Đọc truyện Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ – Chương 314: Trở về
Dung Hoa sớm đã chờ hai tỷ muội bọn họ, thấy chúng vừa tới liền duỗi tay kéo chúng tới cạnh. Lần này tới, hai tỷ muội không mang gì theo, Dung Hoa sớm đã biết, vì thế không hỏi, dù sao trong cung cũng không thiếu thứ gì. Nàng ôn nhu nói với hai hài tử: “Mấy ngày nay hai tỷ muội con cũng mệt rồi, trước nghỉ ngơi đi, có gì từ từ nói với gì, chỗ ở, đồ dùng, còn cả cung nữ và nội thị, nếu có gì không vừa ý cứ nói với dì, A Bảo cũng nói không cần khách khí, có biết không?”
“Vâng.” Mạnh Nhã Nhiên gật đầu, kéo tay muội muội Mạnh Điềm Nhiên hành lễ.
Dung Hoa tự mình đỡ hai hài tử đứng dậy, dặn dò vài câu rồi kêu A Bảo dẫn hai tỷ muội tới Hàm Chương Điện nghỉ ngơi trước.
Chờ chúng đi rồi, Dung Hoa mới gọi Túy Đồng vào hỏi tình hình của chúng mấy ngày nay.
A Bảo dẫn hai người tới Hàm Chương Điện, giới thiệu mọi thứ một phen, cuối cùng nói: “Đúng rồi, Hàm Chương Điện có một phòng bếp nhỏ, cô cô chưởng quản trù nghệ không tồi, hai người muốn ăn gì cứ việc phân phó, nếu bà ấy không biết làm, vậy cứ kêu bà ấy tới Ngự Thư Phòng thỉnh giáo.”
Mạnh Nhã Nhiên và Mạnh Điềm Nhiên cười đồng ý.
A Bảo lại gọi tất cả người của Hàm Chương Điện tới: “Đây là Nữu Nữu tỷ tỷ và Điềm Điềm muội muội, các ngươi đều phải hầu hạ họ thật tốt cho bổn cung, nếu ai dám chậm trễ, nghiêm trị không tha!”
Ánh mắt lạnh lùng giống hệt Chu Hành đảo qua một lựa, mọi người vốn đều được lựa chọn kỹ càng, nghe A Bảo nói vậy liền cung kính nhận lệnh.
A Bảo phất tay cho mọi người lui xuống, sau đó cùng hai người Mạnh Nhã Nhiên một phen, lúc này mới dẫn người rời đi.
Nhìn Hàm Chương Điện bố trí tinh xảo quý khí tới xa lạ, Mạnh Điềm Nhiên quay đầu nhìn Mạnh Nhã Nhiên khóe mắt ươn ướt: “Tỷ tỷ, muội muốn về nhà.”
Ma ma chưởng sự Lục Phù nghe vậy không khỏi lo lắng.
Mạnh Nhã Nhiên duỗi tay ôm muội muội vào lòng: “Điềm Điềm, muội không nhớ lời tỷ tỷ nói sao? Phụ thân có chuyện quan trọng phải làm, cho nên sau này chúng ta sẽ ở với dì. Nơi này có dì, có tỷ tỷ, có A Bảo, Điềm Điềm cứ coi nơi này là nhà của chúng ta, có biết không?”
“Được.”
“Sau này phải hiếu kính dì và Hoàng Thượng, phải chiếu cố và bảo vệ A Bảo điện hạ, có biết không?”
Mạnh Điềm Nhiên nghe lời gật đầu.
Mạnh Nhã Nhiên duỗi tay sờ đầu hài tử, quay đầu phân phó Lục Phù: “Phiền cô cô chuẩn bị ít nước ấm.”
“Vâng, Đại tiểu thư.” Lục Phù cung kính nhận lệnh, phân phó người mang nước ấm lên, lại sai người pha trà.
Buổi tối, Dung Hoa thiết yến, sớm cho người mời hai tỷ muội tới Nguyệt Hoa Cung.
Chu Hành vẫn chưa tới, Dung Hoa liền quan tâm hỏi thăm: “Ngủ được không? Người hầu hạ có tận tâm không? Bài trí nơi ở có thích không? Còn thiếu gì không…”
Mạnh Phi Nhiên trả lời: “Con và muội muội đều ngủ rất ngon, các tỷ tỷ hầu hạ đều rất tốt, bài trí vô cùng tinh xảo, không thiếu gì cả, khiến dì vất vả rồi…”
Nói chuyện một hồi, Chu Hành đã trở về.
Dung Hoa dừng lời đang nói lại, dẫn theo A Bảo và tỷ muội Mạnh Nhã Nhiên ra ngoài đón.
Hành lễ, sắc mặt Chu Hành vẫn một mực đạm nhiên nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Đều quen chưa?”
“Tạ Hoàng Thượng hậu ái, đều quen.” Mạnh Nhã Nhiên vội trả lời.
Thấy Chu Hành không hỏi nữa, Dung Hoa liền cười phân phó Lưu Tô dọn bữa.
Một bàn đều là đồ ăn chay, Mạnh Nhã Nhiên cảm kích nhìn Dung Hoa.
Dung Hoa cười duỗi tay sờ đầu nó.
Dùng xong bữa tối, Chu Hành tới thư phòng của Nguyệt Hoa Cung, Dung Hoa trò chuyện cùng ba hài tử: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Điềm Điềm, tuy đang trong hiếu kỳ nhưng vẫn có thể mời bằng hữu vào cung chơi.”
Hai mắt Mạnh Điềm Nhiên sáng lên: “Dì, có thể sao?”
“Đương nhiên!” Dung Hoa cười gật đầu, “Không biết Điềm Điềm muốn mời ai?”
“Mời Trăn ca ca, Tiêu Nhi, Tiệp tỷ tỷ…” Mạnh Điềm Nhi vừa nói vừa đếm đầu ngón tay, dù sao cũng là tiểu cô nương năm tuổi, người quen không nhiều, ngoại trừ huynh đệ Đổng Trăng, Đổng Tiêu thì chính là mấy chất nữ xấp xỉ tuổi bên nhà Từ Lưu Quang.
Dung Hoa mỉm cười: “Vậy chúng ta mời họ vào cung tới, đến lúc đó mời thêm Chi Vũ và Cẩn Dư tới.”
“Được.” Mạnh Điềm Nhiên cười giòn tan.
“Dì…” Mạnh Nhã Nhiên nhìn Dung Hoa, muốn nói lại thôi.
Dung Hoa nhu hòa nhìn hài tử, cười nói: “Không sao, chẳng qua là mời bằng hữu của con và Điềm Điềm tới chơi mà thôi, ăn cũng là đồ chay, mẫu thân con chắc chắn cũng hi vọng tỷ muội các con có thể vui vẻ trưởng thành.”
Mạnh Nhã Nhiên nghe vậy liền gật đầu.
Nói chuyện một hồi, ba hài tử xin cáo từ.
Bọn chúng vừa đi chưa được bao lâu, Chu Hành đã trở về, rửa mặt thay y phục, lên giường, Dung Hoa liền nói: “Hiện tại tỷ muội chúng cũng đã tiến cung, thư đồng của A Bảo cũng nên quyết định rồi.”
“Ừ.” Chu Hành gật đầu, “Ta sẽ cẩn thận quan sát, tới lúc có người được chọn ban đầu sẽ gọi tới xem, sau đó mới quyết định.”
Chuyện này cũng là vấn đề đã thương nghị trong lễ đầu năm.
Có điều, thư đồng của A Bảo phải lựa chọn kỹ càng.
Có nữ hài tử, cũng có nam hài tử.
Nữ tử thì dễ, chỉ là nam thư đồng có chút khó khăn, vì là thư đồng của A Đồng, tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực được người nể trọng, hơn nữa bên trong có phần tình nghĩa thanh mai trúc mã, hôn phu tương lai của A Bảo rất có thể nằm trong số đó, vì vậy, Dung Hoa và Chu Hành đều không dám sơ ý, vô cùng cẩn thận.
Dung Hoa biết việc này không thể gấp, gật đầu.
Chu Hành ôm Dung Hoa, ngón tay quen thuộc chậm rãi đi vào vạt áo của nàng, theo làn da mềm mại dừng trước dãy núi.
Chỉ chốc lát, bên trong liền truyền tới tiếng rên rỉ tinh tế.
……………………..
Sinh nhật của Mạnh Điềm Nhiên vừa qua, nhoáng cái đã tới Tết Đoan Ngọ.
Biết chuyện của Mạnh Phi và Đổng Ngọc Lan, Mạnh phu nhân tức tốc trở về kinh thành, đầu tháng năm cuối cùng cũng tới.
Vừa thấy nhi tử, Mạnh phu nhân hận không thể trực tiếp cho hắn cái tát, chỉ là nhìn hắn gầy trơ xương, bà chỉ có thể tức giận đến lão lệ tung hoành: “Nghiệt tử, sao ngươi lại không biết nặng nhẹ như vậy?”
Mạnh Phi cúi đầu: “Nhi tử bất hiếu.”
Hôm sau, Mạnh phu nhân áp giải nhi tử tới Đổng gia.
Nữ nhi đã chết, hơn nữa trước khi rời đi còn một lòng bảo vệ Mạnh Phi, Đổng phu nhân cũng không nói gì thêm.
Sau khi tới Đổng gia xin lỗi, Mạnh phu nhân liền đệ thẻ bài tiến cung.
Bà là thân tổ mẫu của tỷ muội Mạnh Nhã Nhiên, Dung Hoa đương nhiên không làm khó dễ, qua ngày thứ hai liền truyền bà ấy tiến cung yết kiến.
Mạnh phu nhân đương nhiên dẫn theo Mạnh Phi
“Nương nương, thần phụ đáng chết, là Mạnh gia không biết dạy con, khiến Ngọc Lan tốt như vậy lại ra đi sớm…” Mạnh phu nhân than thở khóc lóc.
Mạnh Phi cúi đầu quỳ gối bên cạnh bà.
“Đều do Đổng tỷ tỷ bạc mệnh.” Dung Hoa nhấp ngụm trà, nhàn nhạt một câu, sau đó phân phó người dẫn bà và Mạnh Phi qua Hàm Chương Điện.
“Tạ nương nương ân điển.” Mạnh phu nhân cảm kích tạ ân, sau đó cùng Mạnh Phi qua Hàm Chương Điện.
“Nữu Nữu, Điềm Điềm, cháu của ta.” Thấy hai cháu gái, Mạnh phu nhân liền ôm chặt lấy chúng, khóc lên.
Mạnh Phi cũng nhịn không được mà khóe mắt ươn ướt.
Mạnh Điềm Nhiên oa lên một tiếng khóc theo, Mạnh Nhã Nhiên lại cắn môi không cho một giọt nước mắt rơi ra.
Lục Phù ở cạnh thấp giọng khuyên bảo, Mạnh phu nhân mới thu nước mắt về.
Mạnh Nhã Nhiên kéo tay muội muội hành lễ với hai người: “Tổ mẫu, phụ thân.” Cử chỉ hào phóng nhưng lại xa cách.
“Tới, tới đây, đến bên tổ mẫu.” Mạnh phu nhân vội duỗi tay kéo hai hài tử, quan tâm hỏi chúng cuộc sống thường ngày.
Lục Phù dẫn người lên dâng trà, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Bên trong Hàm Chương Điện bố trí ấm áp mà lịch sự tao nhã nhưng trong lòng Mạnh phu nhân lại chua xót. Cháu gái được Hoàng Hậu dưỡng dục là vinh quang vô hạn, nhưng nghĩ tới chúng có thể sẽ gặp khó khăn, chính mình không ở kinh thành, nhi tử lại như thế, chua xót ngày càng tăng.
“Phụ thân, tỷ tỷ nói phụ thân có chuyện quan trọng không thể chăm sóc chúng con, có đúng không?” Mạnh Điềm Nhiên gối đầu lên đầu gối Mạnh Phi, đôi mắt vừa khóc thanh triệt như dòng suối.
Nhìn gương mặt giống hệt thê tử của tiểu nữ nhi, tim Mạnh Phi đau như cắt, gật đầu: “Ừ.”
“Vậy cha sớm giải quyết sự tình rồi tới đón con và tỷ tỷ về nhà được không?”
Sau khi thê tử mất, Đại nữ nhi trưởng thành không ít, thiên chân trên mặt sớm đã không còn, chỉ có nụ cười của tiểu nữ nhi vẫn sáng lạn ngây thơ như quá khứ, nhưng nhìn gương mặt tiểu nữ nhi giống thê tử như đúc, trái tim Mạnh Phi càng đau.
Qua Tết Đoan Ngọ, thời tiết ngày càng nóng hơn, Mạnh phu nhân muốn dẫn Mạnh Phi về Tây Bắc nhưng hắn một mực từ chối.
Nhi tử hiện tại không có chức quan trên người, Hoàng Thượng trước mắt cũng không có dấu hiệu động tới Mạnh gia ở Tây Bắc, nếu nhi tử còn ở lại kinh thành, chắc chắn vĩnh viễn không có ngày xuất đầu, nhưng hắn tới Tây Bắc có lẽ có cơ hội lập công, thời gian dài, chuyện này sẽ dần phai nhạt, hơn nữa Hoàng Hậu nương nương sẽ nể tình hai đứa nhỏ mà không so đo.
Nhưng nhi tử thế mà không đồng ý trở về.
Mạnh phu nhân chán nản khuyên nhủ mãi nhưng Mạnh Phi sống chết cũng không đồng ý về Tây Bắc.
Biết khuyên không được, cuối tháng năm, Mạnh phu nhân đành chấp nhận trở về Tây Bắc một mình.
Thời tiết ngày càng nóng, thư đồng của A Bảo đang trong quá trình lựa chọn, hiện tại đã tới bước xác định, sau khi ngủ trưa, Dung Hoa tựa vào ghế mỹ nhân cúi đầu đọc danh sách trong tay.
Túy Đồng nhẹ nhàng đi tới, bẩm báo: “Nương nương, cữu thiếu gia về rồi, sắp tới Nguyệt Hoa Cung.”
Có thể được xưng là cữu thiếu gia đương nhiên là Kiều Vũ Thần!
Dung Hoa ngây ra, kinh hỉ ngẩng đầu: “Thần Nhi về?” Nàng vội buông quyển sách trong tay, kêu Túy Đồng và Lưu Tô hầu hạ mình thay y phục, sau đó ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Sao Thần Nhi lại đột nhiên trở về, ngay cả phong thư cũng không có? Không biết có phải xảy ra chuyện gì không?”
Vừa đi được hai bước liền có cung nữ vào bẩm báo nói Kiều Vũ Thần đã tới.
Dung Hoa nhanh chóng ra đại sảnh.
Vòng qua bình phong, Dung Hoa liền nhìn thấy một thiếu niên áo gấm tím nhạt trường thân ngọc lập đứng giữa điện các.
Bỗng nhiên Dung Hoa có cảm giác hài tử kia cuối cùng đã trưởng thành.