Bạn đang đọc Danh Nghĩa – Chương 17
Hứa Kinh Trập ngồi xổm trên nền đất, tay cầm một chiếc cuốc nhỏ, coi bộ đang tỉ mẩn đào đất.
Lương Ngư không yêu cầu anh phải làm thế nào, giống như chỉ đơn thuần là để anh nghịch, kiếm chút việc làm mà thôi.
“Có gì bắn lên đầu tôi không?” Hứa Kinh Trập hỏi, “Vừa rồi có đất hất lên.”
Lương Ngư chịu không nổi: “Anh đang ở ruộng rau mà sao còn nặng nề mấy chuyện ấy thế?”
Hứa Kinh Trập nghiêm túc bảo: “Đây là vấn đề quản lý hình tượng.” Sau anh lại kiểm tra một lượt phần tay áo với ống quần đã xắn, xác nhận không bị dính một giọt bùn nào mới yên tâm.
Lương Ngư nhìn anh: “Không có máy quay mà anh cũng thế này à?”
“Quen rồi.” Hứa Kinh Trập thản nhiên đáp.
Anh đặt cuốc xuống, chỉ cái hố nhỏ mình mới đào được: “Có cần trồng gì không?”
Lương Ngư bảo: “Anh cứ nghịch của anh đi.”
Thế là Hứa Kinh Trập tiếp tục đào.
Anh chưa từng làm mấy công việc kiểu này nên cứ hiếu kỳ như trẻ nhỏ vậy.
Lương Ngư ở bên cạnh quan sát anh chơi đùa một lúc rồi hỏi: “Có vui không?”
Hứa Kinh Trập thành thật đáp: “Hoạt động một chút, rất thú vị đấy.” Anh nghĩ thêm rồi nói, “Thật ra tôi toàn ăn Tết một mình, năm nay là năm đầu tiên có người đón Tết chung.”
Cha mẹ quanh năm sống ở nước ngoài.
Hứa Kinh Trập ở trong giới giải trí, lại thêm tính chất đặc thù của bản thân, có thể từng bước chắc chắn leo lên vị trí ngày hôm nay thì tuy không tới mức núi thây biển máu nhưng cũng chẳng “chân – thiện – mỹ” đến mức ai ai cũng phải yêu quý.
Nếu hỏi Hứa Kinh Trập Tết mấy năm trước thời điểm nào là sôi động nhất thì có lẽ anh sẽ trả lời rằng mùng Năm đón thần tài, vào nhóm làm việc trên Wechat phát lì xì là tưng bừng nhất.
Hứa Kinh Trập ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lương Ngư: “Tôi cũng biết mình quá đặt nặng chuyện hình tượng, hay khách sáo với người khác nên không kết bạn được với ai.
Còn bị người ta nói cố ra vẻ ta đây, ngồi tít trên cao nên không bước xuống nổi.” Anh ngừng một chốc rồi tiếp, “Nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Tôi vào nghề quá sớm, từ lúc còn chưa biết thế nào là quậy phá đã quen sống trong khuôn phép rồi.
Thành danh sớm, áp lực lớn, một bước tiến thẳng nên sợ thất bại và phạm sai lầm nhất.
Tôi phải có trách nhiệm với những người làm việc cùng mình nên cứ mãi như này.”
Lương Ngư chăm chú lắng nghe, không nói năng gì.
Hình như Hứa Kinh Trập nói xong rồi.
Anh đào thêm một hố nhỏ, không biết vì sao lại rất hăng hái: “Nếu tôi lấp đầy chiếc hố này thì coi như những lời vừa nãy chưa từng nói ra nhé?”
Lương Ngư nhìn anh chằm chằm, im lặng một lúc mới bảo: “Anh chôn nơi tôi cũng vậy mà.”
Hứa Kinh Trập ngẩn người, sau đó phì cười.
Lương Ngư kể chuyện em gái mình với anh: “Út Nhạn mắc chứng tự kỷ mức độ nhẹ.
Có lúc anh cũng đừng chiều nó quá.”
Hứa Kinh Trập ngộ ra: “Thảo nào lúc thấy tôi, phản ứng của em ấy lại lạ như vậy.”
Lương Ngư: “Có điều nó thích anh thật đấy, đến tôi nó còn không thích tới vậy.”
Hứa Kinh Trập ghẹo: “Anh ghen à?”
Lương Ngư cố ý hỏi anh: “Anh cảm thấy tôi ghen với ai?”
Hứa Kinh Trập không mắc bẫy: “Anh thích ghen với ai thì ghen với người đó thôi.”
Cũng không biết có phải Lương Ngư thẹn quá hóa giận không mà lại hất đất lên.
Hứa Kinh Trập trốn ra xa, không chịu qua đó.
Song tới cuối vẫn phải xới đất, nam minh tinh đặt nặng chuyện hình tượng lại tiếp tục đào hố đất.
“Thầy Hứa à.” Lương Ngư nhìn anh đang chọn hạt giống rau, không nhịn được hỏi, “Anh thật sự không tò mò hôm đấy tôi tới khách sạn làm gì sao?”
Hứa Kinh Trập đang vùi đầu vào lòng bàn tay nhặt nhặt gẩy gẩy.
Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ nói: “Tôi thấy mọi người đều dùng tiếng địa phương nói chuyện, cũng không hiểu lắm nhưng có lẽ đoán đúng được vài chữ.” Hứa Kinh Trập ngẩng đầu lên.
Anh do dự một chốc rồi mới nói, “Tống tiền, đào hôn, bắt về…..” Anh quan sát sắc mặt của Lương Ngư, không nói tiếp nữa.
(Đào hôn: chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc)
Lương Ngư cúi đầu nhìn anh.
Hắn cười hỏi, cũng không rõ là đang châm chọc hay mang một nỗi niềm phức tạp hơn thế: “Thế ra anh nghe hiểu hết hả? Sao không hỏi gì?”
“Tôi không hiểu hết.” Hứa Kinh Trập nhìn vào mắt Lương Ngư, rất chân thành, “Tôi chỉ cảm thấy đây là chuyện gia đình anh, anh chắc đã phải rất vất vả rồi.
Tôi đâu có tư cách để hỏi nhiều như vậy, có khi còn chẳng xứng để thông cảm ấy chứ.”
Hứa Kinh Trập nói rồi ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên cầm cuốc lên đào thêm một chiếc hố trên nền đất: “Anh nhìn này.
Nếu một ngày nào đó anh sẵn lòng tự mình nói với tôi,” Anh lấp đầy chiếc hố lại, chớp mắt nhìn Lương Ngư, “Tôi sẽ giống như vậy, chôn chặt chúng ở nơi tôi.”
Sau khi ăn tối xong, Hứa Kinh Trập được Lương Ngư gửi cho một bao lì xì dày cộp, gấp ba lần số tiền anh dùng để mua ảnh.
Lương Ngư còn chú thích “Tiền công vất vả đào hố.”
Hứa Kinh Trập không nhịn được bật cười, sau đấy mới nhận ra miệng mở quá rộng nên vội vàng xoa xoa má, sợ tạo nếp nhăn.
Vì có Lương Sơ và Lương Nhạn nên tối đến Hứa Kinh Trập và Lương Ngư phải ngủ chung một phòng.
Hai người họ cũng không ngại, dù sao lúc quay phim cũng có kinh nghiệm rồi.
Hứa Kinh Trập coi như đang diễn cảnh đêm, diễn một giấc tới sáng là được.
Nhà Lương Ngư còn nuôi thêm hai chó ba mèo, bình thường chủ yếu để bầu bạn với Lương Nhạn và Lương Sơ, thấy bảo đều là cái.
“Nhà anh âm thịnh dương suy thật đấy.” Hứa Kinh Trập vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa sấy khô, đang đắp mặt nạ.
Lương Ngư thấy đủ loại màu mè trên mặt anh, không nhịn được, “Thầy Hứa à, anh thật ra cũng rất gay đó chứ.”
Hứa Kinh Trập liếc mắt qua hắn, chẳng thèm phản ứng.
Chó mèo đều rất bám Lương Ngư, túm năm tụm ba chui vào phòng.
Hứa Kinh Trập thấy chúng đáng yêu, tính ôm lên giường ngủ chung.
“Không được.” Lương Ngư cản anh lại, “Không được cho chúng nó lên giường.”
Hứa Kinh Trập: “Chúng nó nghe lời lắm mà?”
Lương Ngư không đáp.
Chó may ra còn được chứ mèo thật sự không thể.
Ba con mèo này dáng như rồng cuộn hổ ngồi, trên cơ bản chỉ cần sáng mở mắt ra, nếu không đè trên mặt thì cũng là đè trên ngực.
Hứa Kinh Trập vẫn luôn muốn nuôi thú cưng nhưng vì bình thường quay phim bận rộn nên không thể chăm sóc, chỉ đành buồn bã từ bỏ.
Đêm nay có thể ôm mèo đi ngủ quả thực đã hoàn thành tâm nguyện của anh, thế nên vô cùng cảm kích.
Anh rửa sạch mặt, bôi kem mắt, kiểm tra lỗ chân lông cùng đường râu rồng, chắc chắn không có vấn đề gì mới leo lên giường, nằm nghiêng ngay ngắn, cực kỳ thành kính kéo mấy con mèo về phía mình.
(Râu rồng (laugh line): chỉ đường nếp nhăn từ mũi xuống miệng ở hai bên)
Lương Ngư: “…….”
Hứa Kinh Trập vì phải ngủ giữ sắc nên rất ít khi thức đêm.
Lương Ngư nằm bên cạnh anh, nghe tiếng thở đều đều của người nằm bên gối, cảm giác có gì đó không thật.
Anh ta quên mình thích đàn ông rồi hả? Lương Ngư không thể tin nổi. Thật sự không có ham muốn trần tục như này sao?!
Hôm sau Hứa Kinh Trập cũng không ngủ nướng, dậy sớm tập thể dục rồi ăn sáng.
Lương Sơ cũng dậy từ sớm.
Một bên chân bà bị tật nên một tay chống gậy, chậm rãi từ trên tầng đi xuống.
Hứa Kinh Trập vội chạy lại đỡ bà.
Lương Sơ quan sát sắc mặt anh, cười hỏi: “Con ngủ có ngon không?”
Hứa Kinh Trập gật đầu: “Ngủ ngon lắm ạ.”
Lương Sơ: “Cu Ngư nó lạ giường.
Cô cứ sợ con không ngủ được nên lo mãi.”
(Bản gốc tiếng Trung là “小渔郎” – Tiểu Ngư Lang.
“Lang” ở đây là cách gọi chung dành cho đàn ông, con trai.
Tuy có thể để là “Thằng Ngư” nhưng phía dưới thầy Hứa mất lúc mới nhận ra nên mình chọn “Cu Ngư” cho nó lạ một chút)
“Không có chuyện đó đâu ạ.” Phải mất một lúc Hứa Kinh Trập mới nhận ra “cu Ngư” là chỉ Lương Ngư.
Anh điềm đạm bảo, “Tính cháu qua quýt, ngủ đâu cũng được ạ.”
Lương Sơ được anh đỡ tới bàn ăn.
Bữa sáng đã được dì giúp việc chuẩn bị xong sẵn.
Dạ dày bà không tốt nên chỉ ăn non nửa bát cháo cùng nửa đĩa rau cải.
“Cu Ngư ra đời lăn lộn từ sớm, độc lập sớm, vẫn luôn chăm sóc mấy người bọn cô.” Lương Sơ rất thích trò chuyện cùng Hứa Kinh Trập.
Bà vừa bóc vỏ trứng vừa nhắn nhủ, “Nó quen làm trụ cột trong nhà nên có lúc tính tình không được tốt.
Nếu con cãi nhau với nó thì cứ mách cô, một lát sau là nó sẽ xin lỗi liền.”
Hứa Kinh Trập cười bảo: “Tình cảm bọn cháu tốt, không cãi vã gì đâu ạ.”
“Thật sao?” Lương Sơ thật sự vui ra mặt.
Lời bà nói xuất phát từ tận đáy lòng, “Cô cũng thấy con tốt.
Nó tìm được con đúng là có phúc.”
Hứa Kinh Trập không tiện nói nhiều.
Anh biết với khả năng diễn xuất của mình thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Tỏ vẻ ân ái cũng được, ngọt ngào cũng xong, tất cả đều là chuyện đơn giản.
Nhưng đối mặt với một Lương Sơ tha thiết như này, có lúc anh cũng không dám diễn.
Lương Sơ không nhận ra chút sơ hở nào, vẫn nhiệt tình bóc trứng cho anh ăn.
Hứa Kinh Trập ăn được một quả thì xua tay từ chối.
Lương Sơ lại nói: “Nghề diễn viên vất vả, con gầy quá rồi.”
Hứa Kinh Trập nuốt miếng trứng trong miệng rồi mới bảo: “Lương Ngư vất vả hơn ạ.
Anh ấy còn phải gánh doanh thu phòng vé.”
Bảng xếp hạng phim Tết năm nay không nằm ngoài dự kiến, phim của Lương Ngư chắc chắn dẫn đầu.
Lúc doanh thu phòng vé vượt mốc 4 tỷ, Hứa Kinh Trập còn đặc biệt đăng nhập vào tài khoản Weibo đã lâu ngày không sử dụng để chia sẻ poster chúc mừng từ tài khoản chính thức của bộ phim.
Bình luận nổi bật nhất phía dưới là oán trách anh cuối cùng cũng biết đường về nhà sau tuần trăng mật, đã thế việc đầu tiên làm lại là đi quảng cáo cho chồng.
Hứa Kinh Trập lướt xem vài bình luận, nghĩ ngợi một chốc rồi chạy ra sau nhà chụp ảnh ruộng rau, đăng lên Weibo kèm dòng chữ: “Chúc mừng năm mới! Chúc mọi người năm mới trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu!”
Chu Hiểu Hiểu được nghỉ mấy ngày nay còn không dám tin mình thật sự có thể nhàn nhã như này.
Dù sao ngay từ hồi đầu đã có vị tiền bối quản lý nghệ sĩ phàn nàn với cô không chỉ một lần chuyện mấy ngôi sao nhỏ người đó dẫn dắt thích đăng Weibo linh tinh, đặc biệt là trong kỳ nghỉ lễ, cứ phải mắng mỏ một hai lần mới chịu từ bỏ.
Vậy mà từ lúc làm việc cho Hứa Kinh Trập, vì ông chủ cực kỳ có kỷ luật, đừng nói cô, ngay cả chị Mạn cứ được nghỉ là mua vé máy bay đi Hải Nam nghỉ dưỡng, bây giờ hẳn vẫn đang tung tăng trong biển cùng cậu trai người mẫu tươi trẻ của chị ấy.
Vì vậy, một giây ngay sau khi app Weibo của Chu Hiểu Hiểu hiện lên thông báo từ tài khoản được theo dõi đặc biệt, cô thấy ngay một chữ “dưa” đầy khó hiểu xuất hiện trên hot search.
Nhấn vào còn thấy một tài khoản người qua đường đăng ảnh chụp màn hình Weibo của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư với dòng caption: “Cừ thật! Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu cái đậu má nó! Dưa đầu tiên trong năm mới lại do đích thân chính chủ trồng! Ban ngày Như cá gặp nước, ban đêm Cá nước vui vầy trong truyền thuyết là đây sao!? Tôi nghoẻo thiệt rồi!!!!”
—.