Đọc truyện Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh – Chương 13: Cuộc thi tranh đoạt Miêu Miêu
Băng Tuyết tiếp nhận ánh mắt tràn đầy oán giận của Tô Bạch, trên mặt vẻ uất ức, buồn bã nhìn Tô Bạch nói: “Tây Môn cô nương, mặc kệ bao nhiêu tiền, ta đều có thể cho cô, chỉ cần cô nương nhường Bạch Lang cho ta…”
Tô Bạch ôm Miêu Miêu chặt hơn nữa, giọng nói càng lạnh: “Muốn ta tặng Miêu Miêu cho cô, ta cũng không thể, cái đó phải hỏi ý kiến của Miêu Miêu.”
Đoàn người đứng sau Băng Tuyết không vui, một hai ba bốn ánh mắt nhìn Tô Bạch với vẻ khinh bỉ.
Bốn nam nhân, một sát thủ lãnh khốc, một giáo chủ phong lưu, một lão bản thanh lâu dịu dàng, một cao thủ khí phách, nhưng cho dù bốn người này lãnh khốc, phong lưu, dịu dàng, khí phách hơn nữa, trong mắt Tô Bạch cũng chỉ là những nam nhân hời hợt bỉ ổi mà thôi! Mấy người này mặt người dạ thú, còn không đẹp bằng Cẩu Đản ở bang Long Hổ, so với đệ đệ nàng mới nhận còn thua xa chừng một trăm dặm!
Tô Bạch ở trong vòng vâytự mình ngẩng đầu ưỡn ngực, đương nhiên không nhìn thấy những ánh mắt khinh bỉ đó.
Lúc này vị giáo chủ phong lưu mở miệng, nói với Tô Bạch: “Vị cô nương này, sói cũng chỉ là một loại súc sinh, mặc kệ chủ nhân là ai, chỉ cần thêm huấn luyện, cuối cùng cũng sẽ thuần phục ta và Tuyết Nhi. Chỉ cần cô nương chịu bỏ thứ mình yêu thích, bất luận cô nương nêu ra điều kiện gì, ta nhất định thỏa mãn.”
Sói, cũng chỉ là một loại súc sinh. Những lời này khiến Tô Bạch căng thẳng. Cho tới bây giờ nàng thật ra chưa từng có cảm giác tức giận như vậy!
Miêu Miêu vẫn nằm trong ngực nàng như cũ, lè lưỡi liếm lòng bàn tay Tô Bạch, mắt tập trung lại, trong mắt nó chỉ thấy sợ hãi và sợ hãi… Nó tựa đầu vào ngực Tô Bạch, nhỏ giọng nức nở.
Tô Bạch đưa tay vỗ vỗ lưng nó, ý bảo nó yên tâm.
Nàng ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Thứ nhất, Miêu Miêu không phải súc sinh, thứ hai, kẻ nói nó là súc sinh mới thật sự là súc sinh; thứ ba, dù là súc sinh, so với những kẻ mặt người dạ thú còn tốt hơn nhiều. Không biết vị công tử cảm thấy ta nói xong có ý kiến gì không?” Dứt lời nàng khinh bỉ nhìn hắn, tựa như đang nhìn một kẻ súc sinh!
“Ngươi!” giáo chủ phong lưu bị nàng nói cho không thốt nên lời, hừ lạnh một tiếng, mặt biến thành màu gan heo.
“Vị cô nương này, cần gì phải cố chấp như thế với một con sói. Trong phủ ta có một con báo gấm, nếu cô nương bằng lòng, có thể đổi một lấy một.” Lão bản thanh lâu dịu dàng quả nhiên rất dịu dàng, biện pháp ứng đối đều là dụ dỗ.
Đáng tiếc “Cắt….!” Tô Bạch cười trào phúng, miệng há to như chậu máu đánh thẳng vào mắt người kia, “Nếu có người cho ngươi một cô gái đẹp hơn Băng Tuyết, yêu cầu đổi một lấy một, ép ngươi tặng Băng Tuyết cho hắn, ngươi sẽ nghĩ gì?”
“Nói càn! Một con súc sinh sao có thể so sánh với Băng Tuyết được! Ngươi quả nhiên là chán sống!” câu này là từ trong miệng cao thủ khí phách.
Lúc này Tô Bạch cũng không hề yếu thế chút nào, lớn tiếng nói: “Hừ! Chính là một Băng Tuyết còn dám so sánh với Miêu Miêu nhà ta! Chẳng lẽ các ngươi cũng chán sống rồi sao!”
“Nói nhảm cái gì đó, ngươi rốt cuộc có giao không, nếu không giao cũng đừng trách ta không khách khí!” sát thủ lãnh khốc rốt cuộc mở miệng.
Tô Bạch ôm Miêu Miêu chặt hơn nữa, cắn răng: “Dù ta có chết cũng sẽ không giao Miêu Miêu cho các ngươi!”
“Tốt, rất tốt!” sát thủ lãnh khốc đưa tay chuẩn bị ra một chưởng.
Trên khán đài, ba người hình như cũng bị sự tình này đột nhiên phát triển đến nỗi không hiểu gì cả, cũng không kịp phản ứng.
Tô Bạch ôm Miêu Miêu xoay người lại rất nhanh, định dùng lưng mình chịu một chưởng.
Nhưng lúc này Băng Tuyết lại lên tiếng, giọng nói nhè nhẹ: “Tây Môn cô nương, nếu cô nương nhường Bạch Lang cho ta, ngôi vị hoa khôi này sẽ là của cô nương.”
Nếu Băng Tuyết nguyện ý buông tha ngôi vị hoa khôi, vậy Tô Bạch có thể thắng trong cuộc thi này, trở thành người thắng lớn nhất toàn bộ kinh thành.
Nhưng Tô Bạch chỉ cau mày, quay đầu nhìn nàng, nói: “Cô vừa nói gì?”
Băng Tuyết cười, trên mặt tỏa ra ánh sáng nói: “Chỉ cần cô nương nhường Bạch Lang cho ta, ngôi vị hoa khôi này, ta chắp tay nhường cho cô nương!”
Tô Bạch chay mày sâu hơn: “Tại sao?”
Trên mặt Băng Tuyết vẫn giữ vững nụ cười đắc ý, nhưng trong mắt thoáng qua tia giễu cợt, nói: “Nếu ngôi vị hoa khôi hư danh này rất quan trọng đối với cô nương, dĩ nhiên ta sẽ không cướp đi, cô nương nếu thích thì cứ lấy, chỉ mong cô nương có thể tặng Bạch Lang cho ta. Ta thỏa mãn nhu cầu của cô nương, cũng coi như chúng ta có duyên.” Lời nói này nói xong thật là mẹ nó, ám chỉ Tô Bạch ham hư danh vô số lần không tính, còn nhấn mạnh thêm bản thân mình khiêm tốn và hào phóng.
Miêu Miêu núp trong ngực Tô Bạch, yên lặng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vào mắt nàng.
Tô Bạch đưa tay vuốt vuốt thân mình Miêu Miêu, vừa chau mày không hiểu hỏi ngược lại: “Băng Tuyết cô nương, không biết cô rốt cuộc sao có thể phán đoán, cho rằng cái ngôi vị hoa khôi này trong lòng ta quan trọng hơn Miêu Miêu?”
Băng Tuyết cũng sửng sốt, nàng vạn vạn không nghĩ tới Tô Bạch sẽ trả lời nàng ta như vậy.
Tô Bạch cúi đầu nhìn Miêu Miêu, cảm giác có chút kỳ quái, cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói với Băng Tuyết: “Chính là một hư danh, lại có thể so sánh với Miêu Miêu sao?”
Băng Tuyết hình như thẹn quá hóa giận, trên mặt lạnh không đổi: “Tây Môn cô nương, nếu cô có được ngôi vị hoa khôi, có thể có được ánh mắt ái mộ của mọi người, có thể được những quan lại quyền quý theo đuổi, chẳng phải đó là ý muốn của cô nương sao?”
Tô Bạch nhìn nàng, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Băng Tuyết cô nương dường như đang đi giày trong bụng ta, chẳng lẽ cô nương cũng từng có suy nghĩ như vậy sao?”
Băng Tuyết bị Tô Bạch đả kích như vậy, rốt cuộc nổi giận, ánh mắt càng lạnh, nhìn nàng không nói thêm gì nữa.
Lòng bàn tay của sát thủ lãnh khốc rốt cuộc xuất một chưởng, thẳng đến người Tô Bạch.
Trên khán đài Hoàng Đế và phượng nam nhân cặn bã nói chuyện, Ngũ Hoàng Tử cận thị tạm thời đáng khinh.
Mọi người dưới đài cũng kinh ngạc không nói lời nào, nhìn khán đài,
Mắt thấy chưởng này sẽ rơi vào trên lưng Tô Bạch, Tô Bạch ôm chặt Miêu Miêu, nhắm mắt cắn răng. Mẹ kiếp! Mười tám năm sau, lão nương vẫn là một mỹ nhân!
Nhưng đúng lúc này anh hùng xuất hiện! Anh hùng trong truyền thuyết xuất hiện!
Chỉ thấy bỗng nhiên có một bóng dáng mỏng manh vọt tới trước lưng Tô Bạch, đón nhận chưởng phong kia.
“Phụt!”
Tô Bạch chỉ có cảm giác cổ mình bỗng nhiên có một thứ gì đó ấm áp đánh úp tới, nháy mắt máu tràn ngập trong miệng nàng!
Nàng không dám tin quay đầu đi, khuôn mặt Tô Hắc yếu đuối lọt vào trong mắt nàng.
Dưới ánh mặt trời, hắn cười yếu ớt với nàng: “Tỷ tỷ, ta, ta cũng vậy, không bỏ được Miêu Miêu….” Dứt lời, nhắm hai mắt lại, hôn mê, chậm rãi ngã xuống dưới đất.
Tô Bạch trong lòng quýnh lên, vội vươn tay nhận lấy thân thể hắn từ từ rơi xuống, khóe miệng hắn đầy máu tươi. Nàng đưa tay khẽ vuốt vết máu bên môi hắn, sửa sang tóc đen xốc xếch của hắn, lộ ra đoạn cổ trắng nõn, y phục phía trước đầy vết máu, hết sức thương cảm…
Nàng ôm hắn, ngẩng đầu, từ từ ngước mắt nhìn bốn người trước mặt, lại nhìn Băng Tuyết thờ ơ lạnh nhạt, lạnh lùng nói rõ từng câu: “Một ngày nào đó, nợ máu trả bằng máu!”