Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Chương 3


Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 3

Hôm nay là ngày đầu tiên nó hoc ở trường mới sau kì nghỉ hè. Trên con đường tới trường vào một buổi sớm chớm thu dịu nhẹ, lá đỏ bay xào xạc trên đường. Trên chiếc xe đạp nhỏ có một cô nhóc đầu đội mũ lưỡi trai đen, tóc cột đuôi ngựa, gương mặt bị che khuất 1 nửa bởi lớp khẩu trang mỏng chỉ lộ ra đôi mắt kim cương lấp lánh đến kỳ lạ. Nó tung tăng đạp xe trên con đường lá đỏ, kảm nhận được cái bình thản của cuộc sống. Bỗng một chiếc môtô lao tới sượt qua nó khjến nó ngã nhưng may nội công thâm hậu, nó đã kip nhảy ra khỏi xe. Chiếc môtô dần ra rồi mất hút. Nó thì ko sao nhưng ngựa sắt của nó thì rất nhiều sao. Đứt phanh, xẹp lốp, méo vành, tuột xich. Nó đành phải mang xe đi sửa rồi maraton đến trường. Giờ là 7h45 phút, muộn hoc rồi nhưng nó ko thể nghỉ ngay buổi đầu được. Tới nơi, ngôi trường THPT Đại Vương to lớn, đồ sộ hiện ra trước mặt nó nhưng đáng tiết là cổng đã bị khoá. Nó đành ra kổng sau rồi leo rào vào. Với sức bật của nó thì chẳng có gì khó cả. Nó leo vào, nhảy xuống thì :
– Áaaaaaaa! ” RẦM”.
” tiếng gì thế nhỉ??”- nó tự hỏi.
– Con nhỏ kia có xuống khỏi người tôi ko thì bảo?- Một giọng nam vang lên.
Nó mới nhận ra từ nãy tới giờ nó đang ngồi lên lưng một người nằm bẹp dí dưới đất. Vội bước xuống, nó rối rít:
– Xin lỗi. Tôi ko có ý. Xin lỗi anh.
– Lỗi kái con khỉ, cô đi đứng kiểu gì thế hả? Mắt của cậu chỉ để trang trí thui hả? – Cậu nói nhưng mặt vẫn cúi xuống vì đau
– Này người ta đã xin lỗi rồi còn lắm chuyện. Ai bảo tự nhiên nằm chềnh ềnh ra đấy làm gì cơ?
– Hơ. Tôi đang đi thì cậu làm kái rầm vào tôi cò nói hả – Lúc này cậu mới ngước lên nhìn nó, đôi mắt kim kương đó…
– Quá đáng vừa thui nhá! Tôi….- Nó đang định bật lại thì chim oanh vàng 45 tuổi kêu lên:
– Hai em kia. Trong giờ hoc trốn ra đây làm gì HẢ??
– Chết cha. Bà giám thị tiêu đời rồi. – câu thanh niên lo lắng.
– H….hả? Giám thị á? Thui tôi chuồn trước đây ha? – nó toan chạy đi thì chân bị hắn túm lại.
– Cậu định bỏ của chạy lấy người hả? – Chàng trai nói.
Kái gì. Của nào? Cậu ko phải của tôi nha! BỎ RA!!- nó quát lên.
– Làm tôi như vậy mà còn bỏ tôi lại chịu trận sao hả? CẬU ÁC VỪA THÔI!!!
Nó bất ắc dĩ phải kéo chàng trai lên và chạy. Cả hai cùng chạy nhưng cô giám thị đã tới gần ở cự li ngắn và “BỐP” – “RẦM”. Thật ko may là hai chjếc giày kao gót bay thẳng vào đầu chàn trai. Kậu ngã và nó cũng bị ngã theo.
Hai đứa nó bị tóm cổ lôi lên văn phòng xơi nước thầy hiệu trưởng với 3 tội.
+ trốn học
+ hẹn hò ( nhầm to rồi)
+ chống người thi hành công vụ.
– È hèm! Ai đi hoc muộn vậy? – Ông thầy hiệu trưởng nhìn rồi đột nhiên – Duy hả? Sao lại zô đây vậy cháu?
– Hừ! Cháu bị té do kon nhỏ này này- Duy vừa nói vừa lấy tay chỉ nó.
– Ớ! Tôi vô (số) tội nha! Đừng đổ oan cho tôi- Nó đeo khẩu trang nhưng vẫn nói rất to.
– Oan? Oan Thị màu ý!
– Đồ đáng ghét. Ăn cháo đá bát. Tôi vừa giú cậu mà…
– Mà sao? Vẫn bị bắt đó thôi!
– Mi…

– Tôi sao? Gặp cậu đúng là xui xẻo! – Duy nhếch miệng , xua tay.
– Này nhá! Ta nói cho nhà mi biết nhá, tại ai mà ta ko chạy được. HẢ? – máu nóng trên đầu nó đang bốc khói.
1s, 2s, 3s
– THÔI ĐỦ RỒI! -Ông hiệu trưởng quát lên khi ngồi nghe tụi nó đốp nhau.
– “im lặng”
– Duy về lớp đi! Còn em ở lại – Hiêu trưởng tiêp.
{Tg: hehe. Chết chị Chi rồi. Chú cháu người ta thjên vị chưa kìa!
Chi: mày thích chết hả nhóc. }
– Em là học sinh lớp nào? – thầy hiệu trưởng nói tiếp.
– Dạ em là học sinh mới. Hôm nay tới nhận lớp ạ -Nó lễ phép .
– Tên?
– Dương Thiên Chi ạh.
Sau khi xem hoc bạ, ông phán 1 câu:
– Em về lớp 12A1 đi. Phòng B3 tầng 2 khu B.
Trường Đại Vương có rất nhiều các dẫy nhà cao tầng, nào là phòng chức năng, phòng y tế, văn phòng, kác lớp học đông đúc. Nó cứ đi mãi, sau một hồi lòng vòng muốn gãy cả chân, nó cũng đến được lớp. Giờ đang là tiết Anh của cô giáo chủ nhiệm – Hà Mai Phụng. Nó thản nhiên hỏi:
– Thưa cô cho em vào lớp ạ?
Cô Phụng ngạc nhiên quay ra hỏi:
– Em là ai vậy?
– Dạ em là hoc sinh mới chuyển đến. Thầy Hiệu trưởng kêu em hoc lớp 12A1 này ạ!
– Được rồi, em vào đi. Giới thiệu về mình cho cả lớp nghe nhé?
– Dạ.- nó bước vào đứng trước lớp- Xin chào tất cả các bạn, mình là Dương Thiên Chi. Rất vui được làm quen.
Lớp nó có tiếng rì rầm to nhỏ. Nhất là tụi bà 8 đang chỉ trỏ nó.
– nhỏ này ở đâu ra vậy? – nữ sinh1.
– Uk. Quê thấy mồ!- ns2.
………………
– Thui em về chỗ đi. Bàn cuối dãy 2 nhé!
– Em kảm ơn cô!
Nó đi về phía bàn cuối tìm chỗ ngồi. Bàn cuối kòn thừa mấy chỗ liền. Nó được xếp vào ngồi cạnh một cậu bạn đang ngủ gục trên bàn, sách che mất khuôn mặt. Nó cũng chả buồn làm quen. Cứ thế lôi sách vở ra học. Sau 45 phút ngồi hoc, cuối cùng thì kả lớp cũng đươc giải thoát bởi tiếng chuông báo hết giờ. Cậu bạn lúc này mới mở mắt tỉnh dậy. 2 con mắt trố ra nhìn người ngồi cạnh mình. Theo phản xạ ko điều kiện, nó cũng quay sang nhìn và:

– Là cậu- Đồng thanh tâp 1.
Sáng nay, lúc găp nó đeo khẩu trang, đội mũ cụp nên cậu ko nhìn rõ mặt nó. Đáng gở là ở chỗ cậu đã nhìn thấy đôi mắt gắn kim cương của nó (mắt trái) nên giờ cậu mới nhận ra. Còn nó thì cũng nhìn cậu, trông thật điển trai nhưng cái tính miễn dich với trai đep của nó thì có đep tới mấy nó cũng ko thèm từ khi trái tim nó có 1 người. Giờ thì nó đang than vãn : “Sao ám tôi hoài vậy trời! Phật tổ, quan âm, chúa jesu, thánh Ala ơi làm ơn đem cái tên chết ôn kia đi chỗ khác với”
Thấy cậu cứ nhìn nó chằm chằm, tức giận nó hét lên:
– NHÌN GÌ MÀ NHÌN HẢ?? Tôi có phải UFO đâu mà nhìn.
– ASHYYYYYY! Thủng tai tôi rồi. HÉT GÌ MÀ HÉT HẢ- cậu quát.
{Tg: ông anh thì cũng có hơn gì người ta đâu. Nỏ tai tg rồi nè!
Duy: bịt tai vào rồi lượn đi }.
Và rồi cả hai cùng quay về hai hướng ngươc nhau.
+”xi. Đep lắm ấy mà cấm người ta nhìn.” – cậu.
+” Đồ vô duyên, đáng ghét, ôn dich” – nó.
5 tiết trôi qua. Nó đi một mạch về còn cậu thì đang lững thững trên sân trường.
– Hếlu Duy. Ông sao vậy ? – Một cậu bạn vô cùng trai và baby.
– Hừ đang bực mình đây – cậu hừ lạnh nói.
– Oh. Ai lại cho thiếu gia nhà họ Hàn bực vậy? Ko tầm thường à nha!
– Tức ói máu. Sáng nay bị con nhỏ từ trên trời rơi trúng người. Giờ vào lớp kòn ngồi cạnh nữa chứ! Đúng là sao chổi.
{Tg: từ trên tường rơi xuống mà anh!
Duy ka: nhầm đk chưa.}
– Haizz. Gọi đám fan nữ của ông ra mà kêu xử hộ. Thế là xong chứ có gì đâu!
– Thui bọn con gái chân yếu tay mềm tôi ko thèm chấp.
– Ờ. Mà nghe nói lớp mình có hoc sinh mới hả? Hồi sáng tui với lão Dương có việc ở phòng hội trưởng nên ko vô lớp được!
– Ừ thì con nhỏ đó đó!
– Ăc. Ko phải chứ? Sao có duyên giữ vậy?
– Ai biết! Thui cafe đi. Đứng đây để lũ kia nhìn mất hết kả nhăn sắc.- cậu nói hất mặt về lũ kon gái đang nháo nhào hò hét.
Thế là 2 chàng đeo mặt nạ lạnh lùng lướt đi trước ánh mắt của đám háo sắc bà 8. 2 người đep trai lạnh lùng đó ko ai khác chính là Hàn Hữu Duy và Nguyễn Vũ Đinh Huy- 2 hoàng tử của Đại Vương.
*QUÁN BẠCH TUYẾT CAFÉ.
– Ê phục vụ – Đinh Huy gọi một cô phuc vụ tóc cột cao, áo sơ mi trắng kết hơp với quần jeans đen.
– Thưa quý khách dùng gì ạ? – Cô gái lễ phép.

– 1 chanh đá, 1 soda – Đinh Huy nói mà mắt vẫn dán vào kon Iphone.
– Sẽ có ngay cho quý khách trong ít phút! – Cô gái trả lời, cái giọng lành lạnh khiến Hữu Duy phải ngước mắt lên nhìn thì đập vào mắt cậu, phải chính là nó, khuôn mặt lạnh lùng, con mắt kim cương ấy đang lấp lánh. Còn nó thì chẳng quan tâm gì , mệt xác. Nó chẳng quan tâm đến khách là ai vì nó biết bổn phận của nó là phục vụ khách tốt nếu ko muốn bị mất việc. Nó lủi thủi vào trong lấy nước. Thấy thằng bạn mình cứ nhìn cô bé phục vụ, Đinh Huy chợt hỏ :
– Này, ông phải lòng người ta hay sao mà nhìn kinh thế?
– Phải cái con khỉ ấy! Ông biết con nhỏ ấy là ai hem?
– ” lắc đầu”
– Nhỏ gây sự với tui đó!
– À ra thế. Mặt mũi thế nào nhỉ. Vừa nãy tui chưa kip nhìn.
– Xấu. Ông nhìn là biết liền thui!
– OK.
Độ tầm 3 phút sau, nó bưng ra 2 cốc nước theo yêu cầu của 2 chàng.
Đinh Huy lúc này mới tranh thủ nhìn nó ” Ôi. Dễ thương thế nhỉ” .
Theo cái nhìn của anh thì nó hơi lạnh lùng, ăn mặc thì đơn giản nhưng lại phù hợp và toát lên vẻ đáng yêu cộng thêm đôi mắt kim cương rất đẹp.
Nó đặt 2 cốc nước lên bàn ko quên câu cửa miệng rồi đi vào :
– Chúc quý khách vui vẻ!
Lúc này thì Hữu Duy ngạc nhiên:
– Này ông sao vậy? Nhặt quai hàm lên jùm cái. Rớt rùi kìa.
– ” Im lặng”
– Haha. Tui nói rồi mà! Ngoại hình cũng thường thui nên ông ko cần phải ngạc nhiên vậy đâu. Uống đi!
– Dễ thương thật – Đinh Huy thốt lên
– ” Phụt”. Khụ khụ. Hả? Dễ thương á? Dễ sợ thì có. Người gì đâu mà khó ưa! – Hữu Duy
– Đi thui! – Huy buông 1 câu cộc lốc.
– Đi đâu. Còn chưa uống mà!
– Tui đưa ông đi khám mắt. Ông bị lé hay đui vậy?
Hữu Duy mới hjểu lời nói của thằng bạn mình, cậu gắt lên :
– Tui đã nó là ko đep là ko đep. NGHE RÕ CHƯA?
– Haizz. Mà nhỏ đó cũng lạ thật nha. Thấy người đẹp trai sáng chói như tui mà ko phản ứng thì hết trơn. Thú vị ghê! – Huy thở dài ngán ngẩm.
Hữu Duy lắc đầu nhìn thằng bạn bất lực.
{- Tg: ông Huy tự sướng quá đi. Hehe.
– Hữu Duy : thông cảm. Huy nó mới trốn trại.
– Đinh Huy: hai đứa kia. Đang nói xấu gì ta đấy.
– Duy+ Tg : chạy! }
– Mà hôm nay lão Dương đâu mất tiêu rồi? – Hữu Duy lên tiếng hỏi.

– à. Lão về ông già triệu tập.
{ Tg : khổ thân thằng bé!
Dương ka: muốn ăn đấm ko?}
– Con một khổ ghê! Như tui này, có con em gái kũng nhứ vất xó. Nản! Mà hình như nó kết ông lắm đó! – Huy tiếp.
– Xuỳ. Uống nhanh đi rồi lướt. – Hữu Duy xua tay.
{ Tg: hihi. Để tg uống hộ cho. Ngắm gái tiếp đi.
Huy ka : Nhịn!
– Tg: hứ. Biết thế cho ka uống lavie cho xong!}
“Until we see the sunlight. Oh oh.
Until we see the sunlight.oh oh”
– Alo? – Huy nhấc máy.
– ……
– Cứ như cũ. Vậy đi!
Hữu Duy nhìn vẻ mặt thích thú của thằng bạn:
– Chuyện gì vậy? Ai gọi cho ông đấy?
– Àh. Thằng Trung gọi. Nó bảo tối nay có trận giao đấu.
– Lại tụi nào chán sống hay sao mà dám thách đấu vậy?
– Ko phải với Đại Vương mà là Judo giao chiến với Hắc Quỷ. Nó hỏi tối nay mình có đi xem ko?
– Sao ko? Tội gì. Tui cũng muốn xem thực lực chúng thế nào.
– Vậy nhé! 10h tối nay cầu Nhật Lệ. Mà nghe nói bên Hắc Quỷ có tên thủ lĩnh mạnh lắm đó.
– Chậc. Chưa gặp sao biết mạnh. Về thui. TÍNH TIỀN.
CHIỀU.
Nó và em nó bây gjờ đang ở viện. Nó vào thăm mẹ rồi đóng luôn tiền viện phí.
-Me cháu sẽ tỉnh sớm thui phải ko bác? – Nhi khóc nhìn vị bác sĩ.
– ta tin là như vậy. Phép màu sẽ đến cháu ạ! – Ông cười hiền.
Nó ko nói gì, cũng ko khóc mà nắm chặt lấy tay mẹ nó. ” Sớm thui phải ko mẹ” – nó nghĩ
Sau khi rời khỏi bệnh viện. Chị em nó về nhà ăn cơm. Nó chuẩn bị đi làm ca 2. Trước khi đi, nó quay lại dặn dò:
– Ở nhà cẩn thận biết chưa!
– Chị Hai vất vả quá, hay mai em đi kiếm việc làm past time nhe chị.
– Ko vớ vẩn. Học bài đi. Lát chị về kiểm tra mà chưa xong thì liệu hồn.
– BIẾT RỒI!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.