Đọc truyện Đánh Rơi Tình Yêu – Chương 20
Đêm càng khuya mưa càng nặng hạt, gió thổi rất mạnh kèm theo sấm chớp đùng đùng.Danh Dương từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên tư thế đứng nhìn chằm chằm người con gái đang đứng co ro vì lạnh ngoài kia.
Nhìn hình bóng nhỏ bé của cô lầm lũi trong mưa, có trời mới biết trong lòng anh khó chịu đến mức nào?
Đã có lúc anh muốn chạy xuống trước mặt cô, hung hăng mà ôm cô vào lòng…trái tim anh vì cô mà đau âm ỉ?nhưng rồi chân lại chẳng thể bước, bởi vì lòng tự tôn của anh quá lớn.lí trí của anh không cho phép anh mềm lòng với cô.
Cô cả gan đòi li hôn với anh để đến với người đàn ông khác?điều đó làm anh không thể chịu nổi?
Tâm tình Danh Dương trở nên kích động vô cùng.tay anh vô thức nắm chặt lan can…
Bên dưới lầu, thím Hoa không thể đứng yên được nữa liền đánh bạo che dù chạy ra mở cổng.
Lúc đó Phi Phương đang ngồi co một cục ngay cạnh cổng.để mặc những hạt mưa lạnh buốt rơi thấm vào cơ thể.khuôn mặt cô tái nhợt vì dầm mưa quá lâu.trông cô thật mỏng manh yếu đuối.bất kì cơn gió nào thổi qua cũng khién cho cô ngã xuống.
Thím hoa che dù cho cô.nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.
– cô chủ?hà tất gì cô phải khổ như vậy?
Phi Phương nghe 2 hàm răng mình đang đánh vào nhau.cô run lập cập, cố gắng hỏi.
– Mạc Danh Dương…anh ấy đâu?
– cậu chủ đã đi nghỉ từ lâu rồi?cậu ấy không muốn gặp cô.
Mắt Phi Phương thoáng chốc hơi mờ đi.
– thím ra đây là để đuổi tôi sao?
Thím Hoa đưa cho cô 1 cây dù,
– tốt nhất cô nên về đi,
Phi Phương nghĩ tới bố cô đang ở trong phòng tạm giam chờ người tới cứu.nghĩ đến mẹ cô khóc đứt ruột đứt gan cô liền gạt đi?khẩn cầu thím hoa.
– tôi không thể về như vậy được?tôi nhất định phải gặp anh ấy?tôi xin thím để tôi vào đi.được không?
– cô chủ?cô nhìn lại mình bây giờ đi, cô sẽ đổ bệnh mất thôi.
Phi Phương lắc đầu.giờ này cô còn để ý được nhiều như vậy sao?
– thím để tôi gặp anh ấy đi được không?tôi có chuyện rất quan trọng.thím giúp tôi đi được không?
Nhìn bộ dạng thảm thương của cô, thím Hoa không đành từ chối thêm nữa bèn để cô đi vào biệt thự.
Phi Phương cũng không quan tâm cả người đang ướt sũng.nước từ tóc, từ người chảy róc rách xuống đất.
Cô chạy 1 mạch lên lầu tìm Danh Dương.
Danh Dương ngồi bên tủ rượu thưởng thức rượu đỏ.nhìn thấy Phi Phương bước vào cũng không quá ngạc nhiên.
Phi Phương toàn thân nhếch nhác đứng trước mặt anh, môi cô tím tái.
– ngày hôm nay tôi đợi anh rất lâu…
Danh Dương nâng li rượu trong tay uống 1 ngụm.lạnh nhạt nhìn cô.
– cô tìm tôi làm gì?
– tôi tin rằng anh là người hiểu rõ nhất…vì sao tôi muốn gặp anh.
– chẳng phải tôi đã nói rồi sao?dù có chết cũng đừng quay lại tìm tôi mà…lúc đó cô còn hùng hồn tuyên bố sẽ không bao giờ hối hận, cô quên rồi sao?
Phi Phương cười khổ.cười vì chính bản thân mình quá hèn mọn…
– Danh Dương.xem như anh lợi hại…mọi việc anh đều tính toán rõ trong lòng bàn tay, anh nói xem tôi sao có thể đứng yên nhìn bố tôi vào tù chứ?
Danh Dương lắc lắc li rượu.mặt không biểu lộ cảm xúc.giọng anh cũng trở nên tĩnh lặng hơn
– cô có thể làm ngơ đi, không quan tâm là được.
2 mắt Phi Phương đỏ hoe.nước mắt thoáng chốc rơi xuống, cô vừa khóc lại vừa cười.
– sao tôi có thể chứ?…họ là ân nhân của tôi?đã cho tôi cuộc sống giàu sang.tôi sao có thể làm ngơ…
Người đàn bà này?cô thừa biết ông Khanh chỉ muốn lợi dụng cô thôi.sao lại có thể vì vậy mà khóc thương tâm như thế?
– vậy cho nên…?????
– tôi xin anh, cầu xin anh hãy cứu bố tôi.anh muốn tôi làm gì cũng được…
Danh Dương đặt li rượu xuống bàn.không hiểu sao lại tức giận vô cớ.
Cô vì Minh Hòa nhất quyết đòi li hôn thoát khỏi anh.
Cô vì bố mẹ.người luôn tìm cách lợi dụng mình hèn mọn cầu xin anh cứu họ?
Vậy còn anh?cô đã từng vì nguyên nhân nào đó vì anh?
Đối với cô?anh không có 1 chút trọng lượng nào hay sao?
– phi Phương, cô nghĩ bây giờ cô đến cầu xin tôi còn có tác dụng sao?buổi sáng hôm đó cô nhất quyết muốn li hôn.sống chết rời đi để chung sống cùng kẻ khác sao không nghĩ đến hôm nay???
– vạy anh muốn tôi phải thế nào anh mới đồng ý cứu bố tôi?
– tôi đã từng cảnh báo cô rồi.?
Phi Phương cố đứng thẳng người.kìm chế sự tức giận đối với anh.cô cắn răng, tay nắm chặt vào nhau hít 1 hơi thật sâu rồi bỗng chốc quỳ sụp xuống đất.
– điều anh muốn là như vậy đúng không?tôi…
Danh Dương ném vỡ li rượu.anh hét lên
– đủ rồi…Phi Phương?
Danh Dương giận dữ đi ra ngoài đóng sầm cửa lại mặc Phi Phương vẫn quỳ trên đất ngơ ngẩn.
Lúc Phi Phương xuống lầu cũng không thấy Danh Dương mà chỉ thấy thím Hoa.cô chào 1 tiếng rồi đi ra cửa.bước chân hơi lảo đảo…
Đã hạ mình?cũng đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng chẳng có tác dụng…
Phi phương bi thương nhìn từng làn mưa lạnh lẽo thi nhau rơi mà cảm giác trái tim như đóng băng.
Đến bây giờ cô còn làm gì nữa đây?
Phi Phương lầm lũi bước ra ngoài.
Cô hòa mình vào cơn mưa và bóng đêm.thoáng chốc đã không thấy dấu vết…
Danh Dương gấp gáp xuống lầu.sau khi trở lại phòng nhưng Phi phương đã không còn ở đó nữa.việc cô quỳ xuống trước mặt anh khiến anh không thể nhìn nổi.
Lúc trước anh nói với cô sẽ khiến cô quỳ xuống cầu xin anh.kết quả bây giờ cô đã thực sự quỳ thật.nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ 1 chút nào.ngược lại còn có cảm giác đau nhói trong tim.
Anh nhận ra việc bản thân cố tình sỉ nhục cô không khiến anh dễ chịu.
Giờ phút này anh nhận ra.mình không thể tàn nhãn với cô thêm nữa.dù là ép buộc anh vẫn muốn giữ cô bên cạnh mình.
Anh lao xuống lầu.gấp gáp hỏi thím Hoa.
– cô ta đâu rồi.?
– cô ấy vừa đi được 1 lúc rồi cậu?
Danh Dương lao ra ngoài mặc kệ mưa tạt cả vào mặt vào người.anh gắt gao tìm kiếm bóng dáng cô trong cơn mưa tăm tối.
Ông trời giường như cũng đang muốn chọc tức anh.mưa mỗi lúc 1 nặng hạt…gió thi nhau rít lên từng hồi từng hồi.
Danh Dương điên cuồng chạy trong mưa.cuối cùng cũng nhìn thấy bóng hình nhỏ bé của cô ở phía trước.bóng dáng ấy ướt sũng lảo đảo đi trong đêm tối.
Không chần chừ anh sải bước chạy nhanh về phía trước kéo mạnh.kéo Phi Phương nhào vào lồng ngực vững chãi lạnh băng của mình.
Phi Phương mềm nhũn trong lòng anh.cô cũng không có ngạc nhiên.cũng không hỏi anh vì sao lại tìm cô.cô chỉ quan tâm 1 chuyện.giọng cô nho nhỏ hỏi anh.
– anh có thể cứu bố tôi được không?
Danh Dương ôm chặt cô, nghiến chặt hàm răng.giận dữ.
– im miệng?giờ này em chỉ nghĩ được vậy thôi sao?
Mẹ kiếp…tại sao tôi lại chạy ra đây chứ?
Nước mưa làm cô tê tái.bờ vai cô mạnh mẽ run lên.
– có thể cứu bố tôi không?tôi sẽ nghe theo anh?
Danh Dương cúi xuống bế ngang người cô.quay lại biệt thự.Phi Phương tựa đầu vào ngực anh nhắm mắt lại.trên khóe mắt ướt đẫm nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Mưa vẫn thi nhau rơi xuống cơ thể 2 người.
Lúc trở lại biệt thự?, Danh Dương bế Phi phương đi 1 mạch lên lầu.anh bế cô vào phòng tắm, bật nước nóng lên.hơi nước nóng ấm lan tỏa trong phòng tắm làm cho Phi Phương dễ chịu hơn rất nhiều.Danh Dương để cô ngồi lên thành bồn tắm.anh đưa tay bắt đầu cởi cúc áo cô.Phi Phương vội ngăn lại.
– anh….??
– em ngồi yên cho tôi?
Nói rồi tay anh lại di chuyển trên người cô.Phi Phương nắm lấy cổ áo.mặt trắng bệch.
– anh đừng như vậy??tôi có thể tự làm?
Danh Dương cất giọng lạnh tanh.
– tự làm?em nhìn lại bộ dạng em xem.cấm em ngọ nguậy.tôi sẽ không ăn thịt em.
Phi Phương vẫn không thôi giãy dụa.Danh Dương bất chấp lột áo cô.cảnh xuân đẹp đẽ hiện ra trước mắt anh.Phi Phương đưa tay che ngực.
– anh vô lại….
Danh Dương đúng là vô lại thật.anh mặt dày nói.mắt vẫn dán vào ngực cô.nhếch môi.
– cơ thể em…có chỗ nào tôi chưa sờ qua.
Xấu hổ con mẹ nó gì chứ?
– anh không được nhìn…
– tôi muốn tôi liền nhìn.em ngồi yên, nếu không?…tôi sẽ muốn em ngay tại chỗ này đấy.
Phi Phương cắn môi không nói nữa.chỉ có thể căm tức mặc anh bế vào bồn tắm.nước nóng lan tỏa khiến cơ thể lạnh băng của cô ấm dần lên.dễ chịu vô cùng.
Giữa lúc đó anh cũng nhanh chóng đi ra ngoài thay 1 bộ đồ khác.
Sau khi tắm xong Danh Dương dùng khăn tắm bọc người Phi phương lại rồi bế cô ra ngoài đặt cô lên giường.
Phi Phương suốt quá trình đó vì xấu hổ nên nhắm tịt mắt lại.nếu động đậy 1 chút liền bị người kia dọa nạt ngay.
Thật là vô lại hết chỗ nói!
Danh Dương để cô mặc áo sơ mi của anh.chiếc áo dài quá đùi cô khiến cơ thể Phi Phương vốn đã gầy trông lại càng trở nên nhỏ bé.
Đến lúc này Phi Phương mới mở mắt ra nhìn anh, lí nhí hỏi.
– anh…chuyện đó…anh có thể giúp tôi….
Danh Dương ngắt lời cô.
– bây giờ tốt nhất em đừng nói gì cả?tôi không muốn nghe em nói 1 câu nào nữa…hiểu không?
– nhưng bố tôi…ông ấy…
Danh Dương hùng hổ tóm lấy cổ tay cô siết mạnh.
– tôi đã bảo em im đi có nghe không?bố em…bố em làm sao?bị giam vài ngày liền không chịu nổi hả?ông ta có gan phạm tội thì phải có gan mà chịu.ngược lại em nhìn lại mình xem.tự làm cho mình thành ra như vậy?người khác chịu khổ 1 chút em liền không chịu nổi.còn đối với bản thân em em không 1 chút thương xót nào sao?Hoàng Phi Phương! Tôi chưa từng gặp cô gái nào ngốc nghếch như em.
Phi Phi bị anh siết chặt cổ tay.vết thương lúc trước trở nên đau nhói.mặt cô tái đi vì đau.
– anh…bỏ tôi ra…tôi đau.
Nhìn sắc mặt cô Danh Dương liền thu tay về.anh vội hỏi.
– em làm sao vậy?
Phi Phương nhịn đau thu tay ra sau lưng.
– tôi…tôi không sao?
– đưa tay tôi xem…
Danh Dương nói như ra lệnh.
– tôi…tôi không có gì thật mà.
Danh Dương không nói nhiều mà tóm nhẹ tay cô đưa lên nhìn.khi thấy vết sẹo hồng hồng ở động mạch cổ tay cô thì toàn thân mạnh mẽ run lên.anh gắt gao nhìn vết sẹo trên tay cô.sau đó gầm lên.
– Đây là gì?là gì hả?
Phi Phương vội rút tay lại.cô ngoảnh mặt đi không nhìn anh.cũng không trả lời.
– trả lời tôi?vết sẹo này ở đâu ra?tại sao lại có nó?hả?
Vì sao ư?vết sẹo này chẳng phải vì anh mà xuất hiện sao?
Nếu anh không tàn nhẫn thì liệu cô có phải mang vết sẹo đau đớn này hay không?
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng cuối cùng Phi Phương cũng không nhắc lại nữa.cô không muốn nhớ lại buổi tối đáng sợ ấy.
Danh Dương nắm lấy vai cô.
– em nói đi.rốt cuộc là có chuyện gì???
Phi Phương chỉ nhìn anh.thấy anh kích động như vậy không hiểu sao lại bật khóc.
Mạc Danh Dương?nếu thật sự lo lắng như vậy vì sao ngày đó lại muốn Thế Hải làm nhục em…
Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống bàn tay anh.Danh Dương ngây ngẩn cả người.anh không nói không rằng đứng lên đi ra ngoài, cửa đóng sầm lại…
Phi Phương ngồi trên giường ngây ngốc nhìn bóng dáng anh đi khuất.lòng rối ren như tơ vò.
Danh Dương lái xe như điên trên đường.mưa táp vào kính xe nghe lộp bộp.1 tay anh rút điện thoại gọi cho Minh Hòa.
– tôi muốn gặp cậu ngay bây giờ.
Lúc nhận được điện thoại.Minh Hòa đang ngồi trong quán nhậu ngày trước lúc cùng Phi Phương uống rượu.
Anh đáp ừ 1 tiếng rồi nói địa chỉ cho Danh Dương.
Chỉ 1 lúc sau Danh Dương lái xe tới dừng trước cửa quán.
Danh Dương vừa bước vào liền đi thẳng tới trước mặt Minh Hòa.dùng tay túm cổ áo Minh Hòa.
– nói đi, Phi Phương rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Minh Hòa không hề phản kháng.
– Anh….anh vừa đến đã hùng hổ như vậy?lại muốn đánh em sao?
– tôi muốn biết tất cả mọi chuyện?
– rốt cục anh muốn biết chuyện gì?
– Phi Phương?cô ấy từng….cắt cổ tay phải không?
Lúc nói câu đó.khóe mắt Danh Dương toát lên sự đau đơn xót xa.
Minh Hòa không lấy làm ngạc nhiên.
– anh biết rồi sao?
Danh Dương bỏ tay ra khỏi cổ áo Minh Hòa.anh ngồi xuống ghế.
– cậu giám giấu tôi?
Minh Hòa ngồi đối diện anh.trả lời.
– cô ấy bảo em không được nói với anh?
2 mắt Danh Dương vằn tia máu.
Phi Phương? Em giỏi lắm?
– bây giờ cậu nói đi?nói cho tôi tất cả mọi chuyện.
Minh Hòa bèn kể lại toàn bộ sự việc cho anh nghe.từ việc bắt gặp cô tới khách sạn rồi suýt chút nữa bị cưỡng bức.
Nghe đến đâu sắc mặt Danh Dương đáng sợ đến đó.
Cuối cùng Minh Hòa nói.
– em không biết kẻ muốn hại cô ấy là ai?cô ấy không chịu nói ra.em chỉ biết là kẻ đó không chỉ muốn hại cô ấy 1 lần.lần đầu tiên em gặp gỡ cô ấy cũng là khi cô ấy bị tên kia lôi vào khách sạn?
Mọi chuyện là như vậy sao?cô vì phản kháng nên mới cắt tay tự tử?
Danh Dương cố kìm nén cảm xúc của mình.cuối cùng vẫn không nhịn được đấm mạnh lên bàn.
– Anh…có phải anh và Phi Phương có chuyện gì không?ngày đó em đúa cô ấy vào viện, lúc tỉnh lại cô ấy đã trốn đi khỏi bệnh viện lúc nửa đêm.em lái xe tìm cô ấy kết quả nhìn thấy cô ấy ngồi co người trước cổng biệt thự khóc rất thương tâm.cô ấy lúc đó cô đơn hệt như 1 chú chim bị bỏ rơi…
Danh Dương mơ hồ nhớ lại…theo như lời Minh Hòa nói thì đó cũng là đêm anh say rượu và lên giường cùng Hải Yến?
Tại sao Phi Phương lại tìm tới khách sạn?
Tại sao Hải Yến lại 1 mực mời anh uống rượu?bình thường anh uống rượu rất ít khi để bản thân say?tại sao hôm đó anh lại không kìm chế được mà lên giường cùng Hải Yến?
Đêm đó vì sao cô lại đột ngột bỏ đi?cô đã nhìn thấy gì?
Tất cả giường như anh đã lờ mờ có câu trả lời?
Minh Hòa tiếp tục nói.
– anh….em thừa nhận mình thích Phi phương, nếu biết trước cô ấy là vợ anh có lẽ em sẽ không thích cô ấy.nhưng em và Phi Phương thật sự không có gì?cô ấy không yêu em…! Người cô ấy yêu là anh.em luôn coi anh là người anh tốt của em.cho dù anh và chị em không đến với nhau em vẫn luôn xem anh là anh của em.
Danh Dương lái xe về biệt thự.nhưng anh không vào mà ngồi trong xe hút thuốc cả đêm.
Sau khi biết tất cả sự thật anh không có cách nào đối diện với cô…
Bởi vì anh nhận ra bản thân mình đã quá nhẫn tâm với cô??anh không tiếc dùng thủ đoạn để khiến cô phải chịu đau khổ…
Bản thân anh ác độc với cô biết bao nhiêu…
Đêm nay chỉ 1 mình anh cùng với những hạt mưa rơi tí tách….
Phi Phương? Chắc chắn em hận tôi?gét tôi lắm đúng không?