Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Chương 17


Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 17

Mấy tên kia thấy nó đã gục thì cười ha hả. Chúng tiến lại gần phía nó, tên tóc vàng lại vướt má nó rồi nháy mắt với tên còn lại, một tên vác nó trên vai, đang chuẩn bị bỏ đi thì một con BMW đen chặn ngay trước mặt chúng, Hữu Duy bước ra khỏi xe, mặt tối sầm lại khi thấy thấy tên kia đang vác nó trên người, cậu gằn giọng :
– Bỏ tay bẩn thỉu của bọn mày ra khỏi người cô ấy.
– Her! Mày là thằng nào mà oai thế nhóc con.
– Tao ko nói nhiều ! – Hữu Duy nói rồi lao về đánh cho bọn kia một trận, cậu xử 5 tên kia trước và đương nhiên với 5 tên thì đâu có nhầm nhò gì với cậu. Đúng lúc đó, Hoàng Dương cũng tới, anh nhanh chóng giành lại nó từ tay tên tóc đỏ rồi cho hắn 1 cước vào bụng. Hữu Duy đã xử xong 5 tên kia, cậu tiến lại phía tên tóc đỏ đang định bỏ chạy rồi tặng cho hắn những fát đấm nảy lửa vào mặt và nhất là hai tay tên kia bị cậu vặn một cách đau điếng.
Thấy Hữu Duy có vẻ ko dừng tra tấn tên tóc đỏ, Hoàng Dương can ngăn, cứ thế này thì xảy ra án mạng mất:
– Duy! Đủ rồi Duy. Mau đưa Chi tới viện thôi. Cô ấy yếu rồi.
Hữu Duy nghe thấy liền dừng tay lại, chạy qua đỡ lấy nó từ tay Hoàng Dương rồi cả 3 lao như điên vào bệnh viện.
Ngồi trong xe nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nó và tim cậu thắt lại, sao nó lại ra nông nỗi này cơ chứ!
Còn nó thì từ lúc thiếp đi thì chẳng biết gì cả, chỉ thấy có 1 bàn tay ấm đang siết chặt lấy tay mình ( Hữu Duy đấy).
*TẠI BỆNH VIỆN
– Bác sĩ! Cô ấy ko sao chứ! – Hữu Duy hỏi gấp gáp.
– Cậu bình tĩnh. Cô bé chỉ bị cảm nhẹ thôi. Còn chân bị bong gân nhưng chúng tôi đã sơ cứu lại rồi!
– May quá! Cảm ơn Bác sĩ! – Hoàng Dương thở phào nhẹ nhõm.
– Nhớ bồi dưỡng sức khoẻ cho cô bé. Cô bé bị mất tương đối nhiều máu đấy!
– Cháu biết rồi! – Anh đáp.
Cả hai vào trong thăm nó, nó đã tỉnh và đang ngồi dựa lưng vào thành giường.
– Em tỉnh rồi à? Còn đau ko? – Hoàng Dương ân cần hỏi nó.
– Hì. Em ko sao. Anh đừng lo. – Nó lắc đầu.
– Bọn chúng có dùng vũ khí đâu mà sao chân cô bị thương vậy? – Hữu Duy nhíu mày hỏi.
– Ơ. Sao anh cũng ở đây àh. Cám ơn 2 người đã giúp em nha! – Nó ngạc nhiên rồi cũng cười cảm ơn.
– Tôi đang hỏi cô đó. Sao chân lại bị thương?
– Thì tui đánh nhau nên vậy đó!
– Chém! Có mà té cầu thang ở trường thì có. – Hoàng Dương nhéo tai nó.
– Sao? Té cầu thang? NÈ SAO ĐI ĐỨNG BẤT CẨN VẬY HẢ? CÓ BIẾT NGUY HIỂM LẮM KO? – Hữu Duy quát lên.
– Sao anh lại nổi nóng với tôi chứ? Tôi ko cần anh lo.
– Tôi… Tôi xin lỗi.
– Bỏ đi! Tôi muốn về. – nó nói rồi phi xuống giường, tập tễnh ra ngoài cửa.
– Ông cứ về trước đi. Con gà con này cứ để tôi lo. – cậu bảo Hoàng Dương.
– Ừ. Bye. – Hoàng Dương phóng thẳng ra ngoài, nó thấy thế gọi với theo:
– Anh ơi, cho em về nhờ với.
Nó vừa dứt câu thì đã bị Hữu Duy bế bổng lên quay lại giường bệnh.
– Oái. Anh làm gì vậy, thả tôi xuống! – Nó kêu lên.
– Yên nào. Cô đúng là con gà cứng đầu đấy. Khi nào hết bệnh tôi sẽ cho cô về.
– Ko. Tôi khoẻ rồi, tôi muốn về cơ.
– Thế àh. Sốt 37 độ mà kêu là khoẻ sao. – Cậu đặt nó xuống giường.- Nằm im ở đây, tôi đi mua cháo.
Nó ko ú ớ thêm được câu nào. Cậu vừa ra khỏi được vài phút là nó lết ra mở cửa ” trốn”. Nhưng xui là của đã bị khoá. Nó tức mình đạp chân cái bốp vào cửa và sau đó ngồi thụp xuống sàn ôm chân đau chảy cả nước mắt.
5 phút sau Hữu Duy quay lại mở cửa phòng với 1 càmèn cháo. Cậu hết hồn khi thấy nó ngồi dưới đất trong khi cái chân lại đang chảy máu.
– Cô đang làm gì vậy hả?
– Đồ đáng ghét! Tại anh đó.
Cậu lậy bế nó lên trêu nó :
– Có vẻ cô thích tôi bế nhỉ?
– Anh,…
– Thôi ngoan ăn cháo đi. Tôi băng lại vết thương cho. Con gái gì đâu mà quậy như quỷ sứ!
– Anh đừng có mà được nước lấn tới nha. Tôi mà hết bệnh thì biết tay tôi.
– Hừ. Nói nhiều quá ăn nhanh đi!
Trong lúc cậu băng lại chân cho nó thì nó đã ăn xong rồi. Nó ngồi nhìn cậu băng rồi hỏi:

– Mỹ Quyên là người yêu anh hả?
– Àh… Gần như là thế!
Nó nghe câu đó mà thấy buồn. Nó ko hỏi câu nào nữa.
– Oh. Thiên! Cô gái chụp chung hình với 2 anh em con là ai vậy? – Bà Lan Vân giơ quyển tạp trí thời trang số mới nhất ngày hôm nay lên hỏi nhóc Thiên đang ngồi ăn bánh kem.
– Dạ. Chị dễ thương con hay kể với mẹ ấy ạ!
– Đây áh hả. Ừm. Trông dễ thương thật đấy. Ko biết là con cái nhà ai đây?
– Hình như chị ấy là bạn anh hai đó mẹ!
– Vậy sao? Nghe có vẻ anh con cũng thích cô bé này nhỉ. Trước giờ nó đã mi ai bao giờ đâu?
– Chắc thế! Chị ấy đẹp thật phải ko mẹ?
– Ừk. Nhưng ko biết tính ý thế nào? Ngày nay các cô gái đẹp thường có tính cách ko đẹp như vẻ bề ngoài của họ đâu con ạ.
– Mẹ gặp chị ấy là biết liền thui àh!
– Ừ. Phải gặp chứ! Mẹ ko muốn các con quen với người xấu đâu.
– Mẹ con là số 1.
Hữu Thiên sà vào lòng bà Vân cười vui vẻ.
*******
LỜI KỂ CỦA THIÊN CHI
Thấm thoát cũng đã hơn 2 tuần rồi, kể ra cũng phải, vì là người học võ nên vết thương ở chân tôi đã khỏi hẳn, tôi cũng đã chạy nhảy lại được như thường nhưng có điều tôi cảm thấy ko vui chút gì đó. Thật ra là tôi buồn. Vì sao ư? Tôi cũng chẳng hiểu mình nữa. Ừ thì tôi thích Hữu Duy thật nhưng tôi là kẻ thứ 3 nên tôi quyết định quên đi cái tình cảm vừa mới chớm nở này nhưng sao khó quá. Tôi thấy buồn khi thấy hôm nào anh ấy và Mỹ Quyên cũng cùng nhau tới trường rồi thì đi đâu cũng có nhau. Nhìn cô bạn Mỹ Quyên đó cười rất nhiều. Chắc ở bên anh cô ấy hạnh phúc lắm!
Sáng nay tới trường tôi đã gặp 2 người họ cùng đến trường, nói sao nhỉ, tim tôi lại nhói đau, tôi đứng nhìn họ rồi bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt Hữu Duy đang nhìn tôi, tôi cố nặn ra 1 nụ cười rồi quay đầu bước vào lớp. Anh liệu có biết đó chỉ là 1 nụ cười giả tạo ko, nó đã tắt ngúm khi tôi quay đi. ” chúc anh hạnh phúc “.
LỜI KỂ CỦA HỮU DUY.
Haizz. Dạo này chán ghê. Chán chết đi được. Thú thực là tôi đã có lúc mong Quyên trở về thật đấy nhưng giờ thì sao, tôi chẳng còn thấy như ngày xưa nữa, nhưng sao tôi vẫn cười nhỉ? Mấy ngày qua ngày nào cũng bị Quyên kéo đi chơi bar, shopping, thật nhàm chán. Đã có lúc tôi ước Quyên giống như Chi, cho tôi cảm giác thoải mái như những lần đi chơi công viên, cãi nhau chí choé. Nghĩ đến mà vui. Dạo này chẵng biết sao cô ấy ít nói chuyện với tôi lắm, dù học chung lớp nhưng cô ấy cứ hay tránh mặt tôi thậm chí có phần lạnh lùng với tôi, hay là cô ấy ghen nhỉ. Tôi đùa đấy, chắc gì cô ấy đã thích tôi mà ghen với chả tị. Nhưng mà tôi nhớ!!!
CHỦ NHẬT
Trong một con hẻm vắng tiêu điều, có một nhóm người toàn bộ đi xe phân khối lớn tầm hơn trăm người, nói tóm lại là rất đông đang tụ tập.
– Đại ka. Em vừa nhận được lời mời dự tiệc. Tối nay tại Bar Ghost sẽ diễn ra cuộc họp mặt bang nhóm trong khu vực do Bang chủ Bang Dragon – Vương Long tổ chức. Họ có gửi lời mời, mấy anh có đi ko?
– Họp bang?
– Phải. Nghe đâu chẵng qua là Vương Long chiêu đãi anh em vì anh ta vừa nhận được Huy chương vàng môn võ thuật gì đó! – Trung giải thích.
– Đi chứ! Dù gì cậu ta cũng là đồng minh ta mà! – Huy gật đầu đồng ý.
– Haiz. Cái tên dở hơi này đúng là đam mê võ thuật quá! – Hữu Duy thở dài.
– Đam mê gì, có mà hắn thích mấy kái cúp vàng, huy chương bạc thì có.-
Hoàng Dương xua tay.
-Vậy tối nay 7h30p bữa tiệc sẽ bắt đầu.
* TỐI! BAR GHOST.
Bar Ghost có thể nói là bar lớn nhất Việt Nam nên có sức chứa người hoàn toàn OK. Bar này chính là bar của nhà Vương Long.
Mới có 7h tối thôi mà tiếng nhạc đã đập mạnh mẽ át hết cả đi tiếng người.
Dù 7 rưỡi tối mới bắt đầu tiệc nhưng hầu như các bang hội đều đã tới gần đủ. Nhưng phải nói đông nhất ở đây là người của Đại Vương, Dragon, Hiwin, Mộc Ưng, Hoả Thiên,… Và Judo nhưng Judo chỉ được cái số lượng đông còn sức lực thì yếu, hầu như chỉ gồm nhữmg tên sở trường là môn võ judo còn mấy loại võ khác thì mù tịt.
Trong số những bang có mặt tại đây có nhiều bang là địch thủ của nhau nhưng vì tôn trọng chủ nhân buổi tiệc nên ko dám gây lộn.
Hữu Duy, Hoàng Dương, Đinh Huy – 3 thống lĩnh của Đại Vương cũng đã có mặt cùng toàn thể các anh em trong bang. Họ đang ngồi ở vị trí bàn số 1 vì được ưu tiên là bang vip.
Mỹ Quyên hôm nay cũng tới, cô ăn mặc rất hợp style vũ trường, áo jacket đen cùn quần đùi mài ngắn cũn cỡn, đi đôi cao gót màu đỏ rọi. Ngoại hình cùng style của cô đã thu hút bao ánh nhìn của người khác. Căn bản trong số các teen girl tới đây, cô là người nổi bật nhất.
Thoáng thấy bóng Hữu Duy ở bàn 1, Mỹ Quyên chạy lại ôm cổ cậu từ đằng sau.
– Anh cũng tới đây hả?
– Em làm gì ở đây? – Hữu Duy cau mày ko trả lời câu hỏi mà còn tỏ vẻ khó chịu hỏi lại. Thế là trong bữa tiệc này cậu lại có 1 cái đuôi.
– Em đi cùng anh ba tới! Em kêu ảnh ra đây mọi người nói chuyện nhé! – Mỹ Quyên ngây thơ trả lời.
– Khỏi. Bảo anh ta lần sau muốn sống thì tránh mặt anh ra! Nể em nên anh bỏ qua cho hắn vụ lần trước.
– Anh nói vậy là sao? Vụ gì cơ.
– Em cứ nói lại với hắn như vậy đi!
Đang nói chuyện thì tên Cương bên Judo lại gần ngáng đoạn hội thoại:
– Chào! Mỹ Quyên, mày cho anh ba xin lỗi vì lần trước đã thất lễ với bạn trai em!

– Anh ba. Hai người quen nhau? – Mỹ Quyên hỏi.
– Ừ. Cậu là Hữu Duy phải ko?
– Biết rồi còn hỏi – Cậu lạnh lùng đáp.
– Chuyện lần trước cho xin lỗi. Rất vui được làm bạn với cậu.
– Ko có đâu! Đi đi đừng làm mất hứng của tôi – cậu thẳng thừng đuổi tên Cương đi, gì chứ người như cậu mà lại đi làm bạn với cái tên ngu ngốc vậy sao. Đâu có hâm.

” Thằng ranh. Sau này mày về làm em rể tao rồi xem tao xử mày thế nào
” – Cương nuốt cục tức vào trong thầm rủa.
– Anh ba. Chuyện gì xảy ra giữa 2 người vậy?
– Ko có gì! – Hắn nói rồi bỏ đi với bộ mặt tối sầm, 2 con ngươi đen sâu hoắm.
Mỹ Quyên ko để ý nữa lại ngồi xuống khoác tay Hữu Duy nói cười vui vẻ mà ko biết có 4 con mắt đang khinh thường nhìn mình Đúng 7h30, tiếng nhạc bỗng chốc vụt tắt nhường lại ko gian cho giọng nói 1 người con trai khoảng ngoài 20tuổi với khuôn mặt chín chắn, chững chạc.
– Xin chào. Vương Long tôi đây rất vui vì sự có mặt của toàn thể các anh em ở đây. Chúc tất cả một buổi tối vui vẻ.
Tiếng nói Vương Long vừa dứt, nhạc lại nổi lên nhưng ko phải là nhạc sàn mà là tiếng nhạc dương cầm du dương tạo ko gian thoáng đãng nhẹ nhàng.
Vương Long tiến thẳng xuống bàn số 1.
– Lâu rồi ko gặp, vẫn khoẻ cả chứ mấy chú em.
– Tất nhiên là khoẻ rồi! – Hữu Duy, Hoàng Dương và Đinh Huy đồng thanh.
– Thế àh. Tốt rồi.
– Vương Long, chúc mừng anh nha! – Huy đưa tay bắt tay với Vương Long.
– Cảm ơn! Lần này anh thành công là cũng nhờ có 1 người. À mà ko biết họ đến chưa nhỉ? – Vương Long ráo riết ngó ngang ngó dọc tìm ai đó.
– Ai cơ? – Hữu Duy tò mò hỏi.
– Lát nữa sẽ biết thôi. Anh em. Zô nào! – Vương Long nấng cốc bia lên cụng ly với cả nhóm.
Ko khí đang trở nên nhộn nhịp thì bị cắt ngang bởi tiếng
” RẦM
” phát ra từ cửa ra vào thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong quán.
Ngoài cửa, 1 toán khoảng 100người xuất hiện, hầu như tất cả đều mặc đồ đen. Người dẫn đầu có dáng vẻ nhỏ và thấp hơn nhưng lại ngang tàn hơn những người còn lại, đầu đội mũ lưỡi trai và mũ áo, mặc quần áo đen rộng, tay đi găng đen cắt ngón, chân đi đôi thể thao đen. Nói chung là bịt kín hết chỉ hở 1 con mắt, hai tay xỏ túi rất giống kiểu bất cần đời. Người theo sát ngay bên cạnh là một chàng trai cao, mái tóc đen ngắn, khuôn mặt điển trai chững chạc, cả thân anh mặc đồ đen toát ra vẻ lạnh lùng của men chính hiệu.

“Hắc Quỷ
” – Hữu Duy nghĩ thầm.
– Xin lỗi. Chúng tôi tới muộn. – anh chàng theo sau nói.
– Ko sao! Tuấn Nam lần sau đừng khách sáo thế! – Vương Long ko biết đã chạy đến từ bao giờ, vỗ vai Tuấn Nam rồi kéo cả đám vào trong. Họ ngồi vào bàn thứ 2 cạnh bang Đại Vương.
Vương Long lại cầm mic lên, cất giọng nói:
– Xin giới thiệu với anh em, đây là Rain – thủ lĩnh Hắc Quỷ. Từ giờ Dragon và Hắc Quỷ sẽ kết nghĩa đồng minh. Ai động vào Hắc Quỷ cũng chính là động tới Dragon này.
Lời vừa dứt, đồng loạt người của 2 bang hô to
“DD
” ( Dragon Devil).
Tất cả lại hoà mình vàng buổi tiệc, chủ yếu là uống chứ chẳng ăn gì cả.
Bên bàn số1, Mỹ Quyên đang nhìn chằm chằm vào Rain với vẻ tò mò
” anh ta đẹp trai ko nhỉ?

Rain vì bịt mặt nên ko ăn uống gì, chỉ ngồi quay mặt về một phía, bàn 1. Đột nhiên mắt Rain dừng lại ở một nhóm người người cách mấy bàn sau bàn 1. Hoàng Dương đang nói chuyện, chợt anh thấy Rain đang nhìn chăm chú gì đó thì cũng hướng tầm mắt nhìn theo. Mặt anh rất ngạc nhiên rồi lại theo dõi cử chỉ của Rain.
Xác định rõ mục tiêu, Rain đạp ghế đứng dậy tiến đến nhóm người kia.
Hoàng Dương vỗ vai Hữu Duy nói nhỏ :
– Ông thấy mấy tên ngồi bàn 6 ko?

– Đâu? – Hữu Duy quay lại nhìn về phía bàn 6. Mắt cậu tối sầm vào. Phải, đó chính là lũ bắt Thiên Chi tuần trước. Cậu định đứng dậy xử chúng thì bị Hoàng Dương giữ lại, anh hất mặt về phía Rain, cậu hiểu ý nên ngồi yên xem.
Một tên tóc đỏ đang nhấm nháp ly rượu thì
” choang
” ly rượu bay khỏi tay hắn và rơi xuống đất vỡ tan chỉ vì một cú đạp chân của Rain. Hắn quắc mắt nhìn kẻ gây sự với mình quát.
– Mày là….
Hắn chưa nói hết câu đã bị Rain sút 1 cú vào bụng khiến hắn phải cúi gập người ôm bụng, tên tóc vàng, tóc xanh và vài 3 tên khác thấy đồng bọn của mình bị đánh cũng nhảy vào giúp. Nhưng kẻ nào động được vào Rain đã bị Rain cho ăn đạp. Rất lạ là từ nãy tới giờ Rain hai tay vẫn xỏ túi quần. Có thể nói kỹ thuật dùng chân của cậu rất đỉnh và cũng là do bọn kia quá yếu.
Tên tóc vàng ko chịu thua, kầm 1 chai rượu rỗng đáng lén Rain, Hữu Duy thấy thế định hô lên nhưng chưa kịp hô thì đã thấy tay tên tóc vàng bị bẻ gập ra sau. Rain đã dùng tay. Và sau đó chúng liên tục lãnh những cú đấm, cùi trỏ và lên gối của Rain.
Leader Mộc Ưng thấy đàn em của mình bị đánh liền ra xen vào nhưng đã bị Vương Long chặn lại.
– Rain ko đánh người vô cớ đâu. Hãy để yên đi.
– Coi như tôi nẻ mặt anh! – Leader Mộc Ưng nói rồi trở về chỗ ngồi dương mắt nhìn mấy tên đàn em thân cận nằm lăn lộn dưới sàn và chính chúng cũng như tất cả mọi người ở đây đều ko biết lý do chúng bị đánh, trừ duy nhất Rain.
Cảm thấy đánh đã tay rồi, Rain dừng lại, phủi phủi quần áo rồi đưa tay kéo cụp chiếc mũ xuống. Dáng điệu vẫn ngang tàn, 2 tay xỏ túi, đầu luôn cúi gằm xuống tiến về phía quầy rượu.
Mấy tên bị đánh được người của Vương Long tốt bụng đưa đi viện dưỡng thương.
– Tôi ra ngoài gọi điện thoại chút. – Hữu Duy cầm máy rời ghế bước nhanh ra khỏi quán bar.
***
– Uống tiếp đi mọi người. – Vương Long lại nâng cốc bia lên uống.
Tất cả lại vừa uống vừa rôm rả bàn bạc vớ vẩn mà chẳng thèm quan tâm tới cô nàng Mỹ Quyên từ nãy tới giờ ngồi im như thóc bởi vì chẳng ai đoái hoài tới cô cả. Cô thầm nguyền rủa cái lũ đàn ko đáng ghét. Người xinh đẹp như cô đây mà lại bị mấy người này lơ đẹp. Chán nản, cô rời bàn ra gọi rượu uống.
– Phục vụ! Cho 1 ly wisky. – Mỹ Quyên vừa nói vừa nháy mắt với anh chàng pha chế rượu trẻ.
Cô ngồi xuống rồi mân mê nghịch mấy cái ly thuỷ tinh trên quầy. Cô quay người thì nhận ra có người ngồi gần mình, người ấy đang ngồi dựa vào tường, mắt nhắm nghiền lại.

” sao anh ta phải che mặt nhỉ, chắc xấu quá nhưng…nhỡ đâu đẹp trai thì sao?
” – Mỹ Quyên chăm chú nhìn người đó, mắt đột nhiên loé lên 1 tia sáng. Cô tháo đôi cao gót ra, nhẹ nhàng nhón chân lại gần người đó. Cô đưa tay lại khuôn mặt đó, chỉ còn cách 5cm thôi thì bị tay ai đó nắm chặt lại,
– Ai. Đau! – cô nhăn nhó kêu vì tay bị nắm chặt quá!
Người đó đã phát hiện ra ý đồ muốn lột mặt mình của Mỹ Quyên khiến cô hơi sợ, rút mạnh tay về rồi thản nhiên nói:
– Tôi đang thắc mắc lại sao anh lại che mặt.
– ……
– Hay tại anh xấu quá. Đúng chứ! Hay mặt anh bị biến dị. Có thể lắm! Haha
-…….
– Này tôi đang nói chuyện với anh đấy!
Rain vẫn im lặng, đưa tay với tập giấy và cây bút của anh phục vụ viết gì đấy rồi chuyển qua cho Mỹ Quyên.
Cô trố mắt nhìn và dòng chữ : CHỨNG NHẬN VÔ DUYÊN NHẤT!
– Anh….. Hừ! được lắm!- cô tứ tối xỏ giày vào rời đi
” tôi thề sẽ chính tay tôi lật mặt anh
“.
Rain lắc đầu rồi lại tựa vào tường, vừa hay giật được cuốn truyện đôrêmon từ anh chàng phục vụ nên ngồi đọc luôn.
Cùng lúc đó ở ngoài cửa quán bar, Hữu Duy đang tra khảo mấy tên vừa bị đánh. Mấy tên đó vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra cậu- người đã đánh chúng lần trước.
– Nói! Ai thuê chúng mày bắt cô gái ấy.
– Chúng tôi ko biết.
– Nói.
– chúng tôi ko biết thật sự mà. Chúng tôi chỉ nhận được tiền qua chỗ hẹn thôi chứ ko gặp người ấy.
– Người đó nói chúng mày làm gì?
– Họ…họ nói làm gì cũng được.
– Khốn kiếp! Nói mau nếu hôm đó tao ko tới thì chúng mày định làm gì cô ấy? HẢ – Cậu giận tím mặt quát lên làm lũ kia run rẩy.
– Ko chúng tôj ko làm gì cả. Xin tha cho….
– Biến hết đi nếu ko muốn ngày này năm sau là ngày dỗ của các ngươi. – Cậu gằn giọng.
Mấy tên kia nghe thấy rối rít vâng vâng dạ dạ chuồn mất.
***
– Anh Ba. Giúp em xử lý tên đó đi! – Mỹ Quyên lắc tay Cương.
– Tao ko rảnh. Dại gì mà dây vào thằng đó. Bảo bồ mày ý!
– Đi mà anh!
– Đi chỗ khác. Đừng để tao cáu
Hữu Duy quay trở vào trong, cậu ko trở về bàn mà lại quầy bar uống rượu.
Cậu shock khi thấy Rain đang ngồi đọc Đôrêmon- truyện của trẻ con. Qua mắt Rain, cậu thấy Rain có vẻ rất muốn cười nhưng cố gắng kìm lại, chỉ nheo mắt lại thôi.
Hữu Duy đi tới gọi rượu rồi nói với Rain:

– Cám ơn lần trước đã giúp tôi.

” lắc đầu
” – Rain rời quyển truyện đưa mắt nhìn Hữu Duy.
– Làm bạn được chứ!

” gật đầu
“.
Hữu Duy đưa tay ra bắt tay, Rain cũng đáp lại.
Mỹ Quyên từ đâu chạy đến kéo tay Hữu Duy ra:
– Sao anh lại quen với người này?
– Tại sao ko? – Hữu Duy nhíu mày khó hiểu.
– Hắn…vừa định đánh em.
– Thật ko? Có chuyện gì xảy ra? – Cậu nhìn Mỹ Quyên rồi quay lại nhìn Rain nhưng Rain đã biến mất từ lúc nào, chỉ để lại một mẩu giấy. Cậu nhìn dòng chữ: NÓI DỐI KHÔNG CHỚP MẮT.
– Em đã làm gì?
– Em… Em chỉ muốn xem mặt anh ta thôi mà.
– Tức là em đã sai!
– Có gì sai chứ?
– Người ta che mặt có lý do. Cốt là ko cho ai biết mặt mình. Đằng này em lại vô cớ đòi lật mặt Rain, là anh thì cũng như Rain thôi.
– Sao anh lại bênh hắn. Em là người yêu anh cơ mà.
– là em sai thật sự. Anh ghét người ko biết nhận lỗi đấy.
– Em xin lỗi. – Mỹ Quyên cúi mặt mặc dù rất tức.
– Người cần em xin lỗi ko phải anh! – cậu nói rồi bỏ đi.
Gì chứ, muốn cô xin lỗi Rain sao, ko bao giờ. Mỹ Quyên tức giận nhìn theo bóng Hữu Duy, tay vô thức nắm chặt.
Sáng nay tới lớp mà lòng nó thấy cứ vui ghê. Chẳng là theo chuẩn đoán của bác sĩ, trong khoảng tháng này hoặc tháng sau mẹ nó sẽ tỉnh. Khi nghe tin đó, mấy chị em nó hò hét ầm cả bệnh viện lên khiến người ta tưởng rằng mấy chị em nó nhầm viện thành cao đà, có người đi qua thì lại lắc đầu.
Nó ngồi tán truyện với Hoàng Dương, Đinh Huy và Bảo Long thì Mỹ Quyên khoác tay Hữu Duy đi tới, cô nàng tươi cười chào mọi người:
– Good morning!
Lập tức Mỹ Quyên nhận được 8 con mắt kì cục đang nhìn mình như một đứa vô duyên. Nó lay lay tay Đinh Huy nài nỉ:
– Huy ơi! Kể tiếp đi. Chuyện như thế nào nữa?
– Phải đấy. Kể tiếp đi – Bảo Long đồng tình.
– Thì….
Huy đang định nói thì bị giọng của Mỹ Quyên cắt ngang:
– Mấy người quá đáng lắm! Tôi chào mà mấy người dám ngó lơ. Đúng là ko coi ai ra gì mà.
– Hơ. Bộ cô nghĩ mình là ai mà đòi được bổn thiếu gia đây chào hả? Cô xứng sao? – Đinh Huy đưa tay chỉnh lại cổ áo ko thèm liếc Mỹ Quyên lấy một cái.
– Đúng thế! Sao tụi tôi phải chào cô? Mà hình như tôi quen cô àh? Bao giờ vậy? Sao tôi ko nhớ nhỉ? – Hoàng Dương trưng mặt đầy ngây thơ hỏi.
– Mấy người….! – Mỹ Quyên á khẩu khi ko làm gì được, lại khều tay Hữu Duy nhưng cậu chẳng thèm quan tâm vi cậu biết về khoản nói móc thì chưa thấy ai bằng 2 tên bạn
” cáo già
” bạn thân của cậu cả. Mỹ Quyên giận điếng người nhưng đành ngồi xuống cạnh cậu thôi.
Nó và Long chẳng hiểu sao Huy và Hoàng Dương lại có ác cảm với Mỹ Quyên như thế, chợt nhớ ra điều gì đó, nó lại chồm lên hỏi Huy:
– Này tiếp tục đi. Cô gái gặp anh đẹp trai rồi sao nữa?
– Thì họ yêu nhau. Chấm hết.
– Ơ. Kì vậy, chuyện gì mà ko đầu ko đuôi thế! – nó ngơ ngác nhìn Huy.
– Em gà lắm. Chuyện Huy nó bịa ra đấy thế mà cũng tin! – Hoàng Dương xoa đầu nó.
Nó 2 mắt long xòng xọc, miệng há hốc thiếu điều rơi xuống đất, nó quay ra hỏi tội Huy thì chẳng biết Huy chạy từ lúc nào và đang đứng ôm bụng cười nhìn nó. Nó sắn tay áo lên lao tới rượt Huy:
– Cái đồ đinh sắt, đinh rỉ kia. Cậu dám lừa tôi hả?
– Haha. Ai bảo cậu gà lắm vào.
– Tôi mà bắt được, cậu chết với tôi!
– Chi ơi, trách chân cậu ngắn ko bắt được tôi đâu!
– Chờ đấy đồ đinh rỉ!
Nó và Huy cứ thế rượt nhau mà ko biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, Hữu Duy nhìn mà trong lòng thấy khó chịu kinh khủng, tự nhiên cậu thấy ghét thằng bạn mình thế ko biết. Cậu nhớ lại, trước đây người hay rượt nhau với nó là cậu chứ ko phải Đinh Huy, lâu rồi ko như vậy khiến cậu thấy chán, tự hỏi sao nó ko rượt mình nữa nhỉ? Cậu rất thích trêu nó vì mỗi lần nó tức lên mà cãi cậu, mặt nó nóng bừng, 2 má đỏ ửng nên, quả thực lúc đó cậu thấy nó rất ….. đáng yêu.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.