.
Quay trở lại căn phòng tối kia, thân hình nhỏ bé của nó đang run rẩy lâm vào trạng thái mê man do lạnh và đau nhức cơ thể.
– Trả…anh…trả anh… lại..cho tôi. Anh…hai…Hữu….Duy.
Nó ko biết gì cả, nó đang ở đâu đây, trước mặt nó là cảnh mưa tầm tã, nó thấy một bé gái đang gào thét túm chân một gã đang lôi một cậu bé, nó ko thấy rõ mặt ai cả chỉ biết hai đứa bé kia đang cố nắm chặt tay nhau nhưng ko được. Cảnh tượng mờ dần bay đi như một màn sương. Hình ảnh mà nó thấy bây giờ là một chàng trai mặc áo phông đen đang nằm trên đồng cỏ mỉm cười thật đẹp, người con trai mà nó yêu, anh đang ở đâu? Nó rất nhớ anh. Khung cảnh bỗng chốc tan biến sạch, tồn tại trong nó chỉ còn cảm giác mệt mỏi, cả người nó như vô lực, đầu đau như búa bổ.
– Con nhỏ đó lầm bầm gì thế nhở? – một gã đứng canh cửa nói với tên kia.
– Kệ xác nó, mày thích thì ra mà hỏi.
– Mày nghĩ tao thừa hơi à? Mà cô chủ ra tay mạnh quá. Là tao chắc tao cũng chung số phận với con nhỏ này. Mà mày nghe tin gì chưa?
– Tin gì?
– Con nhỏ là con gái bà chủ tịch SHAPHIRE đó.
– Thật sao, ghê nhỉ, liệu tao với mày….
– Mày yên tâm, đã có lão chủ lo hết rồi với cả……. Ơ cô chủ!
Gã ta im bặt khi cô chủ xuất hiện.
– Các người nói linh tinh cái gì, ko lo canh gác cho cẩn thận.
– Vâng thưa cô.
– Mau lấy nước, tiếp tục.
Lại một làn nước lạnh tạt vào người nó. Nhưng lần này nó ko đủ sức như lần trước để có thể tỉnh lại ngay, nó khó khăn hé mở đôi mắt nặng trĩu.
– Tỉnh à, sao? Mệt lắm ko? Muốn chơi nữa chứ?
– cô ta nhếch miệng, nói đểu.
– Anh ấy sẽ….ko bao giờ ….yêu cô.
– Mày dám nói.! “chát”. Lại một cái tát nó nhận được.
– Mày nên nhớ, cái gì mà tao ko có được thì hạng người như mày cũng đừng mơ tưởng đến.
Rồi lại có tiếng quăng roi vang lên, đau ư? Ko, chẳng có cảm giác gì cả, người nó giờ đây đã như cứng lạnh, đâu còn biết đau là gì. Nó như đã trở thành bao cát cho con quỷ ác độc kia trút giận.
.
.
Tại một nơi hiu vắng, một người đàn ông mặc bộ vec đen, một tay xách túi bánh mì cùng cơm hộp, tay còn lại đang đưa điếu thuốc lên miệng rít. Hắn thừa biết là có người đang đi theo hắn, ko phải một mà là rất nhiều.
– Chắc chắn tín hiệu định vị phát ra từ di động của hắn chứ? – Trung và nhóm người của Đại Vương đang bàn bạc.
– Phải, quanh đây ko thấy ai ngoại trừ hắn.
– Bắt sống tên này, anh Hữu Duy đâu?
– Anh ấy đang trên đường tới.
– Tiến hành thôi.
Rồi cả nhóm xông ra lại gần người mặc vec kia. Biết có điều gì đó ko ổn, hắn quay lại ném hết số đồ ăn trong tay vào họ rồi bỏ chạy, chạy đã thấm mệt, cứ đà này hắn sẽ bị tóm mất thôi.
” bùm”. Đại Vương bị chặn đường và mất phương hướng. Tên đó dám dùng thuốc khói.
Còn hắn, tưởng đã chạy thoát được rồi nhưng ai ngờ nguy hiểm lại đang rình rập ngay cạnh hắn. Một cảm giác lạnh sống lưng ùa đến, hắn nuốt nước bọt từ từ quay lại phía sau liền nhận ngay được cái nhìn giết người của Hữu Duy. Hắn đang chuẩn bị co giò bỏ chạy thì Hữu Duy sử dụng lợi thế chân dài thụi cho hắn một phát vào bụng khiến Hắn ngã dụi xuống. Hắn ôm bụng đau điếng lồm cồm bò dậy lẩm bẩm ” làm việc tốt mà bị đối xử như thế này đây. Thật là đau quá”
hắn- một gã có khuôn mặt ko hung dữ, rất hiền là khác. Hắn tự nhủ liệu Hữu Duy có nhận ra việc hắn làm đang ngầm giúp đỡ họ ko? Hắn đã cố ý làm theo kế hoạch được giao nhưng lại lén giữ sim điện thoại mục đích là để cậu dùng định vị tín hiệu mà tìm ra hắn, cũng đồng nghĩa với việc tìm ra nơi giam giữ cô bé kia.
Lom khom lại gần, giọng hắn như trách cứ:
– Cậu có cần mạnh tay thế ko? Đâu cần diễn đạt như vậy.
– Sao anh làm vậy? – Hữu Duy hỏi, cậu thừa đoán ra chuyện này vì chẳng có thằng ngu nào lại làm cái chuyện này xong mà ko huỷ số điện thoại khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”.
– Đơn giản thôi. Tôi chính là muốn phá hỏng kế hoạch của tên cáo già đó. Hắn đã lấy tính mạng tôi bắt ép ba tôi ngồi tù chịu tội thay cho hắn. Người như hắn, cho tôi giết hàng ngàn lần cũng ko đủ.
– Hắn là ai?
– Tống Hùng!
Hữu Duy sửng sốt. Sao lại là Bác Tống?
– Cậu nhanh đi cứu cô bé đó đi. Đứa con gái độc ác của lão ta đang hành hạ cô bé.
– Chúng giam giữ cô ấy ở đâu?
– Ngôi nhà màu vàng phía kia. Cẩn thận. Tôi đi đây.
Hắn xoay người bỏ đi thật nhanh. Nhắc đến nó, Hữu Duy không khỏi vội vàng, cùng Đại Vương tiến về phía ngôi nhà kia thật nhanh.
– Cô chủ! Cô chủ! Không ổn rồi, ngoài kia có một đám người lạ mặt đang tới, có cả cậu Duy nữa.
– Sao? – Mỹ Quyên ngừng roi, kinh ngạc nhìn tên đàn em.
– Không còn thời gian đâu, lão chủ hiện ko có đây, mau đi thôi.
Trước khi đi, cô ta còn tức tối nhìn nó :
– Coi như cô may mắn, sẽ ko có lần sau đâu.
Mỹ Quyên cùng tên đàn em chạy lối cửa sau trốn thoát.
BÊN NGOÀI.
” Rầm ” – Cánh cửa bị đạp tung, Hữu Duy cùng Đại Vương tiến sâu vào trong. Bên trong có khoảng hơn trăm tên mặc vec đen, đây chính là địa bàn của bang xã hội đen của Tống Hùng, xem ra ông ta cũng ko hề đơn giản.
Ánh mắt Hữu Duy dừng trước cánh cửa đang khép hờ đằng sau lưng bọn chúng, chắc chắn nó ở trong đó, nó sao rồi?
Tình hình bây giờ rất ko lợi thế cho phía người của Đại Vương, vì thực sự hôm nay Hữu Duy mang theo rất ít người. 1 chọi 5 thì rất vất vả. Những tên vec đen cười thầm.
Đúng lúc này, ở cửa một nhóm người mặc đồ đen nữa xuất hiện.
– Hắc Quỷ??? – Trung hô lên.
– Chỗ này cứ giao cho chúng tôi xử lí. – Quang nhìn Hữu Duy nói to.
Gật đầu, rồi cả Hắc Quỷ và Đại Vương đều xông vào quyết chiến với người của Tống Hùng. Hữu Duy thẳng tay hạ những kẻ ngáng đường mình, len qua chúng đi thẳng vào căn phòng kia.
Cánh cửa bị đạp mạnh thiếu điều vỡ nát.
Cậu sững sờ, đau đớn khi thấy thân ảnh người ấy, nó đang bị trói trên ghế, khuôn mặt gục xuống bị che đi bởi mái tóc ướt còn đang rỏ nước. Chiếc váy trắng cũng nhuộm đầy vệt máu đỏ.
Chạy nhanh về phía nó, ôm lấy cơ thể nó, cậu giật mình, toàn thân nó lạnh ngắt.
” Bụp “- tiếng gậy gỗ vang lên, nhân lúc cậu ko để ý, một gã núp sau cửa đã đánh lén.
Hữu Duy buông nó ra, từ từ quay đầu lại nhìn gã kia khiến gã phải run rẩy. Ánh mắt cậu hằn lên tia máu thể hiện rõ sự chết chóc.
Gã ko kịp chạy, bất ngờ lãnh trọn một cú đấm giữa mặt, máu mũi chảy ra. Hữu Duy túm lấy gã, lao vào đám đá điên cuồng làm hắn bất tỉnh lúc nào ko biết.
Tàn cuộc, Đại Vương với sự kết hợp của Hắc Quỷ đã hạ gục đối phương, kẻ nào cũng quằn quại đau đớn. Riêng gã bị Hữu Duy xử là thảm nhất, nếu ko phải nghe thấy tiếng thở mạnh của nó khiến cậu dừng tay thì e rằng gã kia đã sớm về với tổ tiên rồi.
Hữu Duy khoác áo của mình cho nó rồi ôm nó phóng nhanh đến bệnh viện, ngực cậu ko ngừng gào thét: Em sẻ ko sao đâu, có anh ở đây rồi. Anh xin lỗi.!