Đọc truyện Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh – Chương 162: Tô Mạt Lỵ chết
Mặc dù đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng một màn trước mắt này, toàn là máu tanh làm cho không dám mở mắt ra nhìn, dù chỉ là một giây.
Căn phòng này rõ ràng là phòng tắm, góc tường đặt một bồn tắm bằng sứ, nhưng bây giờ, bồn tắm kia lại không sạch sẽ hoàn mỹ, bởi vì trên vách bồn tắm kia, vết máu loang lổ rõ ràng, máu đỏ của máu, diễm lệ giống như là muốn bao phủ hết căn phòng, toàn là màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình d[d[lqd.
Trong bồn tắm tràn đầy nước, oh, có lẽ không thể nói là nước, nói chính xác hơn, đó là máu, máu đầy bồn tắm, cơ hồ muốn tràn ra ngoài, một người phụ nữ yên lặng nằm ở trong đó, sợi tóc thật dài tung bay trên mặt nước, nhiễm màu đỏ của máu, quỷ dị giống như xúc tua sinh ra trong địa ngục, một giây sau sẽ gắt gao cuốn lấy người.
Đó là một thân thể cực kỳ gầy gò, đồ ngủ màu trắng hơi mỏng bám vào ở phía trên, ngâm nước, trở nên trong suốt, cách một tầng sa mỏng, có thể thấy rõ ràng khung xương của cô, quả nhiên là da bọc xương, giống như một cái xác khô. Cánh tay của cô rủ xuống bên người, trong tay nắm thật chặt một cây chủy thủ, ngắn nhỏ mà tinh xảo.
Khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy không phải là những thứ này, mà là con mắt trừng lớn cùng miệng của Tô Mạt Lỵ, trong cặp mắt màu đen kia, con ngươi màu đen bên trong cơ hồ muốn thoát ra vành mắt, ánh mắt sợ hãi, phảng phất kinh ngạc, lại sợ đến cực điểm. Trừ điều đó ra, còn có vài vết sẹo rõ ràng trên mặt cô, cũng đủ làm cho từng người chứng kiến tê dại da đầu, một khuôn mặt héo khô như vậy, da mặt bị người rạch, da thịt xoay tròn, cẩn thận quan sát, cơ hồ có thể thấy xương gò má trắng hếu trong đó.
Tình trạng thảm như vậy, Kiều Hi đã gặp qua vô số hiện trường thảm án, cũng không khỏi kinh hãi nói không nên lời, thật giống như bị ai sít sao giữ chặt cổ họng, chỉ còn lại tiếng gió gào thét lướt vào trong miệng, không nói được gì.
Không biết qua bao lâu, Kiều Hi phát giác được trên mặt có một dòng chất lỏng nóng hổi tinh tế lưu lại, rót vào trong miệng, khổ sở mà ấm áp, cô đột nhiên hoàn hồn, cơ hồ là nhẹ nhàng lao ra ngoài cửa, lớn tiếng gào thét, “Cố Viêm Chi, Cố Viêm Chi!”
Kiều Hi chưa bao giờ có lúc thất thần như vậy, cô cảm thấy khí lực cả người đều bị rút sạch, Tô Mạt Lỵ sau lưng phảng phất hóa thân thành lệ quỷ, năm ngón tay như nhánh cây khô héo không ngừng duỗi đến cô, gào thét muốn lôi cô vào một vực sâu sâu không thấy đáy, đó giống như ngục luyện, làm cho chân cô mềm nhũn cơ hồ đứng không vững.
Cố Viêm Chi nghe tiếng thét tê tâm liệt phế cách cánh cửa từ phòng ngủ truyền đến, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, gì đó trong tay rơi xuống đất, co cẳng xông vào phòng ngủ.
Đập vào mắt anh, Kiều Hi tóc tai bù xù nằm sấp ở bên giường, nước mắt rậm rạp chằng chịt thấm ướt cả khuôn mặt, sắc mặt của cô cơ hồ trắng bệch, môi không ngừng run rẩy, “Cố Viêm Chi, cứu tôi…”
Thấy một màn như vậy, trái tim thấp thỏm của Cố Viêm Chi mới chậm rãi để xuống.
Ba chân bốn cẳng đi đến bên giường, cúi người đỡ Kiều Hi dậy, sít sao ôm Kiều Hi không ngừng run rẩy vào trong ngực, nhu hòa hỏi, “Làm sao vậy?”
Nước mắt của Kiều Hi không ngừng nhỏ xuống cái cằm nhỏ của cô, “Cố Viêm Chi, Tô Mạt Lỵ chết, cô ta… Cô ta chết rất thảm.”
Thì ra bị tử trạng của Tô Mạt Lỵ hù sợ, Cố Viêm Chi vuốt tóc rối của cô ra sau tai, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên, “Không sao, không cần phải sợ, tôi ở đây.”
Trấn an rất lâu, cảm xúc của Kiều Hi mới ổn định lại.
Cố Viêm Chi kéo tay cô, “Vào xem một chút.”
Kiều Hi lắc đầu, cuối cùng vẫn không khỏi kinh hãi, “Anh đi xem đi, tôi trên xe chờ anh.”
Kiều Hi dù có đanh đá nhưng cô vẫn là phụ nữ, Cố Viêm Chi gật đầu, “Ngoan ngoãn chờ tôi, tôi sẽ ra nhanh thôi.”
―――――
Trong phòng tắm, Cố Viêm Chi chau mày lại nhìn một màn trước mắt, đúng là có chút thảm, anh không ngờ, người phụ nữ tâm lý biến thái kia đã nghiêm trọng như thế.
Mím môi, ngồi xổm ở bên bồn tắm lớn, mặt mày nghiêm túc tìm kiếm, không buông tha cho chi tiết rất nhỏ nào.
Lúc Kiều Hi tiến vào, đã qua nửa giờ.
Nghe tiếng vang, Cố Viêm Chi không quay đầu lại, lại nhếch môi cười.
“Tra sao rồi?” Sắc mặt của Kiều Hi còn hơi trắng bệch, giọng nói đã bình tĩnh không ít.
“Hung thủ xác thực tốn không ít tâm tư, bất quá, những thứ này che mắt này còn quá kém, ngây thơ giống như một học sinh tiểu học.” Cố Viêm Chi đứng dậy, ném thứ gì đó trong tay tới trong lòng Kiều Hi, tháo bao tay xuống, khóe môi chứa đựng một tia kiêu căng mà vui vẻ, sáng chói nhìn chằm chằm Kiều Hi, bộ dáng kia, lại khiến Kiều Hi hơi ngẩn ngơ, suýt nữa làm rơi thứ Cố Viêm Chi ném đến.
Hoảng loạn trong chớp mắt, cô rủ con mắt xuống, cẩn thận quan sát thứ trong tay.
Là chứng cớ khác, giống như thanh chủy thủ Kiều Hi đã thấy, giống nhau là… Vài cọng tóc ngắn, thô cứng đen nhánh.
Lông mày Kiều Hi nhăn lại, “Tại sao lại là tóc đàn ông, chẳng lẽ suy đoán trước kia của chúng ta không đúng?”
Cố Viêm Chi vừa đi ra ngoài, vừa cười khẽ, “Mọi suy đoán của tôi cho tới bây giờ đều không sai.”
“Nhưng mà những thứ này…”
“Tôi đã nói rồi, là muốn che dấu tai mắt người khác, hung thủ muốn thông qua vật chứng để lại, nghe nhìn lẫn lộn, khiến chúng ta cho rằng hung thủ là đàn ông chứ không phải phụ nữ.”
“Nói vậy là sao?” Kiều Hi không hoài nghi chút nào vào trình độ chuyên nghiệp của Cố Viêm Chi, lập tức bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
“Đầu tiên, lúc mới vừa đi vào phòng, tôi đã đến phòng bếp nhìn rồi, bên trong nồi nấu thứ gì đó phi thường lớn, kỹ thuật cắt rau cực kém, tôi nghĩ sẽ không có phụ nữ nào làm ra thức ăn như thế, huống chi, trên tay cầm dao phay còn để lại dấu tay rõ ràng là đang muốn chứng minh, mấy món đó là do đàn ông làm; tiếp theo đó, dấu chân trên sàn nhà phòng tắm, dấu tay trên bồn tắm, đều chứng minh người giết chết Tô Mạt Lỵ là một hoặc nhiều đàn ông.”
Kiều Hi nghe xong có chút đần độn u mê, “Cho nên cuối cùng hung thủ làm nam hay nữ?”
Cố Viêm Chi mở cửa xe cúi người ngồi vào bên trong xe, Kiều Hi cầm vật chứng theo sát phía sau.
Xe chậm rãi rời đi, Cố Viêm Chi mới lên tiếng một lần nữa, “Giết người là đàn ông, chỉ huy là phụ nữ.”
“Có lẽ đây là giết người vì tình? Căn bản không có phụ nữ khác, là đàn ông đã giết chết Tô Mạt Lỵ.” Kiều Hi suy đoán.
“Loại giả thiết này không thành lập, tôi phát hiện có dấu vết gót nhọn của giày cao gót ở trên sàn nhà phòng khách và phòng tắm, rất rõ ràng, những dấu chân kia đều của cùng một người phụ nữ, còn có, cô có chú ý tới vết dao trên mặt Tô Mạt Lỵ hay không?” Cố Viêm Chi khí định thần nhàn.
“Có.” Kiều Hi sao quên được thảm trạng làm người ta không rét mà run kia, bây giờ dù chỉ là hồi tưởng lại, cũng khiến cô đổ mồ hôi lạnh.
“Nói một chút coi, nếu như là tình sát, tại sao trên mặt Tô Mạt Lỵ lại có vết cắt?”
“Rất đơn giản nha, người đàn ông kia hận gương mặt của Tô Mạt Lỵ, cho nên vẽ rạch mặt cô ta.”
“Theo thông tin cô điều tra được, mấy năm gần đây Tô Mạt Lỵ chỉ lui tới với Chương Trình, hơn nữa, cô ta có bệnh Sida, tôi tin rằng sẽ không có đàn ông nào dám lại gần cô ta, tỷ lệ tình sát cơ hồ là không. Hơn nữa, chuyện hủy dung như vậy, thông thường là do phụ nữ ghen tị hoặc oán giận, đàn ông rất ít khi làm như vậy, đương nhiên điểm trọng yếu nhất là thanh chủy thủ kia.”
Kiều Hi rủ con mắt xuống, dao găm sao? Cây chủy thủ này có gì khác thường?
“Trên thanh chủy thủ kia không có vân tay.” Cố Viêm Chi thản nhiên nói.
“Cho nên nói chủ nhân của chủy thủ này không muốn lưu lại vân tay?” Kiều Hi không hiểu nhíu mày.
Cố Viêm Chi liếc nhìn cô một cái, “Lý do này, cô cần phải đoán được.”
Kiều Hi cầm lấy dao găm lăn qua lộn lại nhìn một hồi lâu, đột nhiên, trong đầu hiện ra linh quang, đưa tay dùng sức vỗ một cái trên bắp đùi, khóe môi cong lên, “Tôi biết rồi!”
Cố Viêm Chi nhướn mày, không nói, chờ cô nói tiếp.
“Cây chủy thủ này cực kỳ ngắn nhỏ tinh xảo, chế tác thập phần tinh mỹ, thiết kế cũng cực kỳ nữ tính hóa, đàn ông sẽ không dùng dao găm nữ tính như vậy, huống chi, nếu người đàn ông giết Tô Mạt Lỵ đã lưu lại nhiều vân tay trong phòng tắm như vậy, cũng không cần đi xóa dấu vân tay trên con dao găm làm gì, chủ nhân của dao găm này nhất định là nữ, vì vậy cô ta mới sợ mình lưu lại chứng cớ!”
“Không sai, nhưng cô ta không để lại bất kỳ chứng cớ nào, manh mối Tô Mạt Lỵ này, coi như bị chặt đứt.”
Kiều Hi thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một tia bi thống, “Đáng tiếc thật, Tô Mạt Ly chết vô ích như vậy, đều tại tôi.”
“Tôi sẽ tra ra chân tướng, huống chi, Tô Mạt Lỵ chết đi, đối với cô ấy mà nói có lẽ là một giải thoát.” Cố Viêm Chi hiếm khi an ủi.
Kiều Hi ngả người ra sau ghế, không nói thêm gì nữa.
Cố Viêm Chi biết đáy lòng cô không thoải mái, cũng không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại cục cảnh sát.
Án giết người, án kiện thăng cấp, lần này, Thẩm Vi Nhi sẽ không chạy trốn được nữa.
―――――
Toilet.
“Người phụ nữ kia, thư ký tổng giám đốc cái gì, rõ ràng là tiểu mật.”
“Đúng vậy, người phụ nữ kia tháng này đã làm hư không biết bao nhiêu hợp đồng, không ngờ Tống tổng luôn nghiêm khắc thế nhưng cũng sẽ dung túng một người phụ nữ quấy rối như vậy, đúng là một con hồ ly tinh mà.”
“Xuỵt, nói nhỏ một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng, người ta là tâm can bảo bối của Tống tổng, cẩn thận chọc vào sẽ gánh không nổi!”
.
..
Nghe mấy nữ nhân nhân viên nghị luận, cả người Tần Ngu giống như bị sét đánh, quên việc bước đi.
Tiểu mật… Thì ra ở trong lòng người khác cô chỉ là một cái tiểu mật bên cạnh Tống Mạc.. d[d[lqd.
Tần Ngu dùng sức cắn môi dưới, đáy lòng khổ sở nói không nên lời, tại sao cho dù cô cố gắng cỡ nào, ở trong mắt người khác, cô vẫn vô dụng như vậy? Có phải mặc kệ cô liều mạng cỡ nào, cô vẫn không có cách sóng vai đứng ngang hàng với anh?
Có phải hay không, căn bản cô đã không xứng với anh?
p/s: mọi người có cảm thấy lúc này truyện chuyển qua trinh thám rồi không?