Đọc truyện Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam – Chương 36
Lúc này, Liễu Tú Nhã cũng không biết bản thân đã trở thành tâm điểm oán hận của mấy oán phụ nào đó, hiện tại, nàng nhìn thế trận càng ngày càng lớn của đám nhện biến dị thì vô cùng lo lắng.
“Không đựoc, không thể tiếp tục như vậy được nữa, mọi người có biện pháp nào có thể tiêu diệt nữ vương nhện không” Liễu Tú Nhã lớn tiếng hỏi.
Mọi người điều lắc lắc đầu, con nhện mặt người này rất ích khi xuất hiện trên mặt đất, đám người Lâm Hạo Trạch sở dĩ nhìn thấy cũng chỉ là tình cờ, hơn nữa chỉ toàn những con cấp thấp. Thậm chí có những người đến khi Lâm Hạo Trạch kiêu tên cũng vẫn không biết đấy là cái ngoạn ý gì___giống như Ngọc Lan Hân, Võ Chiếu cùng Võ Dũng.
Tuy rằng dựa theo tập tính loài nhện thì muốn tiêu diệt những quân lính này thì trước tiên phải diệt nhện nữ vương, thế nhưng______
Liễu Tú Nhã cũng rất căm tức, ai có thể cho nàng biết, rốt cuộc tại bốn phương tám hướng thông đạo do nhện biến dị đào làm tổ cùng vòng vây của nhện biến dị lại có thể tìm được nữ vương nhện đồng thời giết chết nó. Mấy cái thông tin do nhóm Lâm hạo Trạch cung cấp toàn là vô ích.
Số lượng đông đảo quân lính nhện biến dị trong thời gian ngắn sẽ không tạo thành uy hiếp gì quá lớn cho bọn họ, nhưng nếu tiếp tục như vậy thì rất nhanh sẽ có cao cấp nhện biến dị xuất hiện.
Mấy lần trước phụt lên mạng nhện là một con nhện đầu lớn hơn một vòng so với mấy con khác, chắc khoảng cấp 1, lực ăn mòn của đám tơ nhện này không cao nhưng khó nói phía trên còn không nhào ra mấy con cao cấp hơn có lực ăn mòn nhiều hơn, như vậy nhất định có nguy hiểm.
Một bên giết một bên tự hỏi nhược điểm của con nhện biến dị, Liễu Tú Nhã cơ hồ cố gắng đảo lộn mọi thứ trong không gian để tìm vật có thể dùng đối phó trong tình cảnh này. Số lượng con nhện này thật sự quá nhiều, bọn quân lính biết rõ nhện nữ vương là nhược điểm trí mạng của chúng nên hết lần này đến lần khác cái lối đi điều bị chúng ngăn chặn, muốn lăng yên không tiếng động mà đánh lén nhện nữ vương……
Chờ một chút, Liễu Tú Nhã ánh mắt phát sáng, nàng từng có nghe kể về một loài ma thú tương tự như nhện biến dị, nếu nàng nhớ không lầm thì đám nhện này quanh năm sống trong bóng tối nên ánh mắt chúng điều thoái hóa, chỉ dựa vào mùi vị cùng độ ấm để nhận thức địch nhân.
Chỉ cần che dấu những thứ này thì có thể xâm nhập vào bên trong sao đó tìm cách diệt đi nhện nữ vương. Trong không gian của nàng có một vài món pháp bảo có công dụng che dấu đặc thù, trước đây nàng chính là nhờ chúng nó mới có thể an toàn chạy trốn sau nhiều lần bị truy sát, có lẽ có thể vận dụng được.
Liễu Tú Nhã đem kế hoạch của mình nói ra, lập tức thu được một hàng ánh nhìn không đồng ý nhất là 6 tên môn thần mặt đang từ từ lạnh kia, hành động xâm nhập hang hổ như thế có thể nói là nguy hiểm cực kì, bọn họ làm sao để nàng đi mạo hiểm một mình.
Đương nhiên, nêu cùng mang bọn họ đi thì lại là hoàn cảnh khác. Sáu người đồng thời dùng ánh mắt biểu thị: Trừ phi cùng đi, bằng không kế hoạch này tuyệt đối không thể tiến hành.
Một nhóm bảy người yên lặng dùng ánh mắt tiến hành giao lưu, đàm phán, cuối cùng lấy Liễu Tú Nhã cam chịu làm kết thúc. Liễu Tú Nhã vội tống xuất ra một con bướm lớn trong suốt phóng nó lên không trung, từ thân bươm bướm bắt đầu phân ra vô số con bướm nhỏ, cánh của chúng tỏa ra ánh sáng ngũ sắc vô cùng rực rỡ, đồng thời một làn sương mù nhẹ tỏa ra khắp cả không gian, Hỏa Điệp Vũ có khả năng mê hoặc bất kì loài sinh vật nào, nhưng chúng nó chỉ có thể mê hoặc cấp bậc so với chúng nó thấp mà thôi, lại có thời gian hạn định.
Nàng xuất ra vài viên đan dược cho bọn, đây là Ẩn Linh Đan có tác dụng trong vòng 48 canh giờ cả con người điều mất đi toàn bộ độ ấm, mùi vị, tinh thần lực, hoàn toàn dung nhập giống như không khí một dạng, nàng quay sang căn dặn nhóm Ngọc Lan Hân: “nếu Điệp Hỏa Vũ hết tác dụng mà chúng ta vẫn không trở lại thì các người uống thứ này để tránh cho lũ nhện tấn công, còn mà quá thời gian của Ẩn Linh Đan thì mọi người tự giải quyết cho tốt”.
Mọi người ngầm hiểu lời của Liễu Tú Nhã, hoặc là bọn họ có bản lĩnh tự chạy thoát nơi này hoặc tìm một chỗ an toàn ẩn thân bằng không thì tốt nhất nên tự giải quyết mình để tránh đau đớn.
Có làn sương của Điệp Hỏa Vũ che chắn, nhóm con nhện nhất thời dừng lại toàn bộ công kích, giống như ngơ ngác không hiểu vì sao kẻ địch lại biến mất, Mộc Tuấn Khanh, Lâm Hạo Trạch cùng Hạ Hầu Nghị lại hợp tác tạo ra một cây cầu treo nữa.
“Cùm cụp____cùm cụp” Đang lúc bọn họ tới gần cửa thông đạo, Lý Ngự muốn đốt một lỗ hổng trong cửa động bị bọn nhện lấp kín, thì bên trong thông đạo vang lên thanh âm nặng nề. Vân ngăn chặn cửa động, lũ quân lính nhện trong thời gian cực ngắn, lui ra một khoảng trống hình thành một con đường.
Sau đó, một cái đầu nhân loại từ bên trong của thông đạo ló ra. Đó là một cái đầu nam nhân cực kì xấu, hình dạng cũng giống như quân lính nhện, chỉ khác là nó chỉ có hai con mắt, hai cái nhãn cầu lồi ra, nhưng không phải nhãn cầu nhân loại mà là nhãn cầu đặc trưng của côn trùng, con mắt kép. Cái lỗ mũi giống như bị khứa mắt chỉ chừa lại hai lỗ đen sâu hút, mà hai khỏa răng hai bên miệng thì cực kì lớn và to khỏe.
Liễu Tú Nhã theo bản năng nín thở cùng lùi về phía sau, mặc dù biết nhện biến dị này rất xấu xí nhưng nhìn chính diện mặt đối mặt như thế này cũng là lần đầu tiên, đã quen nhìn những khuôn mặt tuấn mĩ hoặc xinh đẹp hơn người của nhóm người Tống Cảnh Hàn, giờ nhìn ngay mặt con nhện biến dị này quả thật làm nàng có chút ăn không tiêu.
“Nam nhân” chậm rãi đi ra cửa động, lộ ra nữa người trên cường kiện cùng với phía dưới một cái bụng lớn loại nhện và tám chân đầy lông vô cùng lớn.
Đây là một con quái vật nữa người nữa nhện, cũng là nhện đực trong quần tộc nhện. Thực lực của hắn cũng không thấp tầm cấp 3 sơ kì, là tồn tại gần với nữ vương nhất.
Cũng may theo nàng tính thì chỉ cần mấy con này không vượt quá cấp 4 thì hoàn toàn không thoát khỏi mê hoặc của Hỏa Điệp Vũ. Con nhện đực nhìn một hồi, quả nhiên nó cũng không biểu hiện gì bất thường.
“Chúng ta nên tranh thủ” Tống Cảnh Hàn thanh âm khàn khàn nói nhỏ bên tay Liễu Tú Nhã, hai tay hắn đặt hờ lên eo nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, thì ra lúc nãy Liễu Tú Nhã giật mình bước lùi ra sau không chú ý, vô tình lủi đến trong lòng của Tống Cảnh Hàn, lưng dựa thẳng vào lồng ngực hắn, mà lúc này Liễu Tú Nhã cũng không cảm thấy gì bất thường gật gật đầu quan sát cửa vào.
Nhắc tới cũng thật may mắn, vốn là bọn họ cũng đang không biết sao để bọn quân lính nhện này nhường đường, Lý Ngự đã quyết tâm dùng phương pháp thô bạo đốt ra một con đường nhưng làm không khéo có thể kinh động đến lũ nhện, nhưng con nhện đực này vừa xuất hiện thì đồng thời mở ra một cái lối đi, Liễu Tú Nhã nhắm ngay một lỗ hỗng, quyết đoán chui thẳng đi vào.
Chen qua người của con nhện đực vào thẳng trong thông đạo, ở bên trong cũng không như bọn họ tưởng rậm rạp chằng chịt nhện biến dị mà mỏng manh hơn rất nhiều, tuy rằng lũ nhện quân lính còn cuồn cuộn không ngừng hướng phía cửa động bò ra, nhưng so với bên ngoài rậm rạp đến không còn chỗ đặt chân thì bên trong thông đạo tốt hơn nhiều.