Bạn đang đọc Danh Nghĩa – Chương 82: Ngoại Truyện 5
Về sau Dương Kiệt Thụy nhận ra, Lương Ngư không có chức năng báo trước, hơn nữa hắn còn rất giỏi.
Những gì paparazzi chụp được đều thuộc thời quá khứ, không có gì là hiện tại đang diễn ra cả.
Dương Kiệt Thụy cũng không biết có nên khen hắn có năng lực phản trinh sát rất cao không nữa.
Lương Ngư cũng chẳng giấu anh ta chuyện thuê thám tử.
Dương Kiệt Thụy thậm chí còn từng thấy cảnh sau khi hắn nhận được bằng chứng do bên thám tử cung cấp thì chẳng chút kiêng dè mà tức giận ném thẳng lên bàn ở đó.
Dương Kiệt Thụy như có ảo giác “cậu đang tuyển phi à”.
Anh ta nghi ngờ không biết có phải Lương Ngư trước khi hẹn hò với bất kỳ ai đều phải kiểm tra sức khỏe một lần, xác nhận không vấn đề gì thì mới có thể lên giường.
“Cậu hẳn là có một tiêu chuẩn chứ?” Dương Kiệt Thụy khuyên hắn mà như đang thỏa hiệp, “Trai tân sao?”
Lương Ngư nhìn anh ta bằng ánh mắt “đầu óc anh có vấn đề à”: “Anh nghĩ tôi có ám ảnh chuyện trinh tiết à?”
Dương Kiệt Thụy không dám nói.
Anh ta cảm thấy Lương Ngư mắc chứng “ung thư thẳng nam”.
Cái chuyện “giới gay vốn rất loạn” này đến cả trai thẳng như Dương Kiệt Thụy còn ngầm thừa nhận là sự thật, vậy mà Lương Ngư lại ôm ấp “mộng tưởng”, thật sự rất kỳ quái.
Lương Ngư thật ra khá “khắt khe”.
Hắn không quan tâm người hắn hẹn hò có phải trong giới hay không, có nổi tiếng hay không, đã mắng là mắng như chó: “Tôi không quan tâm người kia trước đây hẹn hò hay lên giường với ai nhưng anh nhìn xem tên thối tha này rốt cục là kiểu gì.
Lừa lấy con gái nhà người ta rồi còn ra ngoài vui chơi.
Lúc mới quen tôi còn kêu là về sau mới nhận ra mình cong.
Về sau cong cái khỉ ấy! Cái thằng cha não nhũn tới trực tràng!”
Dương Kiệt Thụy: “…….” Anh ta không ngờ mình lại học được cách chửi mới từ chỗ Lương Ngư, trong lòng còn nghĩ bản thân phải ghi nhớ để sau gặp phải tên đối tác nào không đáng tin thì có thể mắng theo như vậy.
Lương Ngư xả giận xong vẫn chưa hết tức.
Hắn trực tiếp gọi cho bên thám tử, bảo đối phương gửi nặc danh chỗ tư liệu điều tra được tới cho người vợ hiện tại của tên diễn viên kia.
Dương Kiệt Thụy cũng không biết nói gì hơn.
Quả nhiên không tới mấy ngày sau, anh ta đã nhìn thấy tin diễn viên hạng C kia ly hôn trên chuyên mục giải trí.
Lương Ngư cầm điện thoại lướt Weibo với blog marketing.
Dương Kiệt Thụy nhìn hắn đăm đăm một lúc, đột nhiên bảo: “Cậu cũng đừng quá vui sướng, cẩn thận lại trượt tay nhấn like đấy.”
Lương Ngư nhìn anh ta như nhìn tên đần: “Anh nghĩ tôi không biết dùng tài khoản phụ sao?”
Dương Kiệt Thụy: “……….”
Căn cứ vào tiêu chuẩn yêu đương hiện tại, cái thói quen âm thầm điều tra rõ gốc gác người khác của Lương Ngư đúng là có bệnh.
Thế nên về sau Dương Kiệt Thụy cũng chẳng lo lắng tới chuyện tin đồn tình cảm của hắn nữa.
Mấy người đàn ông bình thường thì hắn sẽ không ưng mặt, trai đẹp trong giới giải trí thì lại chẳng có mấy người đạt được tiêu chuẩn của hắn.
Thường xuyên là chưa bắt đầu yêu đương được bao lâu, hắn đã điều tra hết trong ngoài người ta một lượt, đồng thời còn quản lý không cho người ta làm cái này, làm cái kia.
Tới cuối hắn chê người ta là cặn bã, người ta cũng cảm thấy hắn có bệnh, kết quả thường là đường ai nấy đi, tới chết cũng không gặp lại.
Tiểu Lạc hiển nhiên đã quen rồi.
Mấy chuyện dọn dẹp sau khi chia tay đều do cô thực hiện, đến cuối ngay cả cô cũng cảm thấy đời này Lương Ngư sẽ không yêu đương nổi.
Chỉ cần liên quan tới tình yêu, anh trai cô sẽ không thể bình thưởng.
Giới giải trí nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Sau khi thuận lợi quay phim điện ảnh được vài năm, địa vị của Lương Ngư trong giới gần như đã cao đến mức chưa nay chưa từng có.
Tống Sâm trước đó tuy giành được không ít giải, nhưng vì tính cách nên chưa bao giờ quay phim thương mại, không được đắp thêm vầng hào quang doanh thu phòng vé.
Mà Lương Ngư vào năm tròn ba mươi tuổi đã nhận được danh hiệu nam diễn viên hàng đầu trong nước có doanh thu phòng vé đạt mốc 10 tỷ.
Năm ấy nhờ vào bộ phim “Đi xa” do Kiều Chân Khiêu đạo diễn mà hắn cán quét hết các giải thưởng.
Trong lễ trao giải phim điện ảnh và truyền hình quan trọng nhất đợt cuối năm, Lương Ngư không nghi ngờ gì là một trong những nam diễn viên sáng giá nhất.
Còn về vì sao lại chỉ là một trong những thì do trong giới còn có người thứ hai, liên tục giành giải Thị đế.
Không giống mảng phim điện ảnh, mức độ cạnh tranh bên mảng phim truyền hình khốc liệt hơn rất nhiều.
Trong vòng một năm, trong số những ngôi sao có thể đóng phim truyền hình thì số lượng diễn viên không chuyên đã nhiều như lông trâu, đừng nói tới diễn viên được đào tạo chính quy.
Bộ phim truyền hình có thể giành giải thì không chỉ tỷ suất người xem mà cả đội ngũ sản xuất, hướng phát triển giá trị quan của nội dung phim cũng đều nằm trong tiêu chuẩn đánh giá của ban giám khảo.
Có thể hai năm liên tiếp giành được giải Thị đế, xem ra bản thân nam diễn viên này vừa may mắn lại rất có mắt nhìn.
Còn về diễn xuất…….
Lương Ngư chăm chú nhìn Hứa Kinh Trập đang đứng dậy ôm ai đó ở mấy hàng trước.
Hắn một tay chống cằm, mấy ngón tay che trước môi rồi khẽ kéo.
Dương Kiệt Thụy ngồi bên cạnh hắn.
Bọn họ vừa nhận được tất cả những giải thưởng danh giá nhất dành cho mảng phim điện ảnh.
Kiều Chân Khiêu vốn không quan tâm quy trình trao giải sau đó nên đã bắt chuyện với biên kịch ngồi bên cạnh.
Lương Ngư thật ra cũng rất nhàm chán.
Không biết năm nay làm sao mà hai mảng điện ảnh và phim truyền hình lại tổ chức chung một lễ trao giải.
Cả chương trình trong mắt hắn thật sư vừa khắm vừa lê thê.
Người trên sân khấu nhận lấy cúp, bắt đầu phát biểu cảm ơn, giọng nghe rất hay.
Lương Ngư đổi tư thế.
Hắn hỏi Dương Kiệt Thụy: “Năm trước cũng là cậu ta hả?”
Dương Kiệt Thụy gật đầu: “Hứa Kinh Trập đấy.
Cậu ta rất lợi hại, không biết có chống lưng gì không mà ra mắt ba năm đã nhận được bộ phim đại nam chủ.
Cậu biết phim “Du mục” chứ? Nếu không phải năm đó cậu ta mới hai mươi nên nhận giải Người mới xuất sắc nhất thì năm nay đã là lần thứ ba cậu ta giành giải Thị đế rồi.”
Lương Ngư híp mắt.
Ánh mắt hắn vẫn đặt trên sân khấu, chưa rời đi, chợt nói đùa: “Nói không chừng qua hai năm nữa cậu ta lại giành thêm giải.”
Dương Kiệt Thụy bật cười, bảo: “Ở đâu có người may mắn như vậy, diễn viên phim truyền hình rất nhanh bị đào thải, trừ một vài diễn viên gạo cội cực kỳ có danh tiếng ra.
Cậu ta lần này giành được giải Thị đế thứ hai đã tính là may mắn rồi, giải thứ ba không biết đang ở đâu đây.”
Hứa Kinh Trập rất nhanh đã phát biểu xong.
Anh giơ chiếc cúp trong tay lên thêm một lần nữa rồi bước xuống sân khấu.
Khi đi qua mấy hàng phía trước đều có người đứng dậy bắt tay và ôm anh.
Dương Kiệt Thụy có chút ghen tị: “Phim truyền hình dù sao cũng vẫn được đông đảo khán giả đón xem.
Lần này cậu ta nhận được giải, không biết độ phổ biến toàn dân còn tăng lên mức nào nữa.
Ở điểm này thì diễn viên chỉ đóng phim điện ảnh thật sự không so bì được.”
Lương Ngư không nói gì.
Hắn không hứng thú với chuyện đóng phim truyền hình, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn bám theo từng bước chân tiến lại của Hứa Kinh Trập.
Tạo hình hôm nay của anh theo cảm nhận của hắn thì thật sự rất thường, quá bảo thủ.
Rõ ràng sở hữu một khuôn mặt có nội dung thế kia mà lại hoàn toàn không làm nổi bật nó lên.
Kiểu dáng bộ vest cũng rất quê, với thẩm mỹ thời trang của Lương Ngư thì thấy rất tầm thường.
“Cũng chỉ có khuôn mặt là đẹp.” Lương Ngư tổng kết.
Dương Kiệt Thụy nghe không rõ: “Cậu nói gì cơ?”
Lương Ngư chuyển chủ đề, hỏi: “Danh tiếng của cậu ta thế nào?”
Dương Kiệt Thụy: “Tôi chưa từng nghe thấy cậu ta có tin đồn tình cảm hay scandal gì cả.
Cũng không rõ có phải do xây dựng hình tượng tốt không nữa, dù sao người quản lý của cậu ta là Trương Mạn, một cao thủ về quan hệ công chúng.”
Vì làm trong mảng điện ảnh nên Dương Kiệt Thụy cũng không quá để ý nghe ngóng chuyện bên mảng phim truyền hình.
Anh ta cũng chỉ biết một, hai người đồng nghiệp nổi tiếng nhất, bao gồm Tăng Niên và Trương Mạn.
Lương Ngư cũng không hứng thú gì nhiều.
Hắn nhìn Hứa Kinh Trập thêm một lúc rồi như mất kiên nhẫn mà nhìn sang chỗ khác.
Mãi cho đến khi hắn thấy Tống Sâm cách đó mấy hàng đang đứng lên, đi về phía Hứa Kinh Trập.
Hai người họ cười nói với nhau mấy câu rồi trao cho nhau một cái ôm, trông có vẻ tình cảm rất tốt.
Dương Kiệt Thụy hiển nhiên để ý đến Tống Sâm hơn là Hứa Kinh Trập.
Anh ta “Ồ” lên một tiếng, có vẻ bất ngờ nói: “Hai người bọn họ quen nhau sao?”
Lương Ngư chăm chú quan sát hai người đó từ xa, cuối cùng như nhớ ra chuyện gì đấy mà bỗng nhiên bật cười.
Hắn tự độc thoại: “Hóa ra là vậy, cậu ta trắng ra rồi.”
Dương Kiệt Thụy: “?”.