Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Chương 14


Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 14

Nó bất chợt ôm chầm lấy Hữu Duy, giọng có phần nũng nịu:
– Anh yêu à. Anh đi đâu em tìm nãy giờ. – nó nói rồi thì thầm vào tai cậu ” làm ơn giúp tui một lần.”
Nghe thấy thế, Hữu Duy cũng vòng tay ôm nó, miệng cười toe toét ( thật hay giả đây) làm Quỳnh Như xém xỉu.
– Anh cũng tìm em đây. Bà xã yêu quái lộn yêu quý.
Nó nghe mà ko khỏi nổi da gà nhưng biết là đang đóng kịch nên phải diễn xuất tốt thui.
Quỳnh Như đứng lắp bắp:
– Hai…hai người…
Nó quay ra cười tươi rồi ra vẻ ngạc nhiên:
– Oh. Chẳng phải Quỳnh Như đây sao? Tuấn Vũ đâu mà lại lẽo đẽo bám theo người yêu tôi thế này?
– Ra là cô- Thiên Chi. Thật ko ngờ cô dùng cái dáng quê mùa như vậy mà kưa được anh chàng đẹp trai này sao? Lạ quá! – Quỳnh Như mỉa mai.
– Còn hơn ai kia xinh đẹp mà còn phải dùng thủ đoạn để cướp bạn trai người khác. Nhục thật.
– Cô…..!
– Đừng nói là cô đang định giở trò cướp người yêu tui nha. Anh Duy à! Em sợ người ta cướp anh quá!
– Ngốc. Trái tim anh chỉ dành riêng cho em thui. – Duy bẹo má nó.
Nhìn nó và Duy đứng lời đường tiếng mật với nhau mà ai đó tức lắm nhưng ko làm gì được. Nó khoác tay Hữu Duy đi qua Quỳnh Như nhưng bước chân nó một lần nữa khựng lại khi nó nhìn thấy người con trai dung mạo tuấn tú trước mặt mình.
Quỳnh Như thấy vậy liền chạy tới khoác tay Tuấn Vũ, cười nói với nó:
– Giới thiệu Đây là Tuấn Vũ, người yêu tôi, hotboy của Hiwin.
– Khỏi. Tôi đâu quan tâm tới hạng anh ta. Và người tôi quan tâm duy nhất bây giờ là Hàn Hữu Duy, hoàng tử Đại Vương. – Nó nói rất tự tin làm Hữu Duy thấy vui vui dù biết là giả.
– C…cái…gì? – Quỳnh Như sửng sốt.
– Như. Em sao vậy. Bộ thằng đó có gì hơn anh hả? Còn cô, Thiên Chi đâu cần khoe khoang như vậy đâu- Tuấn Vũ lên tiếng.
– Tôi thích thế đấy. Mà anh nên về dạy dỗ lại bạn gái mình đi. Khi ko tự nhiên đòi làm quen với người yêu tôi làm chi! – Nó cười đểu.
– Thui bà xã à. Đi thui đứng đây chi cho bụi người- Hữu Duy kéo nó đi, Cậu mà đứng thêm lúc nữa chắc phá hình tượng mà lăn đùng ra cười quá!
Sau khi đi khuất, nó và cậu ôm bụng cười khoái chí:
– Haha. Tui và anh mà ko đi làm diễn viên thì hơi thiệt thòi cho ngành điện ảnh quá!
– Phải. Cô diễn tuyệt đấy!
– Các hạ quá khen. Đa tạ. Đa tạ. – Nó làm điệu bộ trong giới võ lâm làm Hữu Duy bật cười, cậu hỏi:

– Cô hết yêu cậu ta rồi sao?
– Phải. Hận là đằng khác. Mà sao anh biết anh ta là người yêu cũ của tui? – Nó ko cười, vẻ rất nghiêm túc.
-Vô tình thui. Cô định làm gì với họ?
– Trả thù rồi sau này quên đi.
– Có nhất thiết phải làm thế ko?
– Có. Những gì họ làm với tui còn kinh khủng hơn anh nghĩ đấy. Thui về đi. Tui mệt rồi. Dù sao hôm nay cũng cảm ơn anh đã giúp tui!
– Đâu có gì. Tui cũng ghét kẻ dối trá 2 mặt mà.
Hữu Duy trở nó về và cậu cũng biết được ngôi ngà gỗ đẹp của nó
Hữu Duy quay lại nhà Đinh Huy lấy đồ để về nhà mà trong lòng thấy vui vui làm cậu cứ tủm tỉm cười suốt. Cậu bước vào nhà thấy có khoảng chục người giúp việc đang tất bật dọn dẹp, cậu hỏi:
– Huy. Ông mới tuyển thêm người giúp việc hở?
Huy đang đứng chỉ đạo toán quân giúp việc thì nghe thấy tiếng Duy liền kêu lên:
– A. Tên khốn. Ông về rồi! LONG ĐÂU? LONG!LONG!
Long từ trên lầu chạy xuống nhìn Hữu Duy mặt hằm hằm.
– Hai người sao vậy. Sao trông mặt hình sự thế? – Hữu Duy thản nhiên hỏi mà ko lường trước được kết quả.
– Có gì đâu. Hội đồng ông thui! – Huy nói rồi cùng Long nhảy vào dần cho Hữu Duy một trận. Bất ngờ quá Duy chưa kịp trống trả thì đã bị Long túm chặt tay, Huy túm chân rồi hành hạ đủ kiểu. Hữu Duy chỉ ước bây giờ có nó ở đây với 2 lý do:
+ Giải cứu cậu.
+ Cùng cậu chịu trận vì mọi việc chủ yếu là nó gây ra mà.
– Trời ơi. 2 ông tha cho tui. – Hữu Duy gào lên .
– Cho chừa cái tội theo gái phản bạn này- Huy vừa nói vừa giật tóc Hữu Duy.
– Cho chết kái tội lừa bạn này- Long véo tai Hữu Duy làm cậu cảm thấy nó như sắp đứt ra vậy.
Sau một hồi tra tấn, cậu cũng được 2 tên kia thả về.
Hữu Duy dọn đồ xong trở về nhà. Cậu vừa bước chân vào đến cửa thì bé Hữu Thiên – em trai 8 tuổi của cậu chạy ra giật giật vào áo cậu nói nhỏ:
– Hai ơi . Trong nhà có hổ dữ. Chớ dại! ( láo quá).
– Thật…thật áh. Chết rùi làm sao bây giờ! – Hữu Duy ôm đầu.
– Chạy lẹ đi.
– Ờ ha! – Hữu Duy quay đầu đang định chạy thì một giọng nó vô cùng oanh vàng vang lên:

– ĐỨNG LẠI!
Hữu Duy toát mồ hôi, quay đầu cười xoà:
– Hề. Mẹ à! Con mới về. Con lên phòng nhá – Duy lại định phi lên phòng thì ” rầm” cậu té do mẹ cậu đưa chân ra ngáng đường.
– Ai da. Mẹ chơi ác thế!
– Đi đâu cả tuần nay mới về hả? – Mẹ cậu quát.
– Con ở nhà Huy mẹ cũng biết rồi mà.
– Nó mới gọi ẹ vừa xong nói là con đi du lịch ở đâu hả?
” Ôi. Thằng đểu” – Mẹ à. Con thề là con ở nhà nó, ko tin mẹ hỏi Dương xem.
– Đừng có mà thách mẹ. ” tít… Tít” alo Dương hả cháu. Cho bác hỏi…..
– Thấy chưa con đã bảo mà!
– Tạm tha. Hôm nay bác tài xế bị ốm nên con đưa em Thiên đi học võ đi.
– Đi đâu, ở nhà con dậy cho nhóc nó cũng được mà.
– Ko nói nhiều. Mà em con nó cứ đòi đi mẹ ko sao ngăn được.
– Hai ơi. Đi thui. Trễ giờ học của em rồi. – Hữu Thiên nũng nịu.
Hữu Duy lôi con BMW đen bóng loáng ra chở Hữu Thiên đi học. Ngồi trong xe mà thằng bé cứ tíu tít đủ mọi chuyện làm Hữu Duy bực muốn chết
– Này nhóc. Trật tự đi!
– Vậy hai chạy nhanh đi. Em muốn gặp chị ấy quá! – Hữu Thjên tròn mắt cún con.
– Hả? Chị nào cơ.
– Chị dạy ở võ quán á. Dễ thương như thiên thần ý.
– Thật sao? – Hữu Duy hỏi, tự nhiên trong đầu cậu lại xuất hiện hình ảnh của nó.
– Phải. Sau này lớn em sẽ cưới chị ấy làm vợ. – Thiên cười tít mắt.
– Thui đi ông tướng nghe thấy ớn.
Xe của 2 anh em Hàn Hữu dừng lại trước cửa 1 võ quán khá rộng rãi. 2 anh em vừa bước vào tới cửa, Hữu Thiên đã gọi to:
– Chị dễ thương ơi chị thương.
“Chị dễ thương quay đầu lại nở một nụ cười thiên thần, bé Thiên sà vào lòng cô gái ấy hít ngửi mùi thơm trên bộ võ phục đen cô đang mặc – Em nhớ chị lắm á! Rồi như nhớ ra chuyện gì đó, nó lôi tuột cô tới chỡ Hữu Duy đang bị mấy bé gái lớn nhỏ vây quanh ( Đep trai quá mà!)

– Hai ơi hai! Chị dễ thương của em nè.
– Là anh/cô sao? – Cả 2 mắt trơn trơn nhìn nhau ngạc nhiên. Vâng chị dễ thương ở đây chính là nó – Dương Thiên Chi.
– Ơ. 2 người quen nhau hả? – bé Thiên tròn xoe mắt nhìn.
– Ừm. – Duy cười nhìn Thiên rồi quay qua nó – ko ngờ cô cũng lắm nghề quá nhỉ?
– Rảnh quá ấy mà. Mà đến giờ tập rùi. Thiên nhanh đi thay võ phục đi. – Nó thúc bé Thiên.
Hữu Duy nhìn bộ võ phục nó đang mặc thì thốt lên:
– Huyền Đai karatê.
– Sao vậy bộ anh ko đạt được huyền đai môn này sao? – Nó hỏi.
– Ko phải. Tui đạt lâu rồi nhưng cũng ngờ cô cũng vậy. Gớm thật!
– Có gì đâu. Thử chứ? – Nó hất nhẹ đầu vẻ thách đấu.
– Ok. Nói trước tui ko nhường con gái đâu nha.
– Vậy để tui đi xin phép võ sư đã- Nó nói rồi chạy vào trong một căn phòng. Bé Thiên chạy ra trong võ phục trắng nhỏ nhắn làm toát lên vẻ baby cute , đôi mắt to tròn đen láy, mái tóc tơ mềm mại, nhất là đôi môi đỏ nhỏ xinh lúc nào cũng chu lên thật đáng yêu. Ko thấy nó đâu, thằng bé bù lu bù loa lên rồi trách anh trai:
– Huhu. Hai đuổi chị dễ thương của em đi đâu rùi. Bắt đền hai.
Hữu Duy ko nói gì chỉ khẽ cười em trai đáng yêu của mình.
Một lúc sau nó cùng một võ sư trung tuổi tầm 50 trong bộ võ phục màu đen đậm đi ra. Hữu Duy ngạc nhiên kêu lên:
-THẦY!
Nghe thấy ai gọi, vị võ sư quay ra nhìn Duy nhíu mày rồi lại dãn ra nở nụ cười hiền:
– Duy đấy hả? Lâu rồi thầy ko gặp con. – Ông Võ Đại Tôn cười.
– Con xin lỗi vì đã ko đến thăm thầy thường xuyên.
– Ko sao! Mà sao con tới đây?
– Con đưa bé Thiên đi học võ nên vào chơi.
– Àh- ông Tôn nhớ ra gì đó liền quay mặt ra phía nó – Con bảo muốn đấu với ai cơ. DUY hả?
– Vâng!
– Ơ mà Chi cũng là học trò của thầy sao ? – Hữu Duy hỏi.
– Ừ. Tính ra thì Chi, con phải gọi Duy là sư huynh đấy!
– Làm gì có chuyện đấy ạ. Muốn làm sư huynh thì phải thắng con cái đã – Nó biện lý lẽ.
{ Ông Võ Đại Tôn: 51 tuổi, võ sư nổi tiếng trong ngành võ thuật. Là thầy dậy cũ của Hữu Duy, Dương, Huy và nó}
Nó và Hữu Duy cúi đầu chào nhau trên sàn đấu. Thầy Tôn là trọng tài.
” huýt”- tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên. Chúng nó trong tư thế sẵn sàng nhìn nhau một phút rồi mới bắt đầu Nó nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu chân đá liên hoàn nhưng phát nào cũng bị Hữu Duy né được. Nó thấy lạ vì từ trước tới giờ ngoại trừ thầy Tôn ra chưa ai tránh được chiêu này của nó. 5 phút đầu trôi qua. Nó liên tục ra đòn trong khi Hữu Duy vẫn trong thế phòng thủ.
– Đồ khốn. Sao anh ko ra đòn vậy?

– Ok. Thích thì chiều. – Hữu Duy nó rồi ngay sau đó ra đòn tay ” đấm” nhằm người nó nhưng nó nhanh chóng dùng chân chặn cú đấm.
Một người lợi chân, 1 người lợi tay khó phân tài cao thấp. Tình hình trận đấu từ phút đầu h tới h vẫn thế, vẫn là những pha đòn đẹp mắt và kỹ xảo nhưng vẫn bị đối phương chặn được. Cả võ quán hồi hộp chờ kết quả. Số võ sinh lớn thì chăm chú theo dõi để học hỏi kinh nghiệm còn lũ nhóc lít nhít tầm tuổi bé Thiên thì hò reo cổ vũ, riêng Thiên có volume to nhất:
– Chị Dễ thương cố lên. Hai ơi thua đi.
Hữu Duy xém té xỉu. Trời ơi đây có phải em trai cậu ko vậy. Có đứa em nào lại kêu anh mình thua chứ. Lát về phải rõ mẹ cậu mới được.
– Thằng quỷ. Lát về hai xử mày. – Duy nói làm nó đang đấu cũng bật cười vì cái tính trẻ con của 2 anh em nhà này.
Thấy trận đấu có vẻ ko khả quan, thầy Tôn thổi còi kết thúc trận đấu làm nó và cậu quay ra nhìn thầy khó hiểu.
– 2 con cứ tiếp tục đấu thì tới sáng mai cũng bất phân thắng bại đâu.
Cả hai gật đầu đồng ý vì đều hiểu thật sự cả 2 ngang tài ngang sức đấu mãi cũng thế thôi.
Hữu Thiên lon ton chạy đến nhảy tót lên người Chi, ôm chặt lấy cỏ nó:
– Chị dễ thương giỏi quá. Chưa ai đấu lại nổi hai em đâu.
Hữu Duy tức nghẹn cổ. Rõ ràng là anh trai mình đứng đây mà jám đi khen người khác. Chắc nhóc này ko phải em cậu thật rồi.
Nó vòng tay ôm lấy bé Thiên rồi mi vào đôi má phúng phính trắng mịn của Thiên – Nhóc con! Thấy chị giỏi thật ko?
– Dạ giỏi nhắt luôn ! – Bé Thiên cười tít mắt rồi cũng mi lại vào má nó- yêu chị dễ thương nhất.
Hành động của nó và bé Thiên làm Hữu Duy ngạc nhiên tột độ. Thằng em cậu nó đang làm gì thế kia. Nó mới chỉ 8 tuổi thôi mà yêu đương gì chứ! Cậu lôi thằng nhóc ra khỏi người nó:
– Hai làm gì vậy?
– Ko thấy các bạn đang nhìn hả?
– Xời. Tụi nó đang ghen tị với em đó. Tại tụi nó ko được chị Dễ Thương mi ấy mà! Hai thấy em đẳng cấp ko? – Thiên cười.
– Hehe. Ko bằng 1/10 của hai đâu nhóc.
– Xi. Hai đươc chị ấy mi bao giờ chưa mà nói. – Bé Thiên bĩu môi.
– Rồi. Mi môi hẳn hoi! – Hữu Duy buột miệng nói xong làm cậu và nó đỏ mặt quay qua chỗ khác. Bé Thiên ấm ức kêu ầm lên chạy về phía nó nhõng nhẽo?
– Ứ ừ. Chị ơi em cũng muốn được mi môi như hai cơ.
Nó và Hữu duy trố mắt nhìn bé Thiên. Cái mặt phụng phịu, đôi môi chú chu lên đáng yêu chết đi được.
– Một lần thui nha! – nó nói.
Thiên gật đầu. Nó đang định mi thằng nhóc thì Thiên bị Duy kéo ra rồi nói:
– Ê. Đừng tiêm nhiễm cái hành động người lớn vào thằng bé chứ. Nó có 8t thui àh.
– Anh nói cái gì? – mặt nó sa sầm khi nghe cậu nói vì thực chất chỉ là môi chạm môi thui mà. Như mẹ vẫn mi con ấy. – Hôm nay anh chết chắc. Nó rượt Hữu Duy chạy té khói, vớ được cái dép nào là nó tương cậu liền. Người ta nói có động thì nên đi tránh bị vạ lây nhưng chẳng biết tên bay đạn lạc thế nào mà 1 chiếc giày trẻ con xinh xinh đáp ngay vào cái trán cao của thầy Tôn, ông quát lên:
– 2 ĐỨA KIA! TỤI BÂY ĐỊNH PHÁ QUÁN TA RA ĐẤY HẢ.
Cả võ quán được trận cười bò lăn bò lết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.