Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 30
Nhìn đồng hồ đã gần 8 giờ tối, buổi tiệc sắp bắt đầu nếu nó không nhanh đến Hữu Duy và mọi người sẽ lo lắng mất.
Lúc này Nhi đã về trước mà Quỳnh Như khóc nhiều đến nỗi mệt thiếp đi trong xe, cô gái này cũng thật là tội nghiệp.
– Bác Hân, bác giúp cháu đưa bạn ấy về nhà theo địa chỉ này.
– Thế còn cháu?
– Cháu sẽ ổn mà, bác đừng lo.
Sau khi giao Quỳnh Như cho ông Hân, nó lại tiếp tục đi, nói trắng ra là nó ko biết đi thế nào bây giờ, đường xá rộng lớn thế này nó chẳng dám đi linh tinh.
Lạ thật, mọi hôm nhiều taxi lắm mà sao hôm nay nó đứng chờ dài cổ mà vẫn ko thấy tăm hơi chiếc nào, nó có hỏi thăm một vài người qua đường nhưng ko ai biết cả. Xui thật ! Chỉ còn một cách duy nhất,đành vậy thôi, nó ôm hộp quà chạy ra giữa đường, chặn – xe.
” KITTTTTTTT!!!”.
Chiếc Limous xám đang lao với tốc độ ko hề nhỏ đột nhiên thắng gắp.
Huy Minh vừa hoảng vừa giận, nếu vừa rồi anh ko thắng xe kịp thì đã xảy ra án mạng mất rồi. Mà cái cô bé kia ko hiểu sao tự dưng chạy ra giữa đường làm gì, muốn tự tử thì cũng làm ơn đừng kéo theo người vô tội nha.
– Này cô đi đứng kiểu gì thế hả?
– Xin lỗi anh nhưng cho tôi hỏi chút đã. – Nó cười xoà, ” người này thật nóng tính ” – nghĩ là thế.
– Hỏi gì thì ít ra cũng đừng chặn xe người ta chứ.
– Bộ tôi ko chặn xe thì anh dừng lại chắc.
– Cô…! Có gì hỏi đi, tôi đang vội.
– Tôi cũng rất vội mà. Anh xem hộ tôi cái địa chỉ này thì đi đường nào. – Nó chìa tờ giấy qua cửa kính đưa cho Huy Minh.
Nhận tờ giấy từ tay nó, anh phải căng mắt lên mới nhìn rõ, trời quá tối.
Anh nhíu mày nhìn dòng chữ rồi lại nhìn nó, nó là ai sao lại hỏi địa chỉ là anh? Để ý thấy trên tay nó đang ôm một hộp quà, anh đoán chắc là tới dự sinh nhật em gái anh rồi, cũng vì quá tối nên anh ko nhìn rõ mặt nó, chỉ biết nó rất táo bạo.
– Tôi cũng đang trên đường tới chỗ này, nếu cô không biết thì đi cùng luôn đi.
– Vậy sao? Tôi tin được anh ko? – Nó chần chừ, biết đâu anh ta lừa nó.
– Nếu vậy thì cứ đứng đây đi nhé!
Nói rồi Huy Minh nâng cửa kính khởi động xe, nó vội vàng lại chặn trước đầu xe:
– Khoan khoan. Tôi đùa thôi mà. Làm ơn cho tôi đi cùng.
– Còn ko nhanh lên xe!
Trong xe, chẳng ai nói với ai câu nào cho đến khi tiếng nó đáp điện thoại phá tan sự im lặng. Vừa áp điện thoại lên tai chưa kịp nói câu gì thì giọng Hữu Duy bên kia đã hỏi nhanh:
“Em sao lâu vậy. Đang ở đâu để anh tới đón”
– Em đang trên đường tới đó, dọc đường gặp chút truyện nên em đi nhờ xe người ta.
” Ko an toàn, mau xuống xe “. – giọng cậu chợt nghiêm hẳn.
– Anh đừng lo, em tự vệ được mà. Em cúp máy đây.
Nó vội tắt máy ko kịp để cậu ú ớ thêm câu nào nữa. Cậu lo quá mức rồi.
*****.
Nhẹ nhàng xoay nắm cửa, cô gái đẹp lộng lẫy bước vào phòng, giọng nũng nịu chạy đến bên người đàn ông trung niên đang đọc báo.
– Ba à. Quà của con đâu?
– Lát nữa con sẽ biết thôi! – Ông vuốt tóc cô con gái cưng, cô là đứa con út và cũng là đứa ông thương yêu và cưng chiều nhất, chỉ có cô mới nghe lời và làm ông vừa lòng chứ ko như hai tên con trai kia, một người chống lại ông, một người thì chẳng làm được việc gì ra hồn cả. Ông nghĩ mình vô phúc quá!
– Ba, con ko cần quà!
– Thế con muốn gì? Chỉ cần con thích nhất định ta sẽ làm.
– Là ba nói nha, con muốn ba giúp con một việc.
– Việc gì?
-………..
Sau khi nghe xong, ông chẳng suy nghĩ mà gật đầu ngay, chỉ cần làm con gái ông ko vui, ông nhất định ko tha cho dù người đó là ai, nhất là cô gái đó lại dám giành bạn trai với con ông hay cũng đang cướp đi miếng mồi béo bở cho tập đoàn của ông.
– Cám ơn anh!
– Ko có gì.
Nó trước khi xuống xe ko quên nói lại với Huy Minh một tiếng, xong liền bê quà đi thẳng vào bữa tiệc.
Biệt thự nhà Mỹ Quyên rất rộng, rộng hơn cả ngôi nhà cũ của nó, cũng sắp bắt đầu bữa tiệc nên khách khứa rất đông, chủ yếu là thanh niên còn một số khác là mấy vị trung niên và cao tuổi.
Nó để hộp quà vào bàn xếp quà cao ngất ngưởng rồi nhanh chóng tìm hội hoàng tử. Tìm mãi mới phát hiện Hữu Duy nhưng cậu đi một mình và đang đứng nói chuyện với Mỹ Quyên.
Hữu Duy ăn mặc khá đơn giản so với mọi khi, chỉ là chiếc sơ mi trắng cùng quần jeans đen nhưng vẫn toát lên vẻ tuấn tú lãng tử vốn có của cậu.
Mỹ Quyên khác hẳn với nó, cô ta bận nguyên một bộ váy dạ hội màu đỏ tươi, tóc xoăn màu nâu có gắn chiếc gương miện nhỏ, trông cô như một cô công chúa xinh đẹp chứ ko ăn mặc giản dị trẻ con như nó.
Như có linh cảm, đang nói chuyện , Hữu Duy bỗng hướng mắt ra phía cửa thì bắt gặp nó đi vào, gà ngốc này khiến cậu chờ rất nóng ruột. Bỏ qua lời Mỹ Quyên nói, cậu đi về phía nó, nắm lấy tay nó khẳng định chủ quyền vì cậu để ý thấy có mấy anh chàng đang nhìn nó chằm chằm muốn làm quen, phải thôi, hôm nay nó rất dễ thương đấy chứ, lần sau cậu nhất định ko để nó ăn mặc như vậy tới nơi khác như thế này nữa, quá thu hút khiến cậu “ghen”.
– Em tới rồi sao, theo anh.
– Anh đợi em lâu lắm rồi hả. Mà sao anh đi có một mình? Long, Huy và anh Dương ko tới sao?
– Long và Huy có việc bận còn Hoàng Dương thì tắt máy, anh ko liên lạc được.
Hữu Duy dắt nó tới chỗ Mỹ Quyên đang đứng, lại nói đến cô đang tức giận hừng hực. Chết tiệt, cứ khi nào nó xuất hiện là y như rằng Hữu Duy lại đá cô sang một bên, hoàn toàn ko để cô trong mắt. Nhưng thôi, cứ vui vẻ đi, cuối cùng thì cái gì nó cướp đi thì cô nhất định giành lại được. Cơn giận lắng xuống, khuôn mặt Mỹ Quyên lại nở nụ cười âm hiểm nhưng chẳng ai nhận ra.
– Mỹ Quyên, chúc mừng sinh nhật bạn! – Nó mỉm cười cứng ngắc.
– Cám ơn cô nhưng ko đúng giờ cho lắm.
– Tại tôi ko biết địa chỉ nhà bạn nên đến muộn.
– Ko sao mà!
Mỹ Quyên lắc đầu cười nhưng ai biết trong lòng lại thầm nghĩ: ” Phải rồi, nhà tôi đâu phải dạng người tầm thường như cô có thể biết được”.
.
.
– A. Anh hai! – Mỹ Quyên chợt reo lên làm cho nó và Hữu Duy chú ý tới người con trai đang đi tới, anh ta trẻ tuổi, rất ưa mắt.
– Quyên Quyên, chúc em sinh nhật vui vẻ. – Huy Minh ôm em gái thân thiết.
– Em cám ơn anh vì đã tổ chức tặng em buổi tiệc sinh nhật này.
– Em vui là tốt rồi. Đây là…. – Anh đưa mắt nhìn nó.
– Anh Duy thì anh biết rồi còn đây là Chi, bạn em. – Mỹ Quyên giới thiệu.
– Ra là cô nhóc hả? – Anh hỏi làm nó giật mình, hình như đây chính là cái người cho nó đi nhờ xe hồi nãy, nhưng mà sao tính khí anh ta thay đổi nhanh quá vậy.. Vừa rồi ở ngoài xe thì to tiếng lắm cơ mà sao giờ lại điềm đạm thế làm nó có phần ko nhận ra.
– Anh…anh là anh hai của bạn ấy? – Nó hỏi.
– Ừm. Là tôi.
Hữu Duy từ nãy tới giờ quan sát mọi việc nhưng chưa hiểu .
Trong lúc chờ đợi Hữu Duy, nó tiếp tục nhấm nháp ly bạc hà cho tới khi Mỹ Quyên tìm đến.
Tay cô ta nâng một ly rượu đỏ nom rất điệu nghệ, làm môi đỏ nhếch lên, mấp máy:
– Anh ấy đâu mà lại bỏ cô một mình ở đây?
– Anh ấy ra tiếp điện thoại!
– Vậy sao? Bộ cô ko muốn nhảy sao? Trước đây tôi cùng anh ấy thường hay nhảy ở tiệc thế nào. Rất tuyệt.
Nó ko nói gì, căn bản cũng chẳng có gì mà nói.
– À. Tôi quên mất, cô thì làm gì được đi tham dự tiệc tùng bao giờ đâu nhỉ. Với cả nhìn bộ đồ cô đang mặc thì thật quê mùa.
– Có sao? – Nó đưa tay day nhẹ thái dương
– Cô xem bộ váy tôi đang mặc đi, Hữu Duy anh ấy thật quan tâm tôi. Ko những lựa chọn đúng sở thích của tôi mà còn rất vừa vặn nha.
– Thực ra……
Ánh mắt nó chợt thay đổi khi phát hiện người đàn ông đang cầm ly rượu tiến đến. Sao ông ta lại có mặt ở đây? Khoan đã, cái tên Tống Mỹ Quyên, Tống Hùng. Ko lẽ họ là cha con?
Thật ko ngờ lại gặp ông ta trong hoàn cảnh này. Nhìn cái bản mặt tươi cười của ông ta mà máu nó dâng lên tận đỉnh đầu. Đáng ghét.
– Giới thiệu đây là ba tôi.
– Chào Chủ tịch Tống.
Nó cười mỉa.
Ông ta cũng gật đâu với nó.
– Con gái ,ta có thứ này tặng con.
Nói rồi ông cùng Mỹ Quyên xoay người dời đi.
Cũng tốt thôi, vạn lần đừng để nó thấy mặt ông ta, kẻ thù lớn nhất của đời nó, con quỷ đã cướp đi người ba nó yêu thương.
.
.
Sau khi ra ngoài, Hữu Duy bắt máy.
– Ai vậy.
Đáp lại cậu là giọng nói vội vàng của ai đó:
” Cậu Duy, ba cậu bị tai nạn đang rất nguy kịch”.
– Anh nói sao cơ? Anh là ai.
” Ông ấy đang cấp cứu tại bệnh viện thành phố”
Tút-tút-tút.
Đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cậu hoảng hốt ko kịp suy nghĩ đến người đó, chỉ vội vã tới bệnh viện. Ba xảy ra tai nạn. Trước khi rời đi vẫn ko quên dặn dò người bảo vệ.