Đọc truyện Danh môn kiều thê – Chương 148:
Cuối cùng chuyện này không tra được gì, người hầu dính dáng vào đều biến mất không còn dấu vết, trong lòng Vệ Lang biết rõ ràng, nếu không phải là chủ tử của Đại phòng, Nhị phòng ở đằng sau vạch kế hoạch thì ai có thể làm được như vậy? Nhưng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, có đôi khi việc nhà còn khó xử lý hơn việc nước.
Ở nha môn còn thể bắt nghi phạm tới thẩm vấn, mà người nhà thì làm kiểu gì? Khi không có chứng cứ, miệng cũng khó mở, vì tùy thời luôn sẽ có chậu nước bẩn hắt vào người.
Hắn biết Vệ lão gia tử vì chuyện này mà ngủ không ngon, ngón tay rời khỏi đầu gối, đứng lên nói: “Nếu đã như vậy, tổ phụ cũng đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, có lẽ không phải người Vệ gia mà là đối thủ gây nên…”
Vệ lão gia tử cắt ngang lời hắn: “Mưu đồ tỉ mỉ như vậy, chỉ có thể là ở Vệ gia, sao có thể là người khác?” Ông nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhất định là lão Nhị hồ đồ vô tích sự, mười mấy năm không ra được thành tích gì,” ông chỉ chỉ đầu, “Chỗ này nhét một đống cỏ, mũi dùi không biết chĩa ra bên ngoài mà chỉ chuyên đối phó con!”
Vệ Lang mỉm cười: “Tổ phụ, người cũng đã nói một đống cỏ, vậy Nhị bá phụ có thể nghĩ ra kế sách bực này sao? Thậm chí còn biết lợi dụng Đại bá phụ, may mắn Đại bá phụ không nhúng tay vào.”
Hắn không tin Vệ Xuân Phàm có năng lực này, đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay, nếu là như thế, vậy thì ông ta đã sớm là nhân vật làm mưa làm gió trên triều đình.
“Ngu dốt cũng có thời điểm thâm độc, khi con còn bé, con…” Vệ lão gia tử nói năng lộn xộn, thiếu chút nữa nói ra chuyện Vệ Xuân Phàm mượn Vệ Lang tuổi còn nhỏ để ức hiếp hắn, nhưng suy nghĩ một chút thì đây là thói xấu vô ích, dừng một lúc mới nói, “Ta sẽ cho người nhìn chằm chằm hắn, giả sử hắn lại ra tay, không cần biết hắn bao nhiêu tuổi ta đều phải lấy ra gia pháp!”
Hai ông cháu nói chuyện một hồi, Vệ Lang mới trở về.
Chuyện này khiến trong lòng mọi người đều có ngăn cách, nghi ngờ lẫn nhau, nhưng cũng để cho nhà cửa gió êm sóng lặng, hiếm có dịp được an bình, cho nên Lạc Bảo Anh vẫn quyết định bớt thời gian để đi đến huyện Hoành một chuyến, ước chừng nông trang đó tốn mất năm ngàn lượng bạc, đây là một khoản rất lớn, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.
Vệ Tam phu nhân rất đồng ý: “Cứ đi đi, đây chính là chỗ dựa sau này của Tam phòng chúng ta, con đến dặn dò quản trang chú ý những cố nông ở đó nhiều hơn, đừng khắt khe với bọn họ, nhưng cũng đừng quá dung túng để rồi làm hỏng hết hoa màu. Nhà ta có một thôn trang ở huyện Hoàng, có một năm trồng mía, ôi chao, sâu bệnh hoành hành, có lẽ là do mía ngọt nên bọn nó gặm sạch không còn cây nào. Không có kinh nghiệm thì đừng nên thay đổi giống cây trồng, như vậy mới không dễ dàng phạm sai lầm.”
Tới hôm nay, Vệ Tam phu nhân càng hiểu được, Tam phòng bọn họ vẫn không được chấp nhận, nếu không cũng không đến mức phải hãm hại nhi tử của bà như vậy!
Nếu sớm muộn gì cũng phải dựa vào mình, vẫn là nên sớm có tính toán.
Lạc Bảo Anh cười nói: “Con hiểu rồi, mẫu thân, chính là phải nhanh đến xem những cố nông đó như thế nào, còn nữa, con định để lại thêm một hộ thị tỳ ở thôn trang.” Chỉ có một quản trang, khó tránh khỏi nắm mọi quyền hành, chẳng may một ngày nào đó sinh ra lòng bất trung, nếu có hai nhà kiềm chế lẫn nhau thì tương đối thỏa đáng.
Từ trước đến nay nàng đều có chủ ý của mình, Vệ Tam phu nhân liền không nhiều lời, chỉ là ánh mắt dừng trên bụng nàng nhiều hơn một chút.
Gương mặt Lạc Bảo Anh hơi nóng lên, nàng cũng hiểu được hiện giờ Vệ Tam phu nhân rất muốn ôm cháu trai, song loại chuyện này đều là ý trời, không phải nói cứ cố gắng thật nhiều là rất nhanh có thể có, nhớ tới Vệ Lang cày cấy bất kể lúc nào, nàng nghĩ thầm có phải trước khi tới thôn trang nên đi cúi chào Tống Tử Quan Âm hay không? Dù sao nàng cũng chỉ định đi mười ngày mà thôi.
Quay trở về nàng liền để cho hai nha hoàn thu thập hành lý.
Biết hôm nay nàng nhân lúc hắn được nghỉ mộc sẽ đi, Vệ Lang chọn mười mấy gã sai vặt bao gồm sáu hộ vệ cho nàng: “Ra bên ngoài, nàng cẩn thận một chút, mau chóng trở về.”
Lạc Bảo Anh đáp ứng một tiếng, hắn đưa nàng ra tới nhị môn.
Nhìn từng kiện hành lý xếp lên xe ba gác, hắn nhướn mày nói: “Chỉ đi mấy ngày mà thôi, nàng phải mang nhiều thứ như vậy hả?”
“Ai biết ở thôn trang có cái gì, có thể mang ta đều mang theo, vạn nhất không dùng quen.” Nàng dựa vào ngực hắn, “Ta đi rồi, chàng phải nhớ ăn cơm trưa, ta bảo đầu bếp mỗi ngày đều nấu món ngon rồi để Thiên Đông mang đến, chàng đừng bận bịu mà không ăn uống gì.” Nàng sờ mặt hắn, “Không mập lên chút nào hết, còn có bữa tối, đừng thấy ta không ở nhà là cũng không thèm về luôn.”
“Không về nhà, ta có thể đi nơi nào?”
Nàng hừ nhẹ: “Chàng không biết sao? Có nhiều quan viên mượn chuyện bàn bạc chính sự, không thiếu đến mấy chỗ phong nguyệt.”
Vệ Lang cao giọng cười: “Vậy nàng đừng đi nữa có được hay không? Nàng đi rồi, vạn nhất bản quan không nhịn được thì làm sao? Nàng cũng biết, có đôi khi thịnh tình không thể từ chối!”
“Chàng đi đi!” Nàng duỗi tay đẩy hắn, “Ta không thèm quản chàng có đi hay không, dù sao hôm nay ta nhất định phải đi.”
Vừa vui vừa giận, kiều diễm động lòng người, Vệ Lang bắt được nàng, cúi đầu hôn môi, hồi lâu mới nói: “Có thể ta không rảnh để tới, giả sử nàng gặp phải chuyện cần thương lượng, cứ viết thư rồi cho người mang tới kinh thành.” Ngón tay hắn khẽ vuốt má nàng, từ lông mày đến cằm, ôn nhu nói, “Ta sẽ nhớ nàng.”
Nàng mổ một cái lên môi hắn: “Ta không nhớ chàng.”
Thấy hắn hơi bực, nàng cười tít mắt rồi chui tọt lên xe.
Đến khi xe ngựa rời khỏi tầm mắt, Vệ Lang mới xoay người, phân phó Cửu Lí: “Chuẩn bị kiệu.”
Cỗ kiệu đi tới Nghi Xuân Hầu phủ.
Nghe nói tỷ tỷ vừa đi tới huyện Hoành, La Thiên Trì kinh ngạc nói: “Sao huynh không đi cùng tỷ tỷ? Huynh không sợ tỷ ấy một mình đi đường gặp nguy hiểm hả? Ta thấy, không bằng ta cũng đi một chuyến, dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi.” Cũng chỉ đợi để cưới Lạc Bảo Châu.
“Có hộ vệ ở bên cạnh sẽ không gặp phải chuyện gì, lại nói ta ở cùng nàng được một ngày chứ không ở cùng nàng được cả đời, đệ phải tin tưởng Bảo Anh có thể tự mình giải quyết.” Vệ Lang để hắn ngồi xuống, “Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn.”
La Thiên Trì nhướn mày: “Chuyện gì?”
“Không phải trước đây đệ bắt được vụ ăn chặn tiền sao, ở nha môn của Ngũ Thành Binh Mã Tư, ta nhớ người đó tên là Tống Thành, hắn là tâm phúc đắc lực của Tôn Trọng, mặc dù Tôn Trọng đã phủi sạch sẽ, nhưng là…” Hắn lấy ra hồ sơ, “Ta cho người điều tra, không chỉ ở Ngũ Thành Binh Mã Tư, mà Ngũ quân Đô Đốc Phủ, thậm chí ở Đặng Châu, Sơn Tây đều có mấy vụ tham ô tiền. Đệ đoán xem, cầm đầu đều là ai?”
“Sẽ không phải đều có liên quan đến Tôn Trọng chứ?”
“Tuy không có số người cụ thể, nhưng Tôn Trọng liên tiếp chiến thắng không phải không có nguyên do, hắn ra tay hào phóng cũng vui vẻ cho thuộc hạ mưu cầu lợi ích riêng, tuy rằng hắn không cần phải thèm muốn phú quý nữa, nhưng thuộc hạ của hắn lại cần, hắn đều mở một mắt nhắm một mắt để đổi lấy sự trung thành của bọn họ.” Vệ Lang nói, “Hầu phủ cùng võ tướng binh sĩ có quan hệ thân thiết, điều tra sẽ dễ hơn ta nhiều, việc này giao cho đệ.”
“Được.” La Thiên Trì cười, “Ta cũng đang muốn nhổ tận gốc bọn chúng!”
Nhìn hắn hung hăng xắn tay áo, Vệ Lang cười cười, cầm chén trà lên uống: “Đệ dạy hoàng tử như thế nào rồi?”
“Cháu của ta còn nhỏ nhưng rất thông minh, bây giờ đã học được cách dùng kiếm.”
“Vẫn gặp người Tôn gia sao?”
Nghe được câu này, La Thiên Trì lộ ra nụ cười trào phúng: “Ngược lại Tôn Nghiên muốn gặp Tấn Nhi, có điều ta nói hết những chuyện nàng ta đã làm cho Tấn Nhi nghe, nói nàng ta ở bên ngoài đả thương người, huynh đoán như thế nào? Thì ra nàng ta không chỉ lộng hành ở ngoài cung, mà ngay cả ở chỗ Tấn Nhi cũng dám tát một nha hoàn, Tấn Nhi không thích nàng ta, tính tình hắn ôn hoà hiền hậu giống như biểu tẩu.”
Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Nữ tử mười tám tuổi có thay đổi lớn, cái thay đổi ở đây là dung mạo, nhưng tính tình một người từ nhỏ đến lớn, cũng không phải là tầng tầng lớp lớp không đổi được.”
Trong lòng La Thiên Trì rét lạnh.
“Tôn gia không ngã, chuyện về sau còn khó nói.” Vệ Lang nói, “Mặc dù Tôn gia kết thù với Vệ gia ta, nhưng hắn ngã xuống tốt nhất không nên dính dáng gì đến hai chúng ta, có điều… Cuối cùng có thể trừng trị Tôn gia, vốn cũng không phải chúng ta.”
Còn phải xem Hoàng đế có thể lấy Tôn Trọng khai đao hay không.
Nhưng dựa vào sai lầm mà Tôn Trọng phạm phải, một đế vương dã tâm bừng bừng nhất định là không thể cho phép.
Dương Húc thích nắm mọi thứ trong tay, bọn họ làm thần tử, có đôi khi chỉ dùng để đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn đứng dậy, cuối cùng dặn dò: “Chớ nên nóng nảy, việc này ta cũng phải điều tra mấy tháng.”
Sắc mặt La Thiên Trì nghiêm túc: “Biết rồi tỷ phu, ta sẽ làm cho xong chuyện này, lại để hai chúng ta rút lui êm đẹp, bây giờ để võ tướng ra mặt thì khó, chứ có không ít người muốn lập công.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Vệ Lang vỗ bả vai hắn, cáo từ rời đi.
La Thiên Trì nhìn hồ sơ một hồi lâu.
—————–
Tới hoàng hôn, Lạc Bảo Anh mới đến huyện Hoành, trước đây là tới nông trang Vệ gia, lúc này là tới nơi thuộc về nàng, có thể thấy được tâm tình vô cùng kích động, nàng đã rất lâu chưa từng có được một nông trang lớn như vậy, tuy rằng La Thiên Trì muốn cho nàng, nhưng làm vậy không ổn, dù sao cũng là ruộng đất Hoàng đế thưởng nên không thể dễ dàng đem bán, nhưng bây giờ nàng có rồi.
Đi trên bờ ruộng, nàng tươi cười hớn hở, thăm thú một mảng bạt ngàn màu xanh lá cây.
Quản trang vội vã tới nghênh đón, hành lễ nói: “Ôi chao, sao thiếu phu nhân không nói trước một tiếng thế? Tiểu nhân chưa chuẩn bị cái gì, sợ thiếu phu nhân khó chịu.”
“Không có chỗ cho ta ở sao?”
“Đương nhiên là có, đương nhiên là có, chỉ là thức ăn và đồ dùng chưa được…”
“Ta lại không cần thịt cá, buổi tối ngươi bảo phòng bếp làm mấy món ăn dân dã là được, còn đồ dùng thì ta tự mang đến rồi.”
Quản trang đi lên trước nhìn một cái, thấy hai xe ba gác lớn chất đầy đồ đạc, liền cười rộ lên: “Vậy quá tốt, thiếu phu nhân, mời đi theo tiểu nhân.”
Vì bốn phía đều là núi, nông trang này ngay cạnh Vệ gia, cũng là xây dọc theo núi, vô cùng mát mẻ, khắp nơi có thể thấy được cây cối xanh um, hình dáng không đồng đều, không giống hoa cỏ trong vườn ở kinh thành đều gọn gàng ngăn nắp, lộ ra vẻ đẹp nguyên sơ cùng thần bí, thỉnh thoảnh nghe thấy tiếng chim hót, vừa cất tiếng lên, tất cả vang vọng ở trong sơn cốc, qua lại vài lần, du dương dễ nghe.
Dẫm lên thềm đá, Lạc Bảo Anh đi đến chỗ cao nhất của thôn trang.
Có khối đá xanh lớn dựng trước nhà, hiện ra mười phần cổ kính, dưới mái hiên thậm chí còn treo chuông gió, chỉ là hỏng rồi nên không phát ra âm thanh, trong một góc phía đông có nước suối từ trong sân chảy qua, trên mặt nước có mấy cánh hoa rực rỡ đang lững lờ trôi, càng tôn lên dòng nước suối trong vắt. Nàng đứng ở đây mới hiểu được vì sao lúc trước Vệ lão phu nhân cùng Hà thị muốn cho nàng mua sáu khoảnh này.
Kỳ thật chính là thôn trang này rất đáng giá, giống như chốn đào nguyên, khiến con người quên hết mọi chuyện trần tục.
Thật sự quá xinh đẹp, nàng cười đi vào trong.
Quản trang chỉ phía trước cho nàng nhìn, một dãy năm gian sương phòng: “Đây là nơi thiếu phu nhân ở, tiểu nhân cho người quét dọn hàng ngày.”
Lạc Bảo Anh đi vào, quả nhiên là sạch sẽ, không dính bụi bặm.
“Được rồi, ngươi đi đi, ta để nha hoàn thu dọn là được.” Nàng nói, “Chờ ngày mai ngươi dẫn ta ra ruộng nhìn một chút…” Mới vừa nói xong, nghe được mấy tiếng gà gáy, nàng cười nói, “Ở ngay hậu viện sao? Ngươi nuôi bao nhiêu? Lát nữa mang sổ sách tới đây.”
“Nuôi sáu mươi con gà, lần trước ấp trứng nở được gần trăm con gà con.” Quản trang nói, “Thiếu phu nhân cứ an tâm nghỉ ngơi, ngày mai tiểu nhân sẽ tới bẩm báo.”
Đến khi hắn đi, Lạc Bảo Anh ngồi nghiêng trên ghế mây, hỏi Lam Linh: “Viện này còn xinh đẹp hơn cả chỗ của tổ phụ tổ mẫu có đúng không?”
“Đúng vậy, có thể thấy được vị phu nhân kia rất thú vị, người nhìn một chút, bất kể là cái bàn hay ghế dựa đều làm từ cây trúc, không giống nơi đó đều là nguyên bộ đồ gỗ quý giá, nơi này a, càng có hương vị dân dã.” Lam Linh cười khanh khách mở rương ra, lấy ra từng thứ một, sắp chảy nước miếng, “Nô tỳ đánh giá đầu bếp xào rau dại nhất định là ăn cũng rất ngon!”
“Đồ tham ăn.”
Lam Linh nói: “Chẳng lẽ thiếu phu nhân không muốn ăn sao?”
Lạc Bảo Anh liếc xéo nàng một cái: “Biết bản phu nhân đói, còn không đi thúc giục phòng bếp nấu nhanh lên.”
Lam Linh vội đi ra ngoài.
Ở nơi yên bình này liên tiếp mấy ngày, ban ngày Lạc Bảo Anh theo quản trang đi xem cố nông làm ruộng, buổi tối trở về thì đánh đàn dưới trời đêm, ngày ngày trôi qua cực kỳ thích ý, chỉ là tiên cảnh như vậy nhưng chỉ có mình nàng, cứ cảm thấy thiếu mất thứ gì đó. Nàng luôn nghĩ đến Vệ Lang, nghĩ hắn có thể đột nhiên tới đây cho nàng kinh hỉ (1) hay không, nhưng mỗi ngày hắn đều không có tới. Thêm hai ngày nữa là nàng phải đi, ngược lại không mong đợi như vậy, ngày hôm nay thu đàn lại, chậm rãi đi về phòng, đóng cửa sổ đang muốn nghỉ ngơi, vừa nằm xuống nhưng phát hiện không biết từ khi nào trên giường lại có thêm một người, từ sau lưng ôm nàng.
(1) Kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.
“Thì ra nàng hưởng thụ cuộc sống thần tiên, khó trách không muốn trở về.” Giọng nói của hắn khàn khàn, vừa hôn vừa cắn cổ nàng.
Cuối cùng hắn cũng tới, Lạc Bảo Anh mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Cái gì mà cuộc sống thần tiên, hôm nay ta còn giúp cố nông bắt sâu đấy, ta cảm thấy nước thuốc của bọn họ không có nhiều tác dụng, hay là chúng ta về kinh thành, chàng giúp đỡ đi Thượng Lâm uyển hỏi một chút xem bọn họ dùng loại gì.”
“Hỏi được rồi để nàng mang đi dùng sao? Ta làm vậy có tính là lấy của công dùng vào việc tư không?” Hắn đè lên người nàng, “Nàng ở giữa được lợi, lấy cái gì báo đáp ta?”
Cái tay thành thật không khách khí du ngoạn khắp nơi.
Mặc dù mới cách mấy ngày mà thôi, nhưng thân thể lại giống như đất cằn gặp được nước mưa, không nhịn được tùy ý thấm hút, thấy nàng giống như mỹ nhân xà quấn lấy mình, khóe miệng Vệ Lang nhếch lên, xem ra không chỉ có hắn không chịu nổi, hắn buông tay ra: “Được rồi, ta chỉ là tới xem nàng một chút.”
Lạc Bảo Anh nửa treo ở trên người hắn, mở to hai mắt mơ màng nói: “Xem một chút? Là bây giờ lại phải đi?”
“Ừ.” Hắn nói.
Nàng nghe được câu này hận không thể đấm hắn một quyền, muốn đi còn trêu chọc nàng làm gì, nàng ngồi dậy, kẹp sợi tóc hỗn loạn ra sau tai, nhăn mày nói: “Chàng đã xem xong rồi, đi đi!” Có một lát như vậy còn không bằng không tới đâu, thật không biết hắn tới để làm gì!
Vệ Lang thong thả ung dung xỏ giày.
Nàng không muốn để ý đến hắn, nhưng vẫn không nhịn được phải nói: “Trời tối dễ đi đường sao?”
“Không có gì, ta rất quen thuộc nơi này.” Hắn đứng ngay ngắn mặc áo khoác.
Dưới ánh trăng, bạch hạc thêu bằng chỉ bạc dường như muốn phá mây bay ra.
Nàng xoay đầu: “Nếu chàng cảm thấy được, vậy mau đi thôi, để càng muộn càng không dễ đi.”
“Nàng không tiễn ta?” Vệ Lang hỏi.
“Không tiễn.” Nàng tức giận, thình lình bên hông xiết chặt, cả người bị hắn bế ngang lên, bên tai là hắn giọng nói đùa cợt của hắn, “Nha đầu ngốc, bây giờ còn không hiểu ta, ta có thể nhìn nàng một chút rồi đi luôn sao? Ta không có thời gian rảnh rỗi như vậy!”
Bị hắn trêu đùa, Lạc Bảo Anh bực bội: “Thả ta xuống!”
Vệ Lang cười ha ha: “Không thả, ta mang nàng ra ngoài.”
Hắn lập tức bế nàng rời khỏi phòng, hai nha hoàn bên ngoài muốn theo kịp, bị hắn quát bảo dừng lại: “Đêm nay chỉ có ta cùng Bảo Anh, các ngươi đừng đến quấy rầy.”
Đạp lên bóng đêm, hắn bế nàng nàng dọc theo đường mòn đi vào núi.
Lạc Bảo Anh biết con đường này, càng nhìn càng quen mắt, nàng sớm đã quên vừa rồi tức giận, vui vẻ nói: “Chàng muốn mang ta đi xem đom đóm sao? Nhưng mà không phải ngày có nhiều nhất đâu!”
“Vốn muốn chờ đến ngày ấy, nhưng gần đây ta bận việc, chỉ có thể tạm chấp nhận hôm nay… Hôm nay cũng không coi là ít.” Hắn cười một cái, “Đủ cho nàng xem.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt hắn, tràn đầy ôn nhu, chỉ cảm thấy trong ngực ngọt ngào, dỗi nói: “Chàng đã nghĩ xong từ lâu rồi đúng không? Lúc ở nhà còn nói với ta là chưa chắc đã tới được đây, hừ, chỉ biết trêu đùa ta.” Nàng véo cánh tay hắn, “Ta không cần bế, chàng cõng ta đi.”
Vệ Lang để nàng xuống.
Nàng còn chưa đi giày, tất trắng tinh giẫm lên tảng đá, giống như hoa sen ngọc nho nhỏ.
Hắn cong lưng, nàng vươn tay vòng quanh cổ hắn, nhảy lên trên, hắn đỡ chân nàng thuận lợi đứng lên.
“Cõng thoải mái hơn sao?” Hắn hỏi.
“Không phải, đây là trừng phạt, ta có thể thấy chàng, chàng lại không nhìn thấy ta.” Lạc Bảo Anh cười.
Hắn nghiêng đầu, quả nhiên không nhìn thấy mặt nàng.
Hai người nói nói cười cười đến sơn cốc.
Không có nhiều như ngày ấy, nhưng cũng là đếm không hết, giống ngôi sao trên bầu trời bị đánh vỡ, hóa thành bột phấn bay giữa không trung, Lạc Bảo Anh từ trên lưng nhảy xuống, giang hai tay nói: “Nếu ta ở nơi này thì tốt rồi!” Nàng không có câu thúc, lập tức nhanh chân chạy vào.
“Cẩn thận bị đau chân.” Vệ Lang ở phía sau nói, “Đã quên mang giầy tới cho nàng.”
Tiếng cười của nàng giống như chuông bạc, không để bụng chút nào: “Có thể có cái gì, trên mặt đất đều là cỏ với bùn mà, nhiều nhất là làm bẩn tất thôi.”
Đứng trong sơn cốc rộng lớn, nàng ngửa đầu, giống như đứa trẻ không có sầu lo, ngây thơ vô cùng.
Hắn đi tới, nàng duỗi tay xin xỏ: “Chàng hư như vậy, khẳng định mang thứ kia tới có đúng không?”
Vệ Lang cười rộ lên, lấy ra một cái bình ngọc, rải lên váy nàng.
Đom đóm trong cốc nháy mắt đều bay về phía nàng.
Giống như có một vầng trăng sáng đáp xuống người nàng.
Nàng giang hai tay, xoay vòng tại chỗ, rồi lại chạy từ phía đông sang phía tây, những con đom đóm đó lục tục đi theo nàng, lưu lại sau lưng nàng một dải ngân hà thật dài không ngừng biến động.
Hắn đứng nhìn nàng, cho đến khi nàng chơi thỏa thích, đom đóm bay đi.
Giống như xài hết sức lực, nàng ngã ngồi ở trong ngực hắn, nhẹ nhàng thở dốc nỉ non: “Làm ta chạy đến mệt, những tiểu gia hỏa đó có phải thấy ta không có cánh dài như bọn chúng nên bắt nạt ta đúng không, chàng nhìn xem, chúng nó lại đang bay, nhưng ta thì không còn sức mà đi.”
Hắn cười, nhìn nàng ngọt ngào làm nũng, không nhịn được cúi đầu hôn môi nàng.
Nàng vốn mềm oặt như than bùn, bị hắn ôn nhu như rượu nồng vây quanh, càng không lấy đâu ra sức lực.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen nhánh, từng đàn đom đóm nhấp nháy quanh người, chóp mũi ngửi được mùi hương thơm mát của cỏ xanh cùng bùn đất phía sau, nàng khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, ở nơi này buông thả trong bóng đêm, không e dè mà nở rộ. Sáng sớm tỉnh lại, chỉ thấy vẫn nằm trong ngực hắn.
Hắn mặc áo trong màu sáng bạc, áo ngoài đắp lên người nàng, cảm giác được nàng động, hắn nhẹ giọng nói: “Ngủ có ngon không?”
Nhìn thấy giữa mặt cỏ có một vùng bị lõm xuống, má nàng hơi đỏ, bĩu môi nói: “Ai bảo chàng không dừng, sớm nên ôm ta trở về ngủ.”
Rõ ràng nàng cũng thích, thế mà luôn mạnh miệng, Vệ Lang cười bế nàng lên: “Chúng ta lập tức đi.”
Nàng dựa vào ngực hắn, thấy hắn thuận theo mình như vậy, nhẹ nhàng cười, ôm cổ hắn nói: “Tối hôm qua ta có một giấc mơ.”
Thanh âm nghe giống không thanh tỉnh, có vẻ mệt mỏi, Vệ Lang rũ mắt, thấy gương mặt trắng nõn của nàng, ôn nhu hỏi: “Là mộng đẹp sao?”
“Ta cũng không rõ lắm… Ta mơ thấy mặt trời, thật nhiều đom đóm biến thành một mặt trời thật lớn, chàng không nhìn thấy, không biết được nguy nga tráng lệ như thế nào đâu.” Nàng muốn ngáp một cái, giơ tay che miệng, “Sau này vẫn không nên ngủ ở bên ngoài, không ngủ ngon gì hết.”
Vệ Lang nói: “Nàng biết cưỡi ngựa, ở bên ngoài ngủ một giấc mà đã nhõng nhẽo thành thế này? Còn là ta ôm nàng ngủ đấy, không mềm mại hơn chăn bông sao?” Hắn dừng một chút, “Gần đây nàng hay buồn ngủ sao?”
Lạc Bảo Anh lắc đầu: “Không có, chỉ hôm nay thôi, không, ngày hôm qua cũng có một chút.”
Vệ Lang vừa nghe, vội vàng đi thẳng về thôn trang.