Đọc truyện Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ – Chương 317: Đi xa (Hết)
Kiều Vũ Thần niên thiếu đã xa nhà tới Đông Lăng, so với người cùng trang lứa tính tình kiên định và trầm ổn, trong lòng A Bảo, ngoại trừ phụ hoàng mẫu hậu, ông ngoại và bà ngoại, người nó thích nhất chính là Tiểu cữu cữu Kiều Vũ Thần này, còn về hôn sự của Tiểu cữu cữu, nó không có nhiều rối rắm như vậy.
Nữ nhi hiểu chuyện, có phong phạm vương gia, chỉ là nó vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh thế gian, về sau trời đất rộng lớn còn đang chờ nó. Nữ nhi như vậy, từ nhỏ đã không ít người ở bên cạnh a dụa nịnh hót, Dung Hoa hi vọng nữ nhi có thể thu được thiên hạ, đồng thời có được tình yêu thuộc về mình, tìm được người toàn tâm toàn ý yêu thương nó, không phải vì nó là nữ vương Đại Chu, chỉ vì nó là A Bảo, đơn thuần là A Bảo.
Nhìn khí phách này của nữ nhi, Dung Hoa bật cười: “Tứ hôn đương nhiên có thể, nhưng nếu Tiểu cữu mẫu được ban hôn không thích Tiểu cữu cữu thì làm sao bây giờ?”
“Sao lại không thích? Tiểu cữu cữu tốt như vậy, ưu tú như thế!” A Bảo đi tới trước mặt Dung Hoa và Chu Hành, khó hiểu mà hỏi.
“Ừ, mẫu thân hi vọng Tiểu cữu cữu con có thể tìm được cô nương mình thích, mà cô nương đó cũng phải thích Tiểu cữu cữu.” Dung Hoa duỗi tay kéo A Bảo đến bên cạnh, giúp nó sửa lọn tóc mai.
A Bảo nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hỏi: “Ban hôn không phải là thích Tiểu cữu cữu sao?”
Dung Hoa cười trả lời: “Thiên hạ này khó nắm bắt nhất chính là lòng người, người Tiểu cữu cữu con thích không nhất định sẽ thích lại, tựa như người A Bảo thích không nhất định sẽ thích A Bảo. Tứ hôn là biện pháp trực tiếp và đơn giản nhất, nhưng nó không phải cách tốt nhất.”
A Bảo quay đầu nhìn Chu Hành, lại nhìn Dung Hoa: “Giống như phụ hoàng và mẫu hậu sao?”
Chu Hành ôn nhu mỉm cười nhìn nữ nhi bảo bối, gật đầu: “Ừ, giống như phụ hoàng và mẫu hậu.”
Thứ A Bảo học đều là đạo trị quốc, thuật đế vương, cho nên chắc chắn không biết chuyện này. Dung Hoa cười xoa đầu hài tử: “Chờ A Bảo lớn thêm một chút sẽ hiểu.” Chờ hài tử thêm hai năm, nàng sẽ từ từ dạy nó, hiện tại nói chuyện yêu đương này vẫn còn quá sớm.”
“Con hiểu.” A Bảo gật đầu, “Mẫu hậu đừng lo lắng, Tiểu cữu cữu ưu tú như vậy chắc chắn sẽ tìm được một cữu mẫu thật tốt!”
Như thế đương nhiên là tốt! Dung Hoa cười nói: “Hi vọng như lời A Bảo!”
A Bảo nâng cằm: “Nhất định sẽ!”
Tích tụ trong lòng Dung Hoa liền tan vào hư không, cùng Chu Hành nhìn A Bảo bật cười.
“Ta kêu người làm bánh Trung Thu mọi người thích ăn, chờ Nữu Nữu và Điềm Điềm tới chúng ta cùng thưởng thức.”
Dung Hoa thay đổi chủ đề, A Bảo cũng không nói nữa.
Một nhà ba người hàn huyên một hồi liền có cung nữ bẩm báo, nói tỷ muội Mạnh Nhã Nhiên tới. Dung Hoa lập tức cho hai hài tử vào.
Tới buổi tối, Dung Hoa thương lượng với Chu Hành: “Sang năm thư đồng của A Bảo đều sẽ tiến cung, chi bằng để Cẩn Ngữ và Cẩn Ngôn về đi.”
Hai hài tử đều xuất thân danh môn, quy củ học thức đều là nhất đẳng, chỉ là chúng không thể cư ở bên cạnh Phương Thái Hậu và nhóm thái phi, tương lai tỷ muội chúng phải gả đi, đón trở về có thể từ từ làm quan với kinh thành.
“Chuyện này nàng làm chủ là được.” Chu Hành đương nhiên không có ý kiến.
“Vậy ngày mai thiếp cho người qua đó một chuyến.”
Sáng sớm hôm sau, Dung Hoa phái người xuất cung, đồng thời mang không ít lễ vật qua chỗ Phương Thái Hậu.
Có điều, Phương Thái Hậu và Bạch Nhứ đều uyển chuyển cự tuyệt chuyện của hai đứa nhỏ, nói còn phải dạy dỗ tỷ muội chút thêm đoạn thời gian.
Bọn họ đã từ chối, Dung Hoa cũng không kiên trì, qua hai năm nữa rồi tính.
…………………
Đến cuối năm, việc chọn thư đồng cho A Bảo gần như đã xong, Kiều Vũ Thần lại nói với Dung Hoa muốn sang năm cùng Mạnh Phi Triệt đi Tây Bắc.
“Tây Bắc?” Dung Hoa kinh ngạc.
“Vâng.” Kiều Vũ Thần đáp, “Triệt Nhi đã bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn trong nhà, huynh ấy muốn đi Tây Bắc, đệ cũng muốn đi xem.”
“Không thể không đi sao?” Dung Hoa bỏ không được.
Kiều Vũ Thần mới từ Đông Lăng trở về chưa được bao lâu, hiện tại muốn đi không biết khi nào mới gặp lại.
“Tỷ tỷ, lần này chỉ là ra ngoài nhìn xem, hơn nữa Triệt Nhi còn phải về làm ăn, cho nên bọn đệ cũng không đi lâu lắm.”
Nam nhi chí tại tứ phương, Dung Hoa nghe hắn nói như vậy lại hỏi: “Chuyện này đã nói với tỷ phu đệ chưa?”
“Vẫn chưa nói với bệ hạ, đợi lát nữa đệ sẽ nói với ngài ấy.” Kiều Vũ Thần lắc đầu trả lời.
Dung Hoa gật đầu: “Định dẫn theo ai? Phải lựa chọn cẩn thận, nếu không đủ thì cứ nói với tỷ tỷ tỷ phu, đúng rồi, còn nữa, thuốc phải chuẩn bị đầy đủ, lát nữa ta cho người qua chỗ Ánh cô cô lấy thuốc, tới lúc đó các đệ cũng có thứ mà dùng.”
Kiều Vũ Thần gật đầu.
Dung Hoa đã gật đầu, Chu Hành đương nhiên sẽ không nói gì, như thế chuyện Kiều Vũ Thần đi Tây Bắc đã quyết định.
Không ngờ, thời điểm dùng bữa tối mấy ngày sau, A Bảo dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dung Hoa và Chu Hành: “Phụ hoàng, mẫu hậu, con muốn cùng Tiểu cữu cữu đi Tây Bắc.”
Là phải đi, không phải muốn đi, chuyện này nó đã suy nghĩ rất nghiêm túc.
“Không được!” Dung Hoa còn chưa mở miệng, Chu Hành bên cạnh đã phủ quyết.
A Bảo ánh mắt ngập nước nhìn Dung Hoa: “Mẫu hậu…”
Hài tử nhỏ như vậy, Tây Bắc xa xôi, hơn nữa thân phận nó tôn quý, Dung Hoa cũng lắc đầu: “A Bảo, con hiện tại quá nhỏ.”
“Phụ hoàng, mẫu hậu.” A Bảo nhăn cái mặt nhỏ nhắn, “Cho con đi cùng Tiểu cữu cữu đi, A Bảo rất ít khi xuất cung, có thị vệ, có ám vệ, còn có Tiểu cữu cữu, A Bảo bảo đảm sẽ bình an trở về.”
“Không được!” Thái độ của Chu Hành vô cùng kiên quyết, đưa mắt nhìn màn đêm bên ngoài, “A Bảo, con nên trở về nghỉ ngơi rồi.”
A Bảo nhìn Chu Hành và Dung Hoa, sau đó như người lớn thở dài, uốn gối hành lễ cáo lui.
A Bảo rốt cuộc chỉ là tiểu hài tử, cho nên Dung Hoa và Chu Hành đều cho rằng nó chỉ nhất thời hứng khởi.
Không ngờ tối hôm sau, A Bảo vẫn chấp nhất nhắc lại, biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Phụ hoàng, mẫu hậu, A Bảo muốn tận mắt đi xem Đại Chu giang sơn tú lệ.”
Dung Hoa sờ trán hài tử: “A Bảo, con quá nhỏ.”
Chu Hành vẫn kiên quyết nói hai chữ: “Không được!”
A Bảo chán nản cáo lui.
Tới ngày thứ ba, Dung Hoa thấy A Bảo thượng triều xong trở về dùng cơm trưa rầu rĩ không vui, liền cho cung nữ nội thị lui xuống, kéo A Bảo vào lòng: “A Bảo thật sự muốn đi cùng Tiểu cữu cữu sao?”
“Vâng.” A Bảo gật đầu, “Con muốn tự mình đi xem sông núi Đại Chu, có điều… Là A Bảo khiến phụ hoàng và mẫu hậu khó xử.”
Phụ hoàng mẫu hậu chỉ có nó là nữ nhi.
Dung Hoa hôn hài tử một cái: “A Bảo không làm phụ hoàng mẫu hậu khó xử.” Nữ nhi tuổi nhỏ như vậy, lại hiểu chuyện tới khiến nàng đau lòng, sau này nó còn phải gánh vác giang sơn Đại Chu.
“Dùng bữa đi, buổi chiều con còn phải đi học.”
Suy xét nữa ngày, tới buổi tối chờ lên giường, Dung Hoa nghiêng người nhìn Chu Hành: “Chuyện của A Bảo, chúng ta thử suy xét thế nào?”
“Quá mạo hiểm.”
“Thiếp biết sẽ rất mạo hiểm, nhưng A Bảo muốn tận mắt nhìn thiên hạ Đại Chu này.” Dung Hoa thấp giọng, “Làm trữ quân, A Bảo phải gánh vác rất nhiều thứ to lớn.”
Chu Hành duỗi tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng: “Nàng yên tâm, ta sẽ đem giang sơn thỏa đáng giao cho A Bảo.”
Chu Hành đã kiên quyết không đồng ý, Dung Hoa cũng không nhắc lại.
Chỉ là không ngờ, qua hai ngày, Chu Hàn lại đồng ý với A Bảo.
“Thật sao? Phụ hoàng thật sự cho con đi sao?” A Bảo hai mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Hành và Dung Hoa, hỏi.
Chu Hành gật đầu: “Ừ, có điều con phải ngoan ngoãn nghe lời Tiểu cữu cữu.”
“Vâng.” A Bảo gật đầu lia lịa.
A Bảo đang ở trước mắt, nhưng Dung Hoa đã bắt đầu lo lắng và luyến tiếc.
Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt định tháng hai thời tiết ấm áp sẽ xuất phát, A Bảo ở trong cung cũng cẩn thận lựa chọn nhân thủ, chuẩn bị y phục, dược liệu mang theo.
Biết A Bảo muốn xuất cung đi Tây Bắc, Yến Xước nói với Dung Hoa và Chu Hành ông ấy cũng cùng đi.
“Phụ thân.”
Dung Hoa và Chu Hành đều kinh ngạc.
Yến Xước nhìn hai người, nói: “Lúc còn trẻ, ta đã hi vọng có thể dẫn mẫu thân các con cùng thưởng ngoạn cảnh sắc thế gian, nhưng thế sự khó lường, hiện tại khi còn đi được, chúng đi theo có thể cùng chiếu cố và dạy dỗ A Bảo.”
Dung Hoa lắc đầu: “Thân thể mẫu thân sao có thể chịu nổi?”
“Nhạc phụ không cần lo lắng, con sẽ an bài thỏa đáng.” Chu Hành nói.
Yến Xước lắc đầu nói: “Yên tâm, mấy năm nay cẩn thận điều dưỡng, thân thể nàng ấy đã không còn gì đáng ngại, ta biết các con sẽ an bài thỏa đáng, nhưng có chúng ta chiếu cố, không phải càng tốt hay sao?”
Dung Hoa không khuyên nữa.
Thấy Dung Hoa không nói chuyện, Chu Hành liền nói: “Để Ánh cô cô đi theo đi, thuốc bổ và dược liệu cũng phải mang theo nhiều một chút.”
Có Ánh cô cô đi theo đương nhiên không thể tốt hơn, Yến Xước cũng không phản đối.
Thị vệ và ám vệ đều do Chu Hành tự mình lựa chọn, Dung Hoa gọi Xuân Thiên tới.
Xuân Thiên do hai người Túy Đồng và Lưu Tô dạy dỗ, thân thủ không tồi, nàng không theo Dung Hoa tiến cung mà ở bên ngoài cùng Hà thúc cùng nhau hỗ trợ xử lý sản nghiệp của Dung Hoa, nàng và phụ thân mỗi năm đều tới Tây Bắc hai lần, vì thế tương đối quen thuộc phong thổ bên đó.
Qua năm, thời tiết ấm áp trở lại, Yến Xước liền dẫn theo đám người A Bảo, Kiều Vũ Thần giản dị rời khỏi kinh thành.
Đi theo bọn họ còn có Đổng Tiêu và Phó Cảnh Chiếu.
Phó Cảnh Chiếu ở cùng Yến Xước và Vân Như Tuyết, đương nhiên là sẽ đi theo.
Chuyện A Bảo đi xa tất nhiên phải bảo mật, có điều hai người Từ Lưu Quang và Đổng Trầm Chu cũng biết, sau khi ngoài ý muốn biết được, Đổng Tiêu liền khóc lóc nháo nhào đòi đi cùng.
Có A Bảo, Phó Cảnh Chiếu, thêm một Đổng Tiêu đương nhiên không sao, Yến Xước sau khi biết liền lập tức đồng ý.
A Bảo đi một lần này đã mất hai năm.
Ngoại trừ vài người biết chuyện, những đại thần còn lại chỉ biết Hoàng Thái Nữ theo thái phó Yến Xước ra ngoài du lịch, nghe tin Hoàng Thái Nữ trở về, văn võ bá quan đều cao hứng.
Mà điều khiến người ta cao hứng hơn chính là Hoàng Hậu nương nương lần nữa hoài thai!
[Hết]
Hoàn ngày 30/07/2020