Đọc truyện Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh – Chương 14
Editor: VinJR
Tiền? Bước chân của Tần Ngu dừng lại, như thế nào, bộ dáng cô chanh chua, nhìn giống như lừa tiền sao?
Tần Ngu ghét những kẻ giàu có, đời này cô ghét nhất là có người đưa tiền ra áp chế cô.
Lập tức tức gận, bước chân thong thả trở lại trước mặt người lái xe, khóe môi khẽ nhếch, híp đôi mắt mang theo một tia lãnh ý đánh giá người lái xe từ trên xuống dưới, “Anh cho tôi tiền sao, người có tiền đúng không, nhiều tiền không có chỗ tiêu xài sao?”
Người lái xe há to miệng, lại không biết nên nói cái gì, dù sao người có tiền không phải là ông, ông chỉ là người làm bán mạng lấy tiền lương mà thôi.
Tần Ngu nhìn thấy bộ dáng người lái xe khúm núm, tự biết ông không phải là chủ.
Hai tay vòng trước ngực, ánh mắt lướt qua người lái xe như có như không rơi vào chiếc Bintley đậu không xa, mặc dù sắc trời âm trầm như vậy, nhưng đường nét thân xe vẫn rất rõ ràng.
Cười nhạo một tiếng, đúng là người có tiền a.
Khinh thường thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người lái xe, “Trở về nói cho chủ của ông, tôi không cần tiền dơ bẩn của người đó, tiền là cái gì chứ, tôi có tay, diễễnđàànlêêquýýđôôn sẽ tự mình kiếm, tội gì để người đó cầm mấy tờ tiền dơ bẩn đến vũ nhục tôi, ông gọi người đó xuống nói câu xin lỗi, chuyện hôm nay coi như kết thúc.”
Người lái xe nhìn nhìn Tần Ngu, lại quay đầu lại nhìn nhìn xe, suy nghĩ một chút, quay người trở lại.
Bên trong xe, Tống Mạc đang lẳng lặng nhìn phía ngoài cửa xe, hình như anh nhìn thấy người quen.
Cửa xe bị mở ra, thân thể người lái xe bước vào, trên mặt có vẻ sợ hãi, “Thiếu gia, cô gái kia….” Lén giương mắt nhìn Tống Mạc một cái, mới không trôi chảy phun ra nửa câu, “Cô ấy muốn cậu xuống xe nói xin lỗi cô ấy.”
“Không phải đã nói ông dùng tiền giải quyết sao?” Tống Mạc nói.
“Thiếu gia, cô gái kia không cần tiền, muốn cậu nói xin lỗi với cô ấy.” Lái xe như sắp khóc.
Dựa vào tính tình của Tống Mạc, làm sao có thể ăn nói khép nép nói xin lỗi.
Tần Ngu đứng ở đó rất lâu, cũng không thấy có người xuống xe, có chút mất kiên nhẫn, xách lấy giày trong tay khập khiễng đi đến.
Nghiêng người dựa vào thân xe, giày cao gót trong tay nện lên mui xe lộp cộp, “Con rùa đen rúc đầu trong kia, có can đảm thì ra đây, tôi bảo đảm không đánh chết người đâu.”
Bên trong xe không có động tĩnh, ngược lại người lái xe từ trong xe bước ra, nhìn thấy Tần Ngu đang đập lên mui xe kêu lách cách, bị hù dọa nghẹn họng nhìn trân trối.
Cửa sổ xe là kính một hướng, người bên ngoài không nhìn thấy người bên trong, gan Tần Ngu vô cùng lớn, nhất quyết không tha dùng lực nện giày cao gót lên cửa kính xe, diễễnđàànlêêquýýđôôn “Không phải các người có tiền sao, đến đây, ra đây cầm lấy tiền của các người đập chết tôi đi, người có tiền hay lắm sao! Ra đây, đi ra để cho tôi mở mang tầm mắt…”
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, mấy giây sau, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Sau của sổ xe, lộ ra khuôn mặt người đàn ông không chút thay đổi.
Người đàn ông rủ mắt nhìn lướt qua giày cao gót ở trước mắt mình, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào mặt Tần Ngu, “Mời lấy giày cao gót của cô ra khỏi trước mặt tôi.”
Nụ cười trên mặt của Tần Ngu khi nhìn thấy người đàn ông một khắc kia liền cương cứng, giọng nói tùy tiện lạnh nhạt của người đàn ông làm toàn thân cô run lên, giầy trên tay rơi xuống đất.
Trong đầu trống rỗng, cô không có cách nào dùng từ để diễn tả sự ngu xuẩn của mình, thế nhưng không có mắt lại đụng phải họng súng tìm đường chết, đang mất hồn, diễễnđàànlêêquýýđôôn giọng nói nhẹ nhàng của anh lại một lần nữa truyền vào tai cô, “Nghe nói cô muốn tôi xin lỗi cô?”